Hoàng phu nhân lắc đầu:
bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
− Không. "Thiết sa thần chưởng" là môn võ công không được truyền cho đệ tử, và trong chốn giang hồ chỉ có ta và phu quân biết sử dụng nó thôi.
Hồng Đạo Cô thét:
− Vậy thì mi phải chết!
Hồng Đạo Cô vung phất trần đánh thẳng vào người Hoàng phu nhân.
Từng sợi tơ mảnh, óng ánh ngũ sắc mềm mại trong tay Hồng Đạo Cô bỗng chốc trở nên hung hãn vô cùng. Hàng trăm đạo hào quang xòe ra trong không khí chụp nhanh xuống đầu Hoàng phu nhân như một tấm lưới to.
Hiểu rõ chiếc lưới cực kỳ lợi hại đó, Hoàng phu nhân không dám coi thường, lắc mình ngang qua một trượng, tránh khỏi.
Hoàng phu nhân chắp tay cung kính:
− Tam Đạo Cô, quả thật chúng tôi gặp chuyện oan ức, xin hãy thư thả cho một tháng, ta hứa sẽ truy tìm thủ phạm đem nạp cho các đạo cô trị tội, nếu không xin tự nạp mình.
***
Chợt có giọng nói nổi lên:
− Tam Đạo Cô, đừng nghe lời đường mật ... hãy giết con rắn độc trừ họa cho giang hồ.
Hoàng Thi ngơ ngác nhìn quang:
− Ai? Lại bảo ta là con rắn độc?
− Ha ... Ha ... Ha ...
Từ trên mái ngói xuất hiện một thanh niên mặc áo chẻn màu xanh lơ viền đen, khoảng tuổi ba mưoi, gương mặt trung bình không xấu không đẹp, tia mắt loáng vẻ hận thù:
− Ta đây, ta là người đại diện cho mười tám viên trang bị "Thiết sa thần chưởng" của vợ chồng ngươi thảm tử.
Quay sang ba vị đạo cô, chàng trai sụp lạy khóc nức nở:
− Xin ba vị đạo cô ra tay làm phước rửa hận cho gia đình tại hạ. Một bà ngoại già, một vợ yếu và bốn con thơ, trong một đêm đã bị "Thiết sa thần chưởng" mạng vong.
Ngoài kia, còn có mười tám gia đình nữa đang đòi rửa hận.
Hồng Đạo Cô đỡ chàng thanh niên đứng dậy, quắc mắt nhìn Hoàng phu nhân:
− Tội lỗi vợ chồng ngươi ngập tràn trời đất, ta không thể dung tha. Hai em, hãy cùng ta nhanh chóng xóa tên cặp Trúc Lâm Song Hiệp đã thành tinh này ra khỏi giang hồ.
Dứt lời, ba cây phất trần nhắm ngay đỉnh đầu Hoàng phu nhân đánh xuống. Tránh một lưới tơ đã khó, nay đến những ba lưới tơ cùng vây phủ, Hoàng phu nhân lại không được phép dùng độc chiêu chống trả. Bà đành ôm nỗi oan, ứa nước mắt đứng yên chờ chết.
− Dừng lại!
Kèm theo tiếng thét là một bóng trắng vút nhanh vào, vung chưởng đỡ đòn cho Hoàng phu nhân.
Hồng Đạo Cô hoành phất trần ra sau, hất hàm hỏi:
− Gã tiểu tử, dang ra, đừng xen vào chuyện của ta, kẻo chết không kịp hối.
Đó là một chàng trai mặc võ phục trắng viền vàng, rất khôi ngô tuấn tú. Chàng đỡ Hoàng phu nhân ngồi dậy:
− Mẫu thân, con về trễ để mẫu thân thọ nạn. Tội thật là đáng chết.
Như kẻ mơ màng trong giấc mộng, Hoàng phu nhân ngó sững chàng thiếu niên giây phút rồi ôm chặt vào lòng òa khóc:
− Trời, Tuấn nhi, con về thật đúng lúc.
Đợi cho Hoàng phu nhân qua cơn xúc động, Tuấn Anh quay sang nhìn ba vị đạo cô đang sững người nhìn nhau không hiểu:
− Còn các người là ai? Ở đâu? Sao đến đây bức bách mẫu thân ta?
Lam Đạo Cô nóng nảy hét lớn:
− Bọn ta đường đường chánh chánh, không áp bức người cô thế bao giờ. Tiểu tử đừng nói bậy.
Tuấn Anh khẽ cười gằn đứng dậy:
− Ba người cùng đánh một người mà bảo là đường đường chánh chánh à? Các ngươi tà đạo ở đâu?
Hồng Đạo Cô hét lớn:
− Câm ngay, bọn ta là Tam Đạo Cô ở động Thanh Vân, nay hạ san thu nạp thân mẫu ngươi về tội giết người.
Nghe Đạo Cô nhục mạ mẫu thân mình, Tuấn Anh không chịu nổi, mặt mày phút chốc đỏ bừng vì giận dữ, hét run cả chùm đèn treo giữa trần nhà:
− Tam Đạo Cô, các người không được vu khốn mẫu thân ta, hãy rút lại lời mau.
Bạch Đạo Cô nhíu mày:
− Hơi đâu mà cãi với thằng bé miệng còn hơi sữa. Nhị hiền tỷ hãy mau động thủ.
Nhị đạo cô gật đầu đồng bước lên một bước.
Hoàng phu nhân sợ quá, vội nắm tay Tuấn Anh:
− Tuấn nhi, phụ thân con đã cấm con không được xuống mạnh tay với Tam Đạo Cô.
Chuyện còn nhiều uẩn khúc, con hãy cầm lấy phong thư này mà rời khỏi nơi đây lập tức. Con không phải là đối thủ của Tam Đạo Cô, hãy chạy mau đi.
− Không!
Tuấn Anh cãi lời mẹ, vung ngay hữu chưởng lên cao liền một lúc thi triển luôn ba chiêu thức, nhắm thẳng người ba vị đạo cô với mười thành công lực.
Nhưng bị vị Đạo Cô chỉ khẽ mỉm cười, thân không rời chỗ. Cây phất trần khẽ đong đưa là hóa giải các chiêu thức của Tuấn Anh một cách dễ dàng.
Điên tiết vì thấy chưởng phong của mình vô hiệu bởi ba cây phất trần mỏng manh, Tuấn Anh tung vọt người lên cao, tả hữu chưởng xòe rộng. Mười ngón tay biến thành mười đạo bạch quang sáng rực nhắm ngay giữa thiên linh tử của ba đạo cô bắn xuống vèo vèo.
Lần này chàng đã vận hết mười hai thành công lực của mình, nên ba vị đạo cô chẳng dám coi thường, gót hài cỏ khẽ động lướt trên mặt đất. Cùng lúc ba cây phất trần quét lên không nhắm ba nơi yếu huyệt của Tuấn Anh điểm vào.
Tình thế cực kỳ nguy hiểm cho Tuấn Anh, vì lúc này thân thể chàng còn đang lơ lửng trên không, ba vị đạo cô lại ra tay chẳng nghỉ. Thấy con khó lòng tránh được cái chết đến trong gang tất, Hoàng phu nhân rùng mình kinh hãi thét lên, phóng ngay vào kình khí, ngọc chưởng quét vòng qua ...
Ầm!
Làn cát đỏ từ tay Hoàng phu nhân đã đánh bật ba cây phất trần trở ra ngoài, nhưng vì dùng hết sức mình, bà bị té ngửa trên nền đất.
Tuấn Anh thoát được cái chết trong chớp mắt. Chàng lộn người trở về sau, đỡ lấy người Hoàng phu nhân, kêu lên:
− Mẫu thân, người có bị trúng thương không?
Hoàng phu nhân khẽ lắc đầu, chợt bà đẩy tay cho Tuấn Anh bắn mạnh ra xa, tay còn lại vung trở ngược ra phía sau chưởng thúc "Sa sa sa" kịp thời đẩy tung cây phất trần của Hồng Đạo Cô vừa chụp xuống.
Vừa rơi mình xuống đất, Tuấn Anh lập tức vòng người trở lại, hét vang một tiếng, dùng "Càn khôn bế nguyệt" tấn công Bạch, Lam Đạo Cô đang đứng yên theo dõi Hồng Đạo Cô tấn công mẹ mình.
Tuấn Anh tuy hãy còn nhỏ tuổi, nhưng suốt mười một năm dài theo Tùng Thảo chân nhân luyện tập, nên chưởng lực của chàng giờ đây cũng thuộc hàng cao thủ, kẻ bình thường không thể nào chống nổi hai chưởng lực "Càn khôn bế nguyệt", "Phật phủ càn khôn".
Nhưng người giao đấu với Tuấn Anh là hai vị đạo cô, công lực có thể ngang hàng với sư phụ của chàng, nên chỉ kịp thấy cây phất trần quét ngang là hai chiêu thức của chàng lập tức bị hóa giải.
Muốn cuộc chiến mau kết thúc, hai đạo cô đồng lúc dùng phất trần thi triển chiêu thức "Phi vân xuyên tử" nhắm vào ba mươi sáu huyệt đạo trên người Tuấn Anh điểm vun vút tới.
Những sợi tơ mảnh, óng ánh năm màu của cầu vòng lập tức xòe rộng ra, vươn dài bao vây kín thân mình của Tuấn Anh, cùng lúc chàng nhìn thấy đất trời như đảo lộn, muôn vạn ánh sao băng nhắm ngay các huyệt đạo của mình bắn mạnh vào. Chàng chới với vung chưởng một cách tuyệt vọng.
Bên kia Hoàng phu nhân và Hồng Đạo Cô đang cùng nhau giao đấu, nội lực cao thâm của phu nhân đã cho phép cuộc chiến được kéo dài vì đôi bên đồng cân sức.
Nhưng đang giao đấu, Hoàng phu nhân bỗng giật mình khi thấy con sắp bị nạn, bà đánh một chưởng rồi tung người nhảy qua trợ chiến cùng con.
Ầm!
Một lần nữa bà cứu được con, nhưng lần này hai mẹ con bà đều thọ thương. Trên khóe môi của Hoàng phu nhân một dòng máu kéo dài. Tuấn Anh đỡ mẹ ngồi dậy, sợ hãi:
− Mẹ, mẹ hãy vận khí để con ...
Song chàng không nói được tròn câu, vì ba cây phất trần như tấm lưới chằng chịt đang phủ xuống đầu mẹ con chàng.
− Tuấn nhi ...
Hoàng phu nhân đã đuối sức lắm rồi, bà không thể vung chưởng lên chống đỡ đành ôm cứng lấy con, dùng thân mình che chở cho con cái chết đến trong đường tơ kẻ tóc.
Giữa lúc hai mẹ con Tuấn Anh đang tuyệt vọng ôm nhau đón chờ cái chết thì "vù" một cái, một làn khói trắng xông lên mù mịt, tấm lưới ngũ sắc tan nhanh. Hai mẹ con bà ngẩng đầu lên mừng rỡ, kịp nghe Hồng Đạo Cô quát lớn:
− Người kia đã tu hành sao còn xen vào chuyện của bản đạo cô?
Bạch Hạc Tiên Ông thong thả đung đưa chiếc phất trần, vuốt râu cười vui vẻ:
− Đúng, kẻ tu hành thì không nên xen vào chuyện đời tục lụy. Nhưng Tam Đạo Cô đã xen vào chuyện trần gian lại còn muốn giết người, thì ta vì đạo hiếu sinh nên buộc lòng phải ra tay giải cứu.
Hồng Đạo Cô tiến lên ôn tồn:
− Xin đạo hữu cho chị em chúng tôi biết rõ danh tánh, rồi chúng tôi sẽ kể đạo hữu nghe rõ sự tình chứ không phải vô cớ bọn ta xuống giang hồ gây loạn.
Bạch Hạc Tiên Ông cười ha hả:
− Bần đạo danh là Bạch Hạc Tiên Ông, chỉ sống vui với cây cỏ lá hoa, thích đem lại sự công bằng cho tất cả mọi người. Nên lão rất bất bình khi thấy Tam Đạo Cô bức tử người cùng lối.
Lam Đạo Cô vòng tay:
− Nếu đạo hữu biết được tội ác của cặp Thanh bạch uyên ương Trúc Lâm Song Hiệp kia thì có lẽ người cũng nổi giận đùng đùng, cùng tiếp sức với chúng tôi trừ khử một con rắn độc.
Chương trước | Chương sau