Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 17
5 sao 5 / 5 ( 147 đánh giá )

Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân - Hồi 14

↓↓

− Con mụ lắm mồm kia, chán sống rồi sao mà xen vào? Cút đi ngay!

bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nói xong, lão lại dợm ngồi trở xuống, Tuyết Hoa Nương lập tức vung tay, song bà không nỡ dùng độc chiêu sát thủ, chỉ dùng một động tác trong "Miêu gia linh pháp" để ngăn cản lão làm bậy mà thôi.


Song lão già nào phải tay vừa, bàn tay gầy yếu của lão chỉ khẽ khua là hóa giải chiêu thức của bà. Đồng thời lão vung chưởng nhắm ngay giữa đỉnh đầu bà đánh xuống.


Một luồng kình phong hòa lẫn trong làn khói màu xanh xám phủ vây lấy Tuyết Hoa Nương, nhưng bà đã như chiếc bóng u linh lướt qua khỏi vòng khói xám ấy một cách nhẹ nhàng không tiếng động.


Lão già chợt dừng tay nhìn bà trân trối, rồi cất giọng run run:


− Trời! Miêu Gia Linh. Nàng còn sống phải không?


Tuyết Hoa Nương lùi lại, toàn thân bà run lên như xúc động mãnh liệt. Nhưng chỉ trong phút chốc, bà đã lấy lại nét thản nhiên:


− Không, lão gia điên. Ta là Tuyết Hoa Nương, còn Miêu Gia Linh chết lâu rồi.


Lão lắc đầu tiến đến:


− Không, nàng là Miêu Gia Linh. Miêu Gia Linh, ta tìm nàng suốt hai mươi mấy năm dài, sao nàng lại nở lạnh lùng xa lạ.


Tuyết Hoa Nương lùi lại hét:


− Lão là ai? Sao cứ gọi ta là Miêu Gia Linh mãi thế?


Lão vạch mớ tóc lòa xòa trước trán chỉ cho nàng xem vết thẹo dài, nói như rên:


− Ta là người cách đây hai mươi năm đã vì nàng mà nhận lãnh vết thẹo này.


Tuyết Hoa Nương hét vang:


− Ngươi, ngươi không phải là người. Trời ơi, bóng ma, sao mi cứ theo ta mãi vậy.


Không, ta không phải là Miêu Gia Linh nữa, ta chết từ lâu rồi, từ đêm hôm đó.


Bà nói những câu như người điên loạn.


Chợt cái, Tuyết Hoa Nương phóng thẳng vào rừng. Lão già vội rượt theo gọi lớn:


− Miêu Gia Linh, hãy dừng lại. Hãy nghe ta nói một lời.


− Tiền bối hãy dừng chân.


Một bóng đen bịt mặt từ trên cây phóng xuống cản ngang đường lão già đang chạy.


− Dang ra!


Nóng lòng đuổi theo Tuyết Hoa Nương, lão gạt mạnh bóng đen sang bên lấy đường đi tiếp.


Nhưng bóng đen vẫn đứng trơ ra trước mặt lão. Lão dừng chân bực tức:


− Ta đang vội, có chuyện gì xin để lại lát sau.


Bóng đen chấp tay nói chậm rãi như muốn kéo dài thời gian của lão:


− Tiền bối, tại hạ chỉ muốn hỏi thăm người một việc nhỏ.


− Tên tiểu tử này muốn chết!


Lão già tức giận vung chưởng đánh mạnh vào ngực bóng đen. Chàng ta chỉ mỉm cười phất chiếc quạt xanh lên đón đỡ.


Ầm!


Thật quá sức tưởng tượng của cả hai người, bởi vì sau khi hai luồng kình lực chạm nhau, chân khí của lão già nghe nhộn nhạo, bị đẩy lùi về sau hơn nửa trượng, lão lẩm bẩm:


− Chưởng lực thật kinh hồn!


Nhưng bù lại, gã hán tử bịt mặt kia cũng bị lão đánh cho văng quạt, té nằm mê man dưới gốc cây không biết sống chết thế nào. Lão chỉ khẽ liếc nhìn hắn một cái rồi phóng mình đuổi theo Tuyết Hoa Nương.


Người bịt mặt đã bị lão đánh trọng thương, hắn sẽ chết vì bị nằm lâu trên nền đất lạnh nếu như con sáo lịch tuyền không biết từ trong ống tay của hắn bay lên cao, rồi từ chiếc mỏ nhỏ bắn lên nền trời cao vút một vệt sáng đỏ kéo dài.


Mấy giây sau, một con chim sáo khác từ trên cao sà xuống, gọi véo von. Hai con chim sáo như đôi bạn nhớ lâu ngày mới được gặp nhau, hót han trò chuyện líu lo.


Không để ý đến dưới chân mình vừa xuất hiện một người mặc áo vàng, cúi đỡ người bịt mặt ngồi dậy, vừa bắt mạch cho hắn xong, người đó tái mặt quát bảo hai con chim sáo:


− Lịch Tuyền, cậu chủ của mi bị nạn, mau tìm quạt cho người rồi trở về tổ cũ. Ta đưa người về trước chữa trị.


"Vèo", bóng áo vàng vọt thẳng lên không như chiếc pháo thăng thiên. Hai chú chim sáo nghiêng nghiêng đầu nhìn nhau nghịch ngợm, rồi nhún nhẩy đi tìm chiếc quạt cho chủ nhân như lời truyền dạy.


***


Trên chiếc giường thất bảo, Hoàng Kha nhăn nhó trở mình. Sống lưng đau nhức rã rời. Mặc dù Hoàng phu nhân của ông đã khéo léo trải thêm lên lớp nệm bông êm, tấm da bảo mềm mại, vật gia bảo mấy đời của dòng họ Hoàng vẫn không làm sao dịu nổi cơn đau đang mỗi lúc một tăng dần, hành hạ ông giữa đêm đông lạnh.


Nhìn lên ngọn bạch nến lập lòe, ông đoán chừng đêm đã qua canh bà. Giờ này chắc hẳn hiền thê của ông cũng chưa đi nghỉ. Tội nghiệp cho nàng thay. Ông gác tay lên trán thở dài. Mấy ngày nay công việc đa đoan, mà ông trở bệnh nằm hoài. Mọi quán xuyến ngoài trong đều do một tay nàng lo liệu.


Cơn ho lại chợt đến buộc ông phải oằn người lên để phát ra những tràng ho như xé phổi.


Tấm màn thủy tinh khẽ lay động, Hoàng phu nhân vừa bước vào. Thấy chồng trở bệnh bà đưa vội chén thuốc lên bàn, đỡ lấy chồng lo lắng:


− Trời, phu quân.


Cơn ho vừa dứt, nhưng mệt quá, ông đành phải dựa vào vai bà thở dốc. Hoàng Thi rút khăn lụa lau trán cho chồng, bưng thuốc kề môi ông nói dịu dàng:


− Phu quân hãy uống cạn chén thuốc này.


Hoàng Kha uống cạn chén thuốc từ tay vợ, cơn mệt như dịu xuống. Ông nằm xuống giường nắm tay bà nói yêu thương:


− Cám ơn phu nhân. Nàng đi ngủ đi, đêm đã quá canh ba.


Hoàng phu nhân đắp chăn lên người chồng lo lắng:


− Sức khỏe trong người phu quân như thế nào rồi? Có thuyên giảm không?


Hoàng Kha mỉm cười, nói cho vợ an tâm:


− Ta khỏe nhiều rồi, phu nhân, nàng có mệt lắm không?


Hoàng phu nhân ngồi xuống bên chồng thở dài:


− Cực khổ bao nhiêu thiếp cũng chịu nổi, nhưng ...


Bà ngập ngừng không biết có nên nói cho chồng nghe giữa lúc ông đang thọ bệnh thế này.


Hoàng Kha tinh ý nhìn ra nét ưu tư từ trên mặt vợ. Ông hỏi ngay:


− Phu nhân, nàng đang có điều gì khó nghĩ? Hãy nói ta nghe.


Hoàng phu nhân cắn môi buồn bã:


− Phu quân, quả thật lòng thiếp đang rối như mớ bòng bong đây. Bảo tiêu Phong Vân của ta làm ăn ngày càng suy sụp, mất uy tín với khách giang hồ quá lắm.


− Sao vậy?


Ông chồm dậy hỏì với vẻ quan tâm.


Bà ấn đầu chồng xuống gối nói tiếp:


− Vì các bảo vật họ nhờ chúng ta áp tải đều bị đánh cắp, mất cả.


Ông nhìn nàng có vẻ chẳng hài lòng:


− Sao phu nhân không cho các cao thủ cùng theo bảo vệ?


Bà vuốt ve bàn tay gầy guộc của chồng:


− Thiếp đã cho triệu tập cả Cao Minh và Tiết Quý về, vậy mà mới hôm qua đây thôi, bảo vật của giáo phái Thiên Sơn đã bị lấy mất. Hung đồ còn đả thương hai đệ tử của mình.


− Trời!


Hoàng Kha giật mình thất sắc. Cơn ho lại ập đến dữ dội khiến mặt ông đỏ bừng, hơi thở nặng nề mệt mỏi.


− Phu quân!


Hoàng Thi hốt hoảng vuốt ngực chồng:


− Thôi chàng nghỉ đi, thiếp vô tình để chàng phải lo lắng, quả là đáng trách.


Hoàng Kha thều thào:


− Làm mất bảo vật trấn phái của môn phái Thiên Sơn, rồi ăn làm sao, nói làm sao với họ bây giờ? Lẽ nào Bảo tiêu cục Phong Vân đã đến hồi mạt vận.


Nghe chồng than, Hoàng phu nhân không nén được giọt châu rơi, bà tấm tức nói:


− Công việc làm ăn của tiêu cục ngày càng suy sụp, phu quân lại ngày càng suy yếu nên thiếp đã có ý định cho gọi Tuấn nhi về trông coi cùng với thiếp.


Nhắc đến con, đôi mắt Hoàng Kha sáng lên tia lửa tự hào. Ông mỉm cười:


− Mười mấy năm xa cách, Tuấn nhi, ta cũng nhớ con nhiều lắm, nhưng ta khuyên nàng chớ làm con thơ kinh động mà ảnh hưởng đến việc học của con.


Hoàng phu nhân thở dài buồn bã:


− Thiếp xin nghe lời phu quân, thôi chàng đi nghỉ đi.


Bà đứng dậy toan bước đi, nhưng lại ngồi xuống ngay khi nghe bên ngoài có tiếng đổ vỡ, tiếng la hét vang lên ầm ĩ:


− Bảo tiêu cục Phong Vân đâu, mau ra đây cho ta vấn tội.


Hoàng Kha nắm tay vợ lo lắng:


− Phu nhân chuyện gì vậy?


Hoàng phu nhân lắc đầu. Tấn Bí hốt hoảng chạy vào bẩm:


− Bẩm đại ca, có chưởng môn phái Thiên Sơn đến đòi bảo vật, hiện thời người đang giận dữ đập nát bàn ghế của chúng ta ở ngoài kia, chúng đệ tử không biết phải làm sao? Xin vào thỉnh ý đại ca.


Hoàng phu nhân đưa mắt nhìn chồng dò hỏi. Ông chống tay cố ngồi dậy:


− Các ngươi không được chống trả lại, hãy lấy lời hòa nhã mời ngồi, đợi ta và phu nhân ra tạ tội.


Tấn Bí tuân lệnh bước ra, phu nhân dịu giọng bảo chồng:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Phá kén, bay ra!

Phá kén, bay ra!

Nhung không kiêng nể yêu người kém tuổi, vì dù Long kém tuổi nhưng cậu ấy rất chững

23-06-2016
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Dạ cổ

Dạ cổ

Tiếng hát ai oán trong đêm, như kể lể về lòng người bẽ bàng. Còn ám ảnh

25-06-2016
Ma lon

Ma lon

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1" Đêm đông, đêm

27-06-2016

Ring ring