XtGem Forum catalog
Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 40 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi 5

↓↓

− Mời.

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Không đợi Sĩ Khải dứt lời, lão vung cước phóng vào giữa mặt Sĩ Khải, ngọn phi cước của lão thật là hung hãn, có thể khiến Sĩ Khải chết ngay trong chớp mắt. Vì nơi chàng đứng là một ghềnhd dá cheo leo, khó lòng xoay trở, chỉ cần một cái mất thăng bằng nhỏ là rơi xuống vực ngay.


Nhưng Sĩ Khải vẫn đứng lặng yên, hai tay bắt chéo lên trước mặt hứng trọn ngọn cước như trời giáng của lão. Một tiếng va chạm vang lên, Trần lão kêu lên thảng thốt, lùi lại:


− Hà! Thằng khốn này khá thật.


Sĩ Khải nhếch mép:


− Không khá gì nhưng cũng đủ để bắt lão xuống bầu bạn với Giang Lâm, trả pho bí kíp lại đây.


Trần lão cười gằn không đáp, vung chưởng đánh tới tấp, tiếng kình lực phát ra ào ào. Đang mãi mê giao đấu cả hai chợt dừng lại khi nghe một tiếng hét thất thanh:


− Trời, Sĩ huynh, Lão bá bá, sao hai người lại đánh nhau?


− Ngoại, vậy mà ngoại bảo là mình chẳng biết võ công.


Thì ra Doanh Doanh và Trúc Phi đã nghe tiếng giao tranh vội chạy đến. Nàng nhìn Sĩ Khải với vẻ trách móc:


− Sĩ huynh, sao anh lại giao đấu với Trần lão bá? Còn Giang huynh đâu?


Thấy Doanh Doanh, gương mặt chàng dịu lại, giọng ôn tồn:


− Lão già khốn khiếp đã vì một pho bí kíp mà đánh rơi Giang đệ xuống Tuyệt hồn nhai rồi.


− Trời!


Doanh Doanh lùi lại mặt mày tái mét:


− Có thật như vậy không? Lão tiền bối, người làm như vậy được sao?


Doanh Doanh rên rỉ, Trúc Phi đứng ngây người ra như phổng đá. Trần lão cất giọng cười ha hả:


− Phải, các ngươi đừng xen vào việc ta làm mà uổng mạng, ta là Độc cô sầu Trần Lãnh đây.


Nếu bây giờ có tiếng sét nổ giữa thinh không cũng không làm ba người ngạc nhiên bằng cái tên lão vừa mới nói. Trúc Phi nắm áo ngoại và khóc:


− Nhưng sao ngoại lại giết chết sư phụ của con?


Lão chợt gầm lên:


− Trúc Phi, ngươi vừa nói cái gì?


Nó mếu máo:


− Cháu nói là ngoại đã giết chết sư phụ của con rồi.


Lão ôm đầu rên rĩ:


− Trời ơi! Oan nghiệt, oan nghiệt lại đến nữa rồi ...


Nói xong, lão cắp Trúc Phi phóng qua ngọn núi mất dạng, bỏ mặt Doanh Doanh và Sĩ Khải đứng giữa rừng.


***


Phải hơn một phút trôi qua, Doanh Doanh mới hết kinh hoàng, nàng chạy đến bên ghềnh đá nhìn xuống Tuyệt hồn nhai nức nỡ:


− Giang huynh, Giang huynh. Trời ơi, người anh hùng sao lại đoản mệnh thế này?


Sĩ Khải bước đến gần nàng lo lắng:


− Doanh muội, cẩn thận kẻo rơi xuống dưới đó.


− Rơi xuống luôn cũng được nữa. Bây giờ em có còn gì mà để sống đây?


Sĩ Khải lật đật nắm chặt chéo áo của nàng cất giọng van xin:


− Doanh muội, em đừng nói bậy, em cần phải sống để rửa hờn cho cha mẹ nữa chứ.


Doanh Doanh ngẩng dậy ngạc nhiên:


− Sĩ huynh, anh cũng biết chuyện của em nữa ư? Nhưng ...


Sĩ Khải mỉm cười:


− Em an tâm, huynh sẽ thay Giang đệ cùng em tìm diệt kẻ thù và giúp em tìm ra bí mật đời mình.


Nàng cảm động nói rưng rưng:


− Đa tạ Sĩ huynh có lòng nghĩ đến nhưng trên bước đường giang hồ phiêu lãng chỉ có hai chúng ta, muội e rằng ...


Sĩ Khải hiểu lòng nàng e ngại nên nói nhanh:


− Doanh muội, em đừng sợ tiếng đời thị phi mai mỉa. Huynh hứa sẽ gìn giữ muội như gìn giữ con ngươi trong đôi mắt của mình. Còn nếu như muội chẳng an tâm thì huynh sẽ đưa muội về nhà. Nơi đó có song thân và em gái của huynh.


Doanh Doanh mừng rỡ:


− Ồ! Nếu được huynh đoái tưởng như vậy, muội thật không lấy lời chi để cảm tạ bây giờ.


− Muội đừng nói câu ân nghĩa. Bây giờ chúng ta hãy lên đường. Huynh có biết một con đường rời khỏi nơi này rất an toàn.


Doanh Doanh đứng dậy, chợt nàng kêu lên:


− Ơ kìa! Sao huynh lại nắm áo muội?


Sĩ Khải buông tay bẽn lẽn:


− Ấy, huynh quên mất, xin lỗi muội nhé. Lúc nãy vì sợ muội nghĩ cuồng nên huynh nắm áo muội phòng hờ.


− Huynh đừng sợ, thù mẹ cha chưa trả, muội chưa chết được đâu, chỉ tội nghiệp Giang huynh.


Doanh Doanh lại sục tìm:


− Anh ấy chết sớm quá.


Sĩ Khải cũng thấy bùi ngùi, chàng nhìn xuống vực sâu buồn bã:


− Giang đệ, lòng dạ con người hiểm ác khôn lường. Huynh hứa sẽ vì đệ mà lấy lại pho bí kíp, giết tên Độc cô sầu Trần Lãnh.


Tiếng Doanh Doanh nhỏ nhỏ bên tai:


− Muội cũng vậy nữa, muội hứa sẽ trả thù cho Giang huynh. Xin vĩnh biệt.


Nàng đưa tay lau nước mắt rồi bước theo chân Sĩ Khải rời xa cánh rừng Độc Ma nhiều kỷ niệm. Rồi đây đời nàng sẽ về đâu? Hạnh phúc hay bất hạnh đang chờ trước mặt.


Qua một ngày dài lội rừng ròng rã, Sĩ Khải và Doanh Doanh đã bắt đầu bước vào cảnh phố thị ồn ào, trước mặt họ tửu quán đã hiện ra, mùi rượu thịt bốc lên làm cồn cào gan ruột.


Nhìn Doanh Doanh lê từng bước chân, Sĩ Khải nghe tái tê cả dạ. Chàng muốn đưa tay đỡ lấy bước nàng đi, nhưng lại e nàng cự tuyệt nên lại thôi. Chàng nhìn nàng dò hỏi:


− Doanh muội, em mỏi mệt lắm rồi, chúng ta vào tửu quán nghỉ ngơi em nhé!


Nghe nói được nghỉ ngơi, đôi mắt Doanh Doanh sáng lên mừng rỡ. Nàng lẳng lặng gật đầu, bởi sức nàng đã kiệt lắm rồi, nàng phải cố gắng thật nhiều mới không bị té quỵ trên đường.


Chàng đưa nàng vào một tửu quán gần nhất, tên tiểu bảo bước ra khúm núm:


− Dạ quý khách dùng chi?


Sĩ Khải đưa mắt nhìn quanh rồi gọi:


− Một bình rượu cho ta và một bình trà ngon cho Doanh muội của ta.


Tên tiểu bảo vui vẻ chạy đi ngay. Sĩ Khải nhìn nàng lo ngại:


− Doanh muội, em muốn nhuốm bịnh rồi phải không? Muội ráng ăn một chén cháo nóng cho lại sức nhé! Tiểu bảo, cho ta một chén cháo nóng nhanh lên.


− Dạ có ngay! Có ngay!


Tên tiểu bảo tỏ dạ sốt sắng, rồi bưng đến đặt trước mặt hai người một bát cháo nghi ngút khói, thơm lừng. Sĩ Khải đẩy chén cháo sang trước mặt nàng, âu yếm:


− Doanh muội, em ăn đi cho nóng.


Nghe tiếng động, đám thực khách ngồi ở bàn bên đang cùng nhau chơi đánh bạc, ngẩng dậy nhìn sang. Thấy cử chỉ âu yếm của chàng, bọn chúng ứa gan, một tên cất lời khiêu khích:


− Này chư huynh! Hãy nhìn xem, ở bàn bên có kẻ làm nhục phái mày râu của chúng ta.


Tên kia ném bài xuống mặt bàn tức giận:


− Mẹ, bữa nay sao mà vận đen thế này không biết, có lẽ đen bạc đỏ tình chăng?


Mấy tên còn lại cười vang rồi một tên cất giọng cợt nhã:


− Bàn bên có con tiểu tỳ xinh đẹp, đại có có thể qua đó xổ xui được mà.


Lại một tràng cười cợt nhã vang lên, tiếng khiêu khích lại vang lên:


− Thằng nhóc trói gà không chặt đó mà đại ca ngán sao?


Tên thua bài trợn mắt:


− Ta mà sợ thằng nhóc con ấy à? Có điều, các đệ nên nhớ chuyến hàng này đặc biệt vô cùng. Bảo tiêu cục Phong Vân chưa hề thất hứa với khách giang hồ, các đệ đừng hớ hênh mà Bang chủ chẳng tha thứ.


− Hả!


Đôi mắt Doanh Doanh trợn trừng vì giận dữ. Kẻ thù của nàng đấy mà. Sĩ Khải khẽ vuốt bàn tay nàng nói nhỏ:


− Doanh muội bình tĩnh, để huynh đối phó với bọn chúng cho.


Nói xong chàng hất mặt qua bàn bên điềm tĩnh gọi lớn:


− Ê! Mấy anh bạn, đánh bạc thua hết tiền uống rượu rồi sao mà ăn nói lung tung thế kia? Thôi để tại hạ rót rượu hầu cho quý huynh vậy.


Vừa nói, chàng vừa cầm bình rượu trên tay rót liền bốn chung, phóng vèo qua bàn bên cạnh. Bốn tên đánh bạc tái mặt nhìn nhau, rồi trong chớp mắt bốn ly rượu đều bay ngược lại phía Sĩ Khải. Tên cầm đầu vẫn còn bài trên tay cười lớn:


− Tiền chủ, hậu khách, quý huynh quên điều đó rồi sao?


***


Bọn chúng cứ ngỡ sẽ làm chàng bối rối vì bốn chung rượu mới quay ngược trở lại, nàng Sĩ Khải chỉ mỉm cười. Trên tay chàng không hiểu tự lúc nào đã xuất hiện một cây thước ngọc. Bốn chung rượu sắp thành hàng dài ngay ngắn, rượu vẫn đầy ắp không một giọt nào bị rớt ra ngoài đất. Sĩ Khải mỉm cười:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chia tay

Chia tay

Cô nhìn vào mắt anh. Mông lung quá. Xa xôi quá. Cô thấy một vật sáng trong đôi mắt ấy

01-07-2016
Chỉ có thể làm...bạn

Chỉ có thể làm...bạn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Bọn con gái

27-06-2016
Bao lâu rồi em nhỉ?

Bao lâu rồi em nhỉ?

Hôm Nhi bỏ tôi đi, Nhi nhắn cho tôi một cái tin rất ngắn: "Em lạc vào trong đám đông

27-06-2016
Tình yêu và tình bạn

Tình yêu và tình bạn

(khotruyenhay.gq) Cô không thể tin rằng Thiên Bảo, người yêu cô lại đang lên giường

30-06-2016
Hương lúa

Hương lúa

Lụa tựa lưng bên anh tút từng cọng rơm vàng óng hít hà mùi thơm của hoa đồng cỏ

28-06-2016
Cô gái đi giày đỏ

Cô gái đi giày đỏ

(khotruyenhay.gq) Bất giác, trong giây phút ánh chớp quét qua mặt tôi, ngay trước tầm mắt

01-07-2016
Vở của mẹ

Vở của mẹ

Mùa thu... *** Mùa thu. Cô học trò nhỏ dọn dẹp sách vở. Đi lên đi xuống. Mướt mải

27-06-2016