Insane
Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 143 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi 6

↓↓

Tiểu Yến nói nửa đùa nửa thật:

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


− Rồi chị sẽ càng thấy lạ lùng hơn nữa! Đại ca của mình thích nhất trên đời là bốn thứ:


một là khách anh hùng, hai là rượu ngon và gái đẹp, ba là các báu vật của võ lâm và các pho bí kíp, bốn là các thứ ăn chơi bài bạc. Ở đâu có bốn thứ đó là anh của em tìm đến ngay, dù phải có đổi bằng tính mạng cũng chẳng sờn.


− Tiểu Yến!


Có tiếng Sĩ Khải gọi vang từ nguyệt lầu vọng xuống.


Tiểu Yến vội nói với Doanh Doanh:


− Chết! Đại huynh gọi, chị chờ em một chút.


Rồi lẹ làng thoăn thoắt gót sen trở vào nhà. Còn lại một mình Doanh Doanh thả bộ thơ thẩn bên mấy cụm hoa hồng. Từ phía lầu cao tiếng cười, đàn, tiếng nhạc vui cứ vang lên ồn ào náo nhiệt. Nàng lại cảm thấy buồn, không hiểu sao khi biết Sĩ Khải là một chàng trai biết rành mọi lạc thú ăn chơi thì nàng lại nghe tim mình như có cái gì vừa tan vỡ?


Nàng cảm thấy tiếc cho chàng, một thanh niên sống giữa buổi loạn ly lại chẳng biết đem tài sức của mình ra giúp nước non, lại buông mình vào những trận mua vui, những tràng cười trác táng. Nhưng nàng lại cảm thấy lạ lùng, là một kẻ ăn chơi, sao chàng lại gìn giữ cho nàng thật kỹ suốt mấy ngày dài gần gũi bên nhau?


Chàng chưa hề có một hành vi khiếm nhã, một cử chỉ cợt đùa nào? Quả là điều khó nghĩ. Một đại công tử phong lưu giàu có sao chàng lại dấn thân vào chốn tù đày, chịu lao khổ nhọc nhằn và tỏ ra dẻo dai chịu đựng. Chuyện hẳn phải có nguyên do.


***


- Ngọc Hoa, nàng đừng hòng trốn khỏi tay ta.


Một bóng áo xanh kèm theo lời nói nhào vào mình Doanh Doanh cợt nhã. Nàng hốt hoảng lách mình tránh khỏi, vừa lo sợ, vừa hổ thẹn, nàng tức giận đưa tay ôm ngực quay lại hét lớn:


− Đừng hỗn láo ...


Gã thanh niên đang lảo đảo vì bị mất đà nghe tiếng hét quay lại, nhìn nàng chăm chú bỗng hắn đưa tay dụi mắt kêu lên mừng rỡ:


− Ô! Doanh Doanh cô nương? Nàng có còn nhớ ta không?


− Đỗ công tử đấy ư? Nàng ngỡ ngàng lùi lại.


Đỗ Ngọc tiến lên một bước vồn vã:


− Doanh muội, em đi đâu từ đấy đến nay để hương hồn song thân quạnh quẽ?


Nghe chàng khơi lại nỗi thương tâm, dòng châu lệ bồng tuôn tràn lai láng, chàng dìu nàng ngồi xuống cạnh bờ hồ nước trong veo, soi rõ bóng những con cá vàng bơi lượn, cảnh vật thật hữu tình, nhưng lòng người thì tan nát. Đỗ Ngọc nhẹ phẩy tay, làn gió từ chiếc quạt trong tay chàng tuôn ra nhè nhẹ, giọng của chàng nho nhỏ:


− Doanh muội, em đừng khóc nữa, hãy nín và kể cho huynh nghe. Từ đấy đến nay, muội đi đâu, làm gì? Sao lại ở trong nhà của Sĩ Khải? Một chàng công tử khét tiếng ăn chơi này?


Doanh Doanh hít một hơi dài cố lấy lại tinh thần khẽ đáp:


− Muội đi tìm giết kẻ thù đã sát hại song thân, nhưng trên bước đường giang hồ lưu lạc muội được Sĩ huynh đây nhận làm em kết nghĩa. Để cho mộ phần của song thân lạnh lẽo khói hương, em quả là đứa con bất hiếu. Còn Đỗ công tử sao người lại có mặt nơi này?


Đỗ Ngọc mỉm cười cất quạt vào tay:


− Doanh muội đừng lo! Vì muội, huynh đã chẳng để mộ phần song thân của em hiu quạnh đâu.


Doanh Doanh cảm động vòng tay:


− Đa tạ Đỗ công tử có lòng.


Đỗ Ngọc nhăn mặt, cái nhăn mặt làm tăng thêm phần quyến rũ:


− Doanh muội! Xin em đừng dùng danh từ công tử cao xa, lạnh lùng đó. Nàng đã hứa xem ta là bạn sao chẳng tặng cho ta một lời gọi ngọt ngào hơn.


Nàng ngần ngừ giây lát rồi gật đầu:


− Nếu Đỗ huynh cho phép. Nhưng anh vẫn chưa trả lời em. Tại sao người lại có mặt ở đây, và gọi ai là Ngọc Hoa vậy?


Đỗ Ngọc lúng túng:


− À! Sĩ Khải đây là một khách phong lưu vang danh khắp giới giang hồ thì làm sao mà huynh không biết. Đây chỉ là một trong những trà dư tửu hậu của bọn huynh thôi, muội đừng nên để ý. Còn ... còn Ngọc Hoa, nàng là một ả cô đào mà anh ưng ý.


Doanh Doanh đỏ mặt chặn lời:


− Thôi, muội đã hiểu rồi.


− Đỗ huynh!


Một nàng con gái trang phục cầu kỳ, nhan sắc cũng khá xinh, hổn hển chạy đến nũng nịu:


− Đỗ huynh, anh trốn đây để em tìm mãi.


Nàng vừa nói vừa liếc mắt đưa tình, vừa quàng tay sang cổ chàng âu yếm. Đỗ Ngọc bối rối gỡ tay nàng ra:


− Kìa Ngọc Hoa, nơi đây còn có mặt của ...


Ngọc Hoa bây giờ mới nhìn thấy Doanh Doanh, nàng đưa mắt ngắm nhìn địch thủ của mình rồi lại nũng nịu, hằn hộc:


− A! Thì ra Đỗ huynh bận đi tâm tình cùng người đẹp. Sao huynh không mời nàng cùng lên kia cho vui chứ?


Doanh Doanh đỏ mặt toan nói lời từ chối, thì phía sau nàng Sĩ Khải vừa đi đến.


Chàng kêu lớn ngạc nhiên:


− Ồ! Các vị sao lại kéo hết xuống đây, rồi bỏ rượu thịt ê hề trên kia cho ai chứ?


Chàng đã có vẻ say, giọng nói trở nên nhừa nhựa. Ngọc Hoa lại choàng tay sang cổ Sĩ Khải, kéo giọng dài nũng nịu:


− Sĩ huynh, anh phải bắt tội Đỗ Ngọc mới được. Anh ấy lẻn bỏ em xuống tâm tình với một cô bạn khác.


− Thế à?


Sĩ Khải cười thành tiếng quay sang, tiếng cười bỗng tắt hẳn khi nhìn thấy Doanh Doanh:


− Ồ! Doanh muội! Sao em không lên thơ phòng an nghỉ, đến đây để làm gì? Em về đi!


Doanh Doanh không đáp, nàng quay lưng chạy thật nhanh về căn phòng riêng của mình. Đóng chặt cửa, rồi ngã vùi trên giường và lên tiếng nức nở như thể chính mình vừa bị xúc phạm nặng nề.


Trong tâm hồn nàng dường như có một cái gì vừa sụp đổ. Nàng sẽ rời khỏi chỗ này để lao thân vào mưa gió nữa thôi. Chứ nàng không thể nào ở lại nơi này để nhìn thấy cái cảnh chướng mắt của một con người mà lòng nàng hằng kính trọng.


Tất cả đã sụp đổ rồi ư? Nàng biết bám víu vào cái gì để sống nữa bây giờ.


***


Đã lâu lắm rồi, Doanh Doanh mới có được một buổi sáng vui vẻ như thế này.


Tâm hồn nàng phơi phới, đầy ấp niềm tin vào cuộc sống. Nàng đang cùng với Tiểu Yến đi trên con đường làng rộng mở, xuống chợ huyện mua một ít vật dụng về trang điểm thư phòng, vì mùa xuân đang đến.


Hai nàng con gái xinh xinh. Một nàng màu hồng phấn thơm ngon như trái táo vừa chín tới, một nàng màu xanh phớt của da trời, êm ái dịu dàng như áng mây chiều nhẹ phủ. Xách hai chiếc giỏ con con đi trên đường phố vắng, đã khởi động không ít tầm nhìn của nhiều khách bộ hành qua lại. Nhất là cô bé màu hồng quá ư vui vẻ, cười nói luôn mồm, khoe đôi lúm đồng tiền sâu thẳm, lại được áng mây trời tô điểm bằng những nụ cười mỉm, duyên dáng như sâu kín, xa xăm.


Một chiếc kiệu hoa đi ngang rồi dừng lại trước mặt hai người con gái đẹp. Trái táo hồng sợ hãi nép vào áng mây xanh kêu lên thảng thốt:


− Doanh tỷ, chuyện gì vậy?


− Chẳng có chuyện gì đâu em bé à?


Chiếc kiệu trả lời rồi từ trong kiệu hiện ra một vị công tử mặt mày hung ác:


− Đại công tử Hắc Chiêu này chưa bao giờ có cử chỉ thô bạo với những cành hoa biết nói.


− Ông muốn gì?


Tiểu Yến hỏi run rẩy.


Hắc Chiêu cố nở nụ cười hiền dịu nhất:


− Muốn mời hai cô nương hạ cố ghé tư dinh Hắc Chiêu này dùng một chung trà nóng, rồi tại hạ sẽ cho kiệu hoa đưa hai nàng đi dạo.


Tiểu Yến chớp mắt hỏi ngây ngô:


− Ồ! Nhưng tôi với công tử chưa quen biết với nhau bao giờ mà?


Hắc Chiêu liếm môi chớp nhanh mắt, cố hạ cơn dục vọng đang trào lên mãnh liệt:


− Trước lạ sau quen, mời hai nàng lên kiệu cho.


Doanh Doanh bây giờ mới lên tiếng:


− Đại công tử, xin đừng giở trò bắt gái tơ giữa đường như vậy. Chẳng lẽ trượng phu quân tử chỉ để làm những trò này thôi ư?


Bị Doanh Doanh lật tẩy con bài, lại nói nặng lời, Hắc Chiêu tức giận, quên mất giữ ý tứ, hét lớn:


− Tiện tì câm miệng lại, chưa từng nghe danh đại công tử Hắc Chiêu ở Thiểm Tây này hay sao mà dám lộng ngôn như vậy?


Vừa nói hắn vừa chụp mạnh tay của hai nàng lôi tuột lên xe.


− Dừng lại, công tử Hắc Chiêu ngươi làm gì vậy?


Sau lưng hai nàng một tiếng nói vang lên.


− Thằng khốn nào xen vào chuyện của ta?


Tên Hắc Chiêu gầm lên hung hãn, nhưng hắn chợt biến gương mặt cay cú của mình thành một nụ cười sợ sệt:


− A! Kính chào quan Đô Đốc.


Doanh Doanh quay lại mừng rỡ:


− Đỗ huynh cứu muội với.


Đỗ Ngọc bước tới một bước, mỉm cười:


− Hắc Chiêu ngươi còn đợi gì mà chưa cút khỏi nơi này chứ?


Hắc Chiêu giật mình, vội khom mình thi lễ:


− Bẩm ... tại hạ xin cáo biệt, nhị vị cô nương thứ lỗi cho kẻ có mắt không tròng này.


Rồi hắn khúm núm trở về chiếc kiệu của mình, trong chớp mắt chiếc kiệu đã khuất cuối nẻo đường xa. Doanh Doanh vòng tay chào Đỗ Ngọc:


− Nhờ ơn Đỗ huynh ra tay giải cứu bằng không thì bọn em không biết ...


Đỗ Ngọc cắt ngang:


− Doanh muội em đừng nói câu ơn nghĩa. Còn cô nương này ...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Đi tìm vai chính

Đi tìm vai chính

 Tôi chỉ là một nhân vật phụ đứng ngoài cảnh quay của một bộ phim có hai nhân vật

24-06-2016
Mẹ của bạn tôi

Mẹ của bạn tôi

Mẹ hắn khóc khô cả nước mắt vì hắn, và khuyên hắn đi học lại. Hắn không chịu,

23-06-2016
Người chồng điên

Người chồng điên

"Cô câm miệng cho tôi!" Chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, một cái tát

30-06-2016
Hai anh em

Hai anh em

- Không mua! Tránh ra cho tao trú mưa! Trời thế này báo biếc gì!   Nó vội vã chạy lại

29-06-2016
Thằng đĩ

Thằng đĩ

- Ta nói mi nghe: một khi tình yêu có nguy cơ tan vỡ, thì tìm cớ chuồn đi, đừng để bị

24-06-2016