Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 110 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi 6

↓↓

− Là Tiểu Yến, em gái của Sĩ Khải ...

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đỗ Ngọc chợt nhớ kêu lên:


− A! Phải rồi, hèn gì từ nãy đến giờ huynh vẫn thấy quen quen. Hai nàng đi đâu mà đến nơi này? Sao không bảo Sĩ Khải đưa đi?


Doanh Doanh mỉm cười:


− Xuân sắp đến rồi, muội và Tiểu Yến định xuống chợ mua một ít vật dụng cho mình. Không ngờ dạo này bọn Hắc Chiêu ỷ thế quan quyền, lộng hành giở trò bắt gái giữa đường.


Tiểu Yến kéo áo Doanh Doanh khẽ nhắc:


− Kìa chị, chị nói vậy không sợ công tử đây phật dạ sao?


Đỗ Ngọc đỏ mặt, cười ngượng nghịu:


− Tiểu Yến cô nương đừng sợ, bọn tiểu chức đó thật là đáng bị trừng trị, Đỗ Ngọc này lấy làm hổ thẹn vô cùng, xin cúi đầu nhận lỗi.


Tiểu Yến xua tay:


− Công tử đừng nói vậy chớ, muội đâu dám trách cứ, chỉ tại Doanh tỷ quá giận nên nói vậy thôi. Bây giờ xin ...


Đỗ Ngọc cắt ngang:


− Nếu Doanh muội và Tiểu Yến không vội lắm xin mời ghé vào tư dinh uống một hớp trà cho trọn tình tri ngộ.


Doanh Doanh hỏi ranh mãnh:


− Đỗ huynh có cần dùng võ lực để mời như đại công tử Hắc Chiêu không?


Đỗ Ngọc nhăn mặt, một cái nhăn mặt rất đáng yêu:


− Doanh muội, lẽ nào muội chẳng tha thứ cho huynh sao? Tiểu Yến cô nương nói hộ cho Đỗ Ngọc này với.


Tiểu Yến cảm thấy thương hại cho Đỗ Ngọc, nàng quays ang Doanh Doanh nũng nịu:


− Doanh tỷ, có phải lỗi của công tử đâu? Trời còn sớm, chúng mình đừng phụ lòng người nhé.


Doanh Doanh lắc đầu làm Đỗ Ngọc phải thở dài buồn bã, Tiểu Yến cụp đôi mắt thất vọng. Doanh Doanh bỗng nói tiếp:


− Đỗ huynh. Anh có biết võ đường của Thái Bình giáo ở nơi nào không?


Đỗ Ngọc gật đầu ngạc nhiên:


− Biết, gần đây thôi, nhưng muội hỏi làm chi vậy?


Doanh Doanh nhoẻn miệng cười vui vẻ:


− A! Hay quá, vậy thì Đỗ huynh dắt muội và Tiểu Yến đến nới đó đi.


− Không được đâu!


Đỗ Ngọc xua tay:


− Bộ Doanh muội muốn đến để xin học võ công trả thù cho cha mẹ thật sao? Môn quy của Thái Bình giáo nghiêm ngặt lắm.


Doanh Doanh dậm chân hờn dỗi:


− Đỗ huynh không dắt thì thôi, muội đi nhờ người khác vậy.


Chàng vội đưa tay lúng túng:


− Doanh muội, em đừng giận, huynh sẽ dắt muội đi liền, nhưng muội cũng phải ghé nhà huynh, để huynh bảo gia nhân khiên kiệu đưa chúng ta đi.


Tiểu Yến vỗ tay thích thú:


− Vậy là hay lắm, mình đến nhà Đỗ công tử một tí rồi đi.


Doanh Doanh gật đầu cùng Tiểu Yến bước vào tư thất của Đỗ Ngọc. Một tòa nhà cao nghi kiên cố, rực rỡ vàng son nhưng cũng không kém phần thanh tao thơ mộng, khi đã đến một lần thì không thể nào quên được. Tiểu Yến bị cảnh sắc nơi đây thu hút đến mê mẩn cả tâm hồn.


***


Trời oi ả, nắng bừng bừng như muốn thiêu rụi vạn vật thành tro. Hồ Sơn đứng yên trên hòn đá đen, nóng như cục than hồng theo một thế tấn mà sư phụ vừa truyền dạy.


Không một làn gió, chỉ có hơi nóng bốc lên hừng hực, gương mặt chàng đỏ bừng bừng. Từng giọt mồ hôi chảy tràn trên mắt, trên môi, trên ngực và cả trên tấm lưng trần vạm vỡ.


Có lẽ giờ này tâm tư của chàng đã đặt hết vào bài học nên phía sau lưng chàng vừa có tiếng sột soạt khả nghi mà chàng chẳng hề hay biết, cứ đứng im lìm, uy nghi như một pho tượng đá.


Lúc ấy từ một bụi rậm, phía sau lưng chàng, một cô gái bước ra, mắt nhìn chàng như muốn ăn tươi nuốt sống.


Chiếc môi đẹp của nàng mím chặt lộ vẻ căm hờn, rồi không nói không rằng đưa song chưởng lên cao, nhắm vào giữa lưng chàng, nàng đánh mạnh. Nhưng "bùng" một cái, toàn thân người con gái bỗng bật ngược về phía sau như dội phải một hòn đá to, trên khóe môi một dòng máu nhỏ khẽ trào ra, nàng chống tay kinh hoàng:


− Trời, "Thiên cương bất hoại".


Bây giờ chàng trai mới hạ tấn, từ từ quay trở lại, thở một hơi dài lấy lại tinh thần.


Chợt chàng kêu lên hốt hoảng, chạy đến đỡ nàng con gái dậy:


− Trời! Thảo Sương, em làm sao vậy?


Nàng không nói chỉ quắc mắt nhìn chàng đau đớn. Hồ Sơn lau sạch vết máu trên môi nàng:


− Thảo Sương, đây là lần thứ ba em muốn giết chết anh. Nếu sư phụ biết, người sẽ chẳng tha thứ cho muội đâu.


Nàng cười lạt:


− Thì huynh cứ đi mách với cha tôi, để cha tôi giết tôi chết cho anh nắm chắc ghế chưởng môn nhân.


− Thảo muội.


Chàng tức giận hét lớn, nhưng lại dịu giọng ngay:


− Muội không được phép nói với đại ca như vậy. Đại ca cấm muội.


Thảo Sương hất tay chàng ra đứng dậy:


− Đã là sự thật thì đại ca không cấm được tôi. Nếu muốn đại ca có thể giết chết tôi đi, bằng không đại ca hãy giữ kỹ mạng của mình đấy nhé. Tôi không bao giờ để anh cướp đoạt chiếc ghế chưởng môn nhân của nhị ca, cũng như không bao giờ có được tình yêu tặng anh đâu mà hòng chờ đợi.


Nói xong nàng bước nhanh vào lùm cây rậm. Hồ Sơn bỗng cảm thấy toàn thân mỏi rã rời, một ngày đứng giữa trời nắng lửa không làm đầu óc chàng choáng váng bằng câu nói nàng vừa thốt. Chàng thầm nghĩ:


"Từ ngày Giang Lâm bị lưu đày đến nay đã đúng một năm. Vậy mà Thảo muội chẳng chịu hiểu cho ta, nỗi căm hờn trong lòng nàng càng lúc càng tăng, bây giờ lại thêm một ý nghĩ điên rồ nữa. Nàng cho ta thêm cái tội muốn đoạt chức vị chưởng môn nhân của Giang Lâm. Trời ơi, ta có ham gì cái chức vị kia, đối với ta chỉ có nàng mới là tất cả. Thảo Sương, sao em chẳng hiểu lòng anh? Sao em lại muốn giết anh?" Hồ Sơn ôm mặt khóc thầm. Một năm Giang Lâm bị lưu đày là một năm chàng cho lệ dầm canh. Bao năm trường bên nhau học tập, tình nghĩ huynh đệ tha thiết đậm đà, làm sao chàng chẳng đớn đau, một bài học mới mà vắng bóng Giang Lâm, chàng lại buồn rầu không muốn học. Vậy mà Thảo Sương nở bảo chàng muốn giết Giang Lâm thì làm sao mà không đau đớn, uất ức, trong khi có miệng chẳng được phân bày.


− Hồ Sơn, đã tập xong sao con không vào ngơi nghỉ mà ngồi đây?


Nghe tiếng sư phụ, Hồ Sơn ngẩng đầu dậy, lau nhanh dòng nước mắt, nhưng cử chỉ đó không qua mắt được sư phụ. Người ngồi xuống cạnh chàng nghiêm giọng:


− Hồ Sơn, có phải Thảo nhi vừa có thái độ gì với con không?


Sợ Thảo Sương bị phạt, chàng lắc đầu nói nhanh:


− Dạ không, chỉ tại ...


Lâm Bình vội cắt ngang:


− Thôi, ngươi đừng giấu ta. Thảo Sương dạo này hư lắm, không phạt là không được.


Hồ Sơn nắm lấy tay sư phụ sợ hãi:


− Sư phụ, Thảo Sương còn nhỏ, suy xét chưa chính chắn, xin sư phụ hãy thư tha.


Lâm Bình nhìn chàng:


− Nhưng ta không nỡ để nó làm cho con đau khổ, nếu nó quá quắt ta sẽ bắt nó gã cho con.


− Sư phụ!


Hồ Sơn kêu lên thảng thốt:


− Xin đừng để con lỗi nghĩa với Giang Lâm.


Sư phụ gật đầu trầm ngâm:


− Ta biết! Nhưng ta cũng biết là con đem dạ yêu mến Thảo Sương, mối tình câm lặng đó đã bị người ta hiểu lầm tai hại. Ta hiểu nỗi đau đớn ở lòng con, bởi vì còn nỗi đau đớn nào hơn khi bị người mình yêu đem lòng khinh bạc.


Được sư phụ thông hiểu nỗi lòng, Hồ Sơn nghe tâm hồn thanh thản, chàng gục đầu vào lòng sư phụ òa khóc:


− Sư phụ, chỉ có người hiểu được lòng con.


Lâm Bình thấp giọng:


− Ta không nỡ nhìn con đau khổ nữa, nhất định ta sẽ gã Thảo Sương cho con.


− Đừng sư phụ ơi, con không thể cướp đoạt tình yêu của Giang Lâm, xin người đừng khơi thêm hố sâu thù hận.


Mắt Lâm Bình sáng long lanh tỏ vẻ hài lòng:


− Tốt lắm. Hồ Sơn, con thật không phụ lòng ta trông cậy, con xứng đáng là truyền nhân của Thái Bình giáo.


− Thư sư phụ!


Châu Đạt, một đệ tử được Lâm Bình tin cậy bước vào vòng tay:


− Bẩm sư phụ, có ba người khách lạ xin được yết kiến sư môn.


Đôi mày Lâm Bình nhíu lại:


− Khách lạ à? Gái hay trai?


− Dạ một vị công tử và hai nàng con gái đẹp.


− Sao? Một vị công tử à?


Lâm Bình lẩm bẩm:


− Lại có chuyện gì đây?


Vừa nói ông vừa cùng Hồ Sơn bước theo chân Châu Đạt vào khách sảnh, lòng hoang mang lo lắng. Đi đến cửa, ông phải khựng lại đáp lễ vì ba người khách lạ đã đứng lên vòng tay cung kính:


− Tham kiến lão tiền bối.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Tí bụi

Tí bụi

Hồi mới đến ở, nhà tôi cứ tì tì mất dép. Đôi xăng- đan con mới xỏ chân ngày

29-06-2016
Tình khúc

Tình khúc

 Chỉ có trong tình yêu ta mới bắt gặp được cái chết của chính mình.  *** 1. Dòng

24-06-2016
Tình yêu có đến?

Tình yêu có đến?

(khotruyenhay.gq) Thật khó để nhận ra một tình yêu thật sự xung quanh sự giả

30-06-2016
Quả táo của Jules

Quả táo của Jules

"Trong tình yêu, duyên số luôn có cách giúp ta tìm lại nhau. Đôi khi, chỉ cần đến một

30-06-2016
Răng khểnh

Răng khểnh

Mà cũng có chuyện gì to tát lắm đâu, có một cái việc ấy thôi thế mà cứ mỗi độ

27-06-2016
Bước hụt

Bước hụt

Ngày báo tin đậu đại học, nó vừa vui vừa lo, xa ba mẹ, gia đình, nó không dám chắc

23-06-2016
Chị mèo nhận họ

Chị mèo nhận họ

Nghe người ta nói Hổ và Báo cũng thuộc họ nhà Mèo, chị Mèo hí hửng lắm: – Ồ!

24-06-2016
Falling slowly

Falling slowly

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016