80s toys - Atari. I still have
Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 59 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi kết

↓↓

Hàng loạt tiếng gió khinh công như trận giông từ dưới chân núi đã lên tới.

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Trên một trăm võ sĩ áo đen xuất hiện, cầm đầu là Người bịt mặt và bốn Quái nhân mặt mũi cực kỳ hung ác.


Trận thế liền dàn ra, kiếm ảnh chớp lòa, sát khí lan tràn khắp cả Thái Bình giáo.


Nhận ra kẻ địch là Người bịt mặt, Châu Đạt sững sờ một lúc rồi tiến tới vòng tay:


− Các hạ đến đây có điều gì chỉ giáo chăng?


Người bịt mặt bình tĩnh đáp:


− Kiếm lệnh ở đâu hãy trao cho ta.


Châu Đạt kinh hãi tháo lui ra sau hai bộ, trố mắt nhìn Người bịt mặt.


Đứng bên cạnh, Hữu Lễ run giọng:


− Chưởng môn nhân! Tại sao có chuyện lạ lùng này, chẳng lẽ họ phản bội lời giao ước?


Châu Đạt đáp thầm:


− Lạ thật! Ta không hiểu nổi rồi.


Không thấy Châu Đạt ứng đáp, Người bịt mặt gằn giọng:


− Châu Đạt! Ngươi có nghe chưa? Kiếm lệnh ở đâu hãy trao ra mau.


Lại lui thêm hai bước, Châu Đạt kinh hoàng:


− Các hạ, có lẽ nào ...


Người bịt mặt cười khỉnh:


− Ngươi chưa hiểu tại sao à?


Châu Đạt lắc đầu:


− Thực tình tại hạ chưa hiểu gì cả.


− Hừ, vậy ngươi hãy nghe rõ đây. Sứ mạng của ngươi đến đây coi như đã chấm dứt rồi. Ngươi còn ngu xuẩn gì mà không hiểu chứ?


Sắc mặt Châu Đạt biến đổi nhanh chóng:


− Tại hạ đâu có lỗi gì, tại sao ...


Người bịt mặt ngắt lời:


− Chẳng tại sao cả. Chỉ vì giai đoạn của ngươi đã qua rồi, giờ ngươi phải lui vào bóng tối để ta dễ dàng hành sự, ngươi có hiểu chưa?


Giọng nói của Châu Đạt run run:


− Nhưng từ trước nay tại hạ luôn luôn trung thành với các hạ, đã thi hành ...


Người bịt mặt cười ghê rợn:


− Trung thành à? Ngươi là người của Thái Bình giáo lại phản sư diệt tổ, ngươi chạy theo ta cũng chỉ vì tham vọng cái chức vị chưởng môn nhân chứ đâu có phải vì thiện chí. Ngươi chỉ là một con rắn độc, một tên giảo hoạt sớm đầu, tối đánh, ta phải diệt ngươi trước để trừ hậu hoạn.


Trước đường cùng, Châu Đạt liền quát lớn:


− Ác ma, ta thề sống chết với ngươi.


Hắn phất thanh kiếm lệnh:


− Các sư đệ tử chiến!


Loạt tiếng hô chấn động, Hữu Lễ và hai mươi tên đại đầu mục ào ào lướt tới.


Chưởng, chỉ, kiếm chớp lòa cùng lượt tấn công sang phía Người bịt mặt và bốn lão Quái nhân.


Người bịt mặt phất cây quạt lên:


− Tứ vị tiền bối sao chưa động thủ?


Bốn lão Quái nhân ứng thanh, nhất tề xông lên, chưởng quang chớp rực, kình khí ù ù nghênh chiến cùng bọn Hữu Lễ.


Trong lúc đó, bên ngoài hai trăm môn đồ Thái Bình giáo và hơn một trăm tên hán tử áo đen đã lâm trận.


Tiếng quát tháo vang lừng, lẫn tiếng vũ khí va chạm chan chát chenv ào từng loạt tiếng rú thê thảm làm rung chuyển khắp cả núi rừng.


Trận đại ác chiến kéo dài trên một trống canh, xác chết hai bên nằm la liệt trên khắp sân trường, trong só có tám tên đại đầu mục của Thái Bình giáo vong mạng.


Công lực bốn lão Quái nhân quả nhiên cao thâm vô tưởng, tung hoành như vào chỗ không người, đi đến đâu liền có tiếng rú thảm khốc tới đó.


Người bịt mặt quát:


− Châu Đạt! Sao chưa chịu nằm xuống?


Cây quạt trong tay Người bịt mặt phất lên. Luồng kình ào tới, nặng như núi lở.


Châu Đạt kinh hãi giở cả chưởng lẫn kiếm, vận toàn lực chống đỡ.


Bình!


Châu Đạt "hự" một tiếng, toàn thân bay ra ngoài trượng, gượng gạo đứng lên, mồm phun mấy vòi máu, run lẩy bẩy.


Công lực của Người bịt mặt cao thâm đến cõi quỷ thần vô lượng, chỉ một chiêu bình thường đã đánh ngã một đại cao thủ của Thái Bình giáo.


Trông thấy Châu Đạt mang thương tích trầm trọng, liệu thế không xong, Hữu Lễ quay mình phóng chạy.


Người bịt mặt cười khà:


− Ngươi trốn đi đâu?


Một chiếc lá xanh từ trong tay Người bịt mặt vèo tới sau lưng Hữu Lễ nhanh như tia chớp.


Một tiếng rú kinh hoàng, Hữu Lễ té xuống đất chết liền tại chỗ.


Hắn vừa trúng nhằm "Phi diệp đoạn hồn" của Người bịt mặt. Chiếc lá xanh như lưỡi kiếm nhỏ cấm ngập vào Linh đài huyệt của hắn.


Châu Đạt phun ra vòi máu, cất tiếng khàn khàn:


− Ác ma, ta không ngờ ngươi là một tên hiểm độc ...


Người bịt mặt cười ngạo nghễ:


− Ha ha ... Nay ngươi biết là chuyện đã quá muộn rồi. Giờ ta giúp ngươi nhanh chóng đi tìm lão Lâm Bình dưới địa ngục đây.


Một chiếc lá xanh vút tới.


Châu Đạt ngã gục xuống đất tắt thở không kịp rên la một tiếng nào.


Thế trận tan, bọn môn đồ Thái Bình giáo còn sống sót bỏ chạy tán loạn.


Trên mặt sân tràng đó đây trở lại yên lặng, xác chết song phương chồng chất ngổn ngang. Đã có trên một trăm môn đồ Thái Bình giáo và ngoài bốn mươi tên hán tử áo đen tử trận.


Người bịt mặt quay sang một tên thuộc hạ đứng gần:


− Hãy lấy kiếm lệnh cho ta.


− Tuân lệnh!


Tên thuộc hạ chạy tới chỗ xác chết Châu Đạt, cúi xuống rút lấy kiếm lệnh.


Bỗng gã rú lên một tiếng, rồi ngã lăn ra đất, kiếm lệnh ném ra ngoài xa.


Từ trên cao một chiếc bóng hạ xuống đoạt lấy thanh kiếm lệnh như chớp.


Người bịt mặt hừ nhạt:


− Độc cô sầu Trần Lãnh.


***


Quả vậy, người vừa đoạt thanh kiếm lệnh chính thực là Độc cô sầu Trần Lãnh.


Lão chiếu xạ hai luồng nhỡn quang sáng rực vào mặt Người bịt mặt, trầm giọng:


− Ngươi là ai, sao dám cả gan tới đây tàn sát môn đồ của Thái Bình giáo?


Người bịt mặt hỏi lại:


− Lão là gì trong Thái Bình giáo, tại sao tới đây can dự vào chuyện của bản gia?


Độc cô sầu Trần Lãnh lạnh lùng:


− Ta là đại sư huynh của Lâm Bình. Ta có quyền can dự vào chuyện của bản môn, đêm nay ngươi gặp ta, số mạng coi như đã hỏng rồi.


Người bịt mặt trổ một loạt cười dài:


− Lão già ngu ngốc. Công lực của lão có được bao nhiêu lại nói chuyện đội đá vá trời. Chính lão mới là kẻ tận số đêm nay.


Hắn phất cây quạt lên:


− Tứ vị tiền bối hãy mau thu nạp lão già này, lấy kiếm lệnh cho tại hạ.


− Tuân lệnh!


Bốn lão Quái nhân cùng lướt tới đối diện Độc cô sầu Trần Lãnh.


Quét mắt nhìn ngang qua một lượt, Độc cô sầu Trần Lãnh gằn giọng:


− Tưởng ai hóa ra bọn ngươi là Thiên Sơn tứ quái. Ta cứ nghĩ các ngươi đã mai xương tán cốt trong núi thẳm từ lâu, nào ngờ đêm nay lại xuất hiện nơi này làm tay sai cho tên ác ma kia để rồi chịu chết.


Thiên Sơn nhất quái cười khăn khắc:


− Trần Lãnh, chớ có cuồng ngôn. Hãy mau nạp mạng cho rồi.


Vừa dứt tiếng, lão Quái nhân xòe chưởng bắn tới Trần Lãnh năm đạo chỉ đen sì ...

Chương trước

↑↑
Không nhan sắc

Không nhan sắc

Thơm đứng bên cửa sổ, tóc buộc ở sau gáy bằng một sợi dây thun màu vàng. Trong ngày,

01-07-2016
Những năm tháng ấy

Những năm tháng ấy

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016
Mưa tháng mười một

Mưa tháng mười một

Những u uất không còn được hòa thanh, tan ra thành từng con sóng nhỏ rồi chìm khuất

23-06-2016
Hương lúa

Hương lúa

Lụa tựa lưng bên anh tút từng cọng rơm vàng óng hít hà mùi thơm của hoa đồng cỏ

28-06-2016