− Được, ta chấp nhận, kể từ hôm nay ta nhìn nhận Trúc Phi vào hàng đệ tử. Nên nhớ, nếu có ý nghĩ phản lại giáo phái sẽ bị xử theo môn qui.
bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nói xong, Giang Lâm đeo vào cổ nó sợi dây chuyền lấp lánh huy hiệu Thái Bình giáo mà sư phụ chàng đã ban tặng năm xưa.
Trúc Phi ngước mắt nhìn chàng sợ hãi:
− Đệ tử xin vâng lời, nguyện sống làm người Thái Bình giáo. Chết làm ma Thái Bình giáo, nếu đem dạ phản lời nguyền xin được làm loài cầm thú.
Giang Lâm gật đầu vui sướng:
− Thôi, con hãy đứng dậy đi. Này, hãy nghe lời ta dặn, ngươi không được tiết lộ chuyện này với ai nhé, ngoài lúc tập luyện võ công chúng ta cứ xưng hô như những lúc bình thường.
Trúc Phi vòng tay:
− Đệ tử vâng lời, mà Giang huynh nè, anh có bắt Doanh tỷ bái rồi kêu người bằng sư phụ hay không?
Giang Lâm ngớ người ra rồi bật cười vui:
− Không!
Trúc Phi nắm áo chàng ganh tỵ:
− Sao vậy? Sao em phải bái huynh bằng sư phụ mà Doanh tỷ không bái huynh chứ hả?
− Vì Doanh tỷ đã có sư phụ rồi. Thôi anh em mình vào rừng hái trái đi.
Trúc Phi nắm tay chàng, tung tăng nhảy nhót đi vào rừng vắng mà lòng hân hoan vui sướng.
Doanh Doanh vừa trải qua những phút vận công mệt mỏi, nàng rời khỏi bệ đá bước ra cánh rừng, đưa tay lau mồ hôi trán ngơ ngác nhìn quanh.
− Giang huynh, Giang huynh ...
Nàng lẩm bẩm lạ lùng:
− Giang huynh đi đâu mất rồi?
− Doanh muội, em làm gì mà ngơ ngác giữa rừng vậy?
Sĩ Khải hiện ra vui vẻ tay cầm một chùm trái cây chín. Doanh Doanh quay sang mừng rỡ:
− Ô! Sĩ huynh! Trái cây của em phải không?
Sĩ Khải trao chùm trái chín cho nàng, lòng rộn ràng vui sướng khi nhìn chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng nhai gọn những trái chín mọng. Bao nhiêu mệt mỏi lùng sục giữa rừng sâu đều tan biến khi thấy mắt nàng ánh lên những tia nhìn vui thích hân hoan.
Vừa mới tập luyện xong, sẵn cơn khát, Doanh Doanh ăn liền một lúc hơn năm trái mới chịu dừng lại, vị ngọt của nó xua tan bao mệt mỏi, nàng nói với vẻ biết ơn:
− Sĩ huynh, mấy ngày nay rừng hanh nắng, làm sao anh kiếm trái cho em được vậy?
Sĩ Khải mỉm cười không đáp, làm sao nàng biết được rằng, để có một chùm trái cây rừng chín tặng nàng, chàng phải lặn lội thật sâu vào rừng vắng, bất kể bụi rậm dây gai chằn chịt, cào rách cả thịt da.
Để lấy được nụ cười xinh xắn của nàng, chàng có tiếc gì những giọt máu hồng tuông chảy từ da ngoài. Nếu có thể, chàng vẫn sẵn sàng tặng cho nàng cả sinh mệnh của mình.
Ngẩn ngơ, ngớ ngẩn, kèm theo tiếng cười khúc khích trong như suối của Doanh Doanh, Sĩ Khải cảm thấy vị ngọt mát lịm tê nồng đầu lưỡi. Cô bé nghịch ngơm vừa ném vào miệng chàng trái nho chín mọng, như đôi môi nàng mọng đỏ. Sĩ Khải chớp mắt cố nuốt vào lòng cái cảm giác ngọt ngào và êm dịu mà nàng vừa đem đến.
− Cho huynh một trái nữa này.
Bàn tay nhỏ mềm mại của nàng lại ném trái nho chính xác vào giữa miệng chàng.
Nhưng lần này Sĩ Khải đã kịp đề phòng, phun trả trái cho trở ngược về phía nàng. Vô tình trái nho chui tọt vào miệng Doanh Doanh. Nàng đứng ngây người ra vì bỡ ngỡ rồi e thẹn quay lưng bỏ chạy:
− Sĩ huynh! Anh, anh thật là ...
Sĩ Khải đứng yên bối rối, không ngờ mình lại làm một việc khiếm nhã như vậy, chàng hốt hoảng chạy theo nàng gọi lớn:
− Doanh muội, em dừng lại nghe huynh nói đây, sự thật thì ...
Bóng hai người khuất hẳn nẻo rừng xa, Trần Lãnh bước tra nhìn theo vuốt râu cười buồn:
− Lạ gì hai chữ ái tình. Nơi nào có gái đẹp thì y như nơi đó có nuôi mầm tình yêu và bất hạnh.
Rồi lão ngồi thừ bên phiến đá như cố nhớ về một dĩ vãng xa xưa. Một dĩ vãng buồn đau đầy tủi nhục. Cái dĩ vãng đã bắt lão trả giá bằng hai mươi năm dài giang hồ lưu lạc. Lão hận nó, nhưng lão lại chẳng muốn quên, bởi vì ngoài hương vị đắng cay, nó còn ban tặng lão một cảm giác ngọt ngào, mà suốt đời lão không sao tìm thấy được.
− Miêu Gia Linh, bây giờ nàng ở đâu? Có phút giây nào nàng quay về kỷ niệm?
Trời ơi! Gương mặt của nàng lúc ấy sao mà tội nghiệp.
− Không!
Gương mặt lão bỗng dưng đanh lại:
− Mi phải trả cho ta hai mươi năm trời phiêu bạt! Gia Linh, sao em nỡ trốn ta chứ?
Em có biết là đến phút giây này anh vẫn còn yêu em tha thiết!
− Ngoại ơi!
Tiếng Trúc Phi vang lên nũng nịu. Trần Lãnh giật mình trở về thực tại để nhớ lại rằng mình đã ở vào lứa tuổi năm mươi, đã là một lão già râu tóc bạc phơ, chớ không phải như ngày nào là một trang thanh niên tuấn tú hào hoa nữa.
− Gì thế cháu?
Lão hỏi để mà hỏi.
− Cháu thương ngoại quá!
Vòng tay cậu bé choàng quanh cổ ông tha thiết:
− Ngoại kể chuyện giang hồ cho cháu nghe đi, rồi dạy cho cháu học võ công nữa nhé.
Lão giật mình:
− Không được, ngoại có biết gì về võ công đâu mà dạy chứ, còn chuyện giang hồ hả, ngoại có thể kể cho cháu nghe tới sáng.
Trúc Phi náo nức:
− Kể đi ngoại.
− Ừ, ngày xửa ngày xưa có một chàng thanh niên hào hoa phong nhã ...
Cậu bé giẫy nẫy:
− Không, chuyện này ngoại kể rồi cơ mà, kể cả hàng trăm lần, phải kể chuyện khác đi thôi.
Lão buồn bã:
− Nhưng ngoại chỉ biết có mỗi một chuyện này thôi.
− Chán ngoại quá đi, chuyện ngoại kể buồn quá, cháu thích nghe chuyện vui thôi.
Lão lắc đầu:
− Nếu cháu chẳng thích nghe thì thôi, ngoại mệt quá rồi, dìu ngoại vào nghỉ đi.
Trúc Phi thở dài, nhún vai, dìu lão vào một lùm cây tránh gió. Ngoại nó thế đó, mỗi lần kể chuyện là mỗi lần bịnh. Thật là tội nghiệp.
***
Giang Lâm ngỡ ngàng đưa mắt nhìn quanh, khi thấy nơi mình vừa đến là một mỏm đó cheo leo, kề bên bờ vực thẳm, giữa đêm tối thế này, chỉ cần sơ suất một bước chân là bỏ mạng như chơi.
− Giang Lâm, cháu đã đến rồi đấy ư?
Giọng Trần lão vang lên từ sau một ghềnh đá. Giang Lâm quay lại vòng tay ngạc nhiên:
− Lão bá, sao người lại chọn một địa điểm cheo leo như thế này để luyện tập võ công chứ?
Trần lão ngọt ngào, trong bóng đêm ánh mắt lão sáng long lanh:
− Vì ở đây ta mới tránh được sự chú ý của mọi người chứ. Cháu có biết mình đang ở đâu không? Dưới chân cháu là Tuyệt hồn nhai đấy!
− Tuyệt hồn nhai?
Chàng nhìn xuống vực sâu choáng váng, tận cuối đường rừng, nơi mà biết bao người đã vùit hây khi muốn thoát đời tù tội, chàng lẩm bẩm:
− Thật là nguy hiểm.
Trần lão mỉm cười:
− Càng nguy hiểm, càng ít người nghĩ đến, việc luyện tập của ta mới có thể giữ bí mật và an toàn. Giang Lâm, cháu có đem theo quyển bí kíp đó không?
Trên mỏm đá cheo leo, Giang Lâm vòng tay mà cảm thấy cơ thể mình hơi chao đảo:
− Thưa tiền bối! Có bao giờ cháu rời những bảo vật mà sư phụ và đại ca cháu ban tặng. Cháu định khi mãn việc lưu đày mới tính đến chuyện luyện tập võ công.
Trần lão nghiêm giọng:
− Đừng phí bỏ thời gian vô ích cháu à? Ngay đêm nay lão sẽ bắt đầu giúp cháu luyện thành công pho bí kíp "Thần cương đại pháp".
Giang Lâm mừng rỡ:
− Nếu được tiền bối thương tình thì ân đức này cháu xin nguyên ghi tạc.
Trần lão khoát tay:
− Đừng nói chuyện nghĩa ân, pho bí kíp đâu?
− Thưa đây!
Giang Lâm cho tay vào người lấy ra pho bí kíp bước tới trao cho lão. Bỗng lão nhanh như chớp nhảy đến chụp quyển bí kíp cười ha hả. Giang Lâm chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy một luồng kình phong hất tung mình lên cao rồi rơi nhanh xuống Tuyệt hồn nhai như một viên đá lớn.
Sau khi đánh rơi Giang Lâm xuống Tuyệt hồn nhai rồi, Trần lão mới cất pho bí kíp vào người, cười sang sảng:
− Ha! Ha! Ha! Rồi đây pho "Cương, nhu hóa thần công" sẽ thuộc về ta.
− Đừng ảo tưởng, lão già khốn khiếp, lão đã dám đánh ngã Giang đệ ta xuống Tuyệt hồn nhai thì ta bắt lão phải xuống dưới cùng Giang đệ cho có bạn.
Quay lại thấy Sĩ Khải, Trần lão buông tràng cười khinh miệt:
− Nhóc con, đừng xen vào chuyện của ta mà thiệt mạng, cút đi.
Sĩ Khải dừng chân, vận công lên:
Chương trước | Chương sau