Ba ngày sau, Đông Phương Thanh Vân bị bịt mắt dẫn đi. Bệnh Nhược Hiệp dẫn đường kèm theo hai yêu nữ cùng bốn hoạt thi áp giải.
Đông Phương Thanh Vân dùng truyền âm nhập mật nói với Bệnh Nhược Hiệp :
- Hãy miêu tả cho bổn thiếu gia địa hình trong Cầm Long động.
Bệnh Nhược Hiệp cũng dùng truyền âm nói :
bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Bẩm Thiếu chủ, Cầm Long động là sơn động, động đạo thẳng tắp, rộng lớn chừng hai trượng, hai bên tả hữu là ngục thất, nghe nói những ngục thất này đang giam cầm các cao nhân võ lâm. Hiện tại Thiếu chủ có cảm thấy hàn khí xông lên không, nơi đây là Lãnh Sương Trì, có một lỗ hổng thiên nhiên, lớn chừng một trượng, dương quang từ đó mà chiếu vào, nơi đây còn có một quang trường rộng khoảng mười trượng, hiện chúng ta đã đi qua Lãnh Sương Trì.
- Lãnh Sương Trì là trạm canh phải không?
- Bẩm đúng vậy, nơi đây mai phục hai yêu nữ, bốn hoạt thi, nơi đây là trạm canh, án ngữ cửa ra vào, hiện tại trước mắt là cửa ra, cửa ra nối liền với Quỷ lâm bảo, cũng chính là nơi Quỷ lâm Tổng giáo trú ngụ. Từ Lãnh Sương Trì đến Quỷ lâm bảo đường đi thoạt đầu hẹp sau rộng dần, nơi đây chỉ rộng có năm thước, Thiếu chủ đưa tay ra có thể sờ thấy thạch bích, chúng ta đã cách Lãnh Sương Trì một trăm trượng, thuộc hạ luôn cảm thấy nếu Thiếu chủ không mau rời khỏi Quỷ lâm thì sự nguy hiểm sẽ càng gia tăng, không rõ tôn ý của Thiếu chủ thế nào?
- Cứ an tâm, ta đã có kế hoạch.
- Những mong kế hoạch của Thiếu chủ thành công, chúng ta đã nhập tam bảo, tiến tới Quỷ điện, hiện tại có người đến tiếp Thiếu chủ, thuộc hạ cáo lui, Thiếu chủ hãy bảo trọng...
Hốt nhiên một thanh âm dịu dàng vang lên :
- Tướng công...
Tiếp đó tấm vải đen che mắt chàng được gỡ ra, mắt chàng bị muôn đạo hào quang chói lòa chiếu xạ khiến trong nhất thời chàng không mở mắt được, hồi lâu sau mở mắt ra chỉ thấy một mình Lãnh Tuyết Quyên đứng trước mặt chàng, Lãnh Tuyết Quyên buồn bã nói :
- Tướng công, mời vào điện.
Đông Phương Thanh Vân khẽ gật đầu, im lặng bước theo Lãnh Tuyết Quyên vào Quỷ điện. Vừa bước vào, ngước mắt lên trông, chàng thầm nghĩ :
"Tòa điện khá lắm"
Nguyên tòa Quỷ điện này rộng chừng hai mươi trượng. Trong điện được bài trí thanh nhã, đèn đuốc sáng rực rỡ.
Chính điện của Quỷ điện bày ba hàng ghế.
Hàng đầu tiên có ba người, người ngồi giữa là một nữ nhân tác độ ba mươi xinh đẹp tựa thiên tiên, song thần sắc vẫn ẩn vẻ yêu mị, đôi làn thu ba long lanh thần quang loang loáng, chứng tỏ là một người có nội công tu vi thượng thừa, công lực hùng hậu.
Thanh Vân đoán đây có lẽ là Tổng giáo chủ.
Hai bên tả hữu phía sau có hai thiếu nữ đang ngồi, có lẽ là tì nữ.
Hàng ghế thứ hai, có mười thiếu phụ trung niên, ai nấy đều cực kỳ xinh đẹp, mẫu thân của chàng ngồi chính giữa, đây chính là Thập Diễm.
Hàng ghế thứ ba chỉ có hai thiếu nữ thanh tú thoát tục, sắc diện lộ vẻ u sầu, họ chính là Lãnh Tuyết Quyên và Tuệ Mẫn.
Đông Phương Thanh Vân thản nhiên đứng nhìn mọi sự với con mắt lãnh đạm, thân hình chàng cao lớn thanh tú tựa cây ngọc trước gió, mặt lạnh tựa hàn quang.
Mục quang mị nhân của mấy người yêu nữ đều đổ dồn về phía chàng, mắt đều ánh lên những tia thèm khát, dâm tà.
Đúng lúc ấy một thanh âm dịu dàng nhẹ như hơi thở thoáng qua :
- Các hạ là Đông Phương Thanh Vân, người đứng đầu bảy đại môn phái tranh cường đấu thắng với bổn giáo đó ư?
Đông Phương Thanh Vân thấy rõ Tổng giáo chủ phát ngôn, chàng bèn lạnh giọng :
- Đúng vậy, là bổn thiếu gia đây?
Tổng giáo chủ cười tươi như hoa, nói :
- Quí khách giá lâm, bổn giáo không nghênh tiếp, những mong thiếu hiệp tỏ lượng bao dung.
Tiếp đó mụ lại nói :
- Mau đem ghế phụng khách?
Đông Phương Thanh Vân lạnh lẽo :
- Bổn thiếu gia đứng cũng được?
Một làn hương kỳ dị thoảng tới, bên tai chàng lại thoang thoáng :
- Tướng công, mời ngồi?
Đông Phương Thanh Vân lập tức cảnh giác, toàn lực khắc chế mê hương, chờ khi nồng hương đã tàn bớt mới vận công vài lượt, đem thần công bao phủ khắp châu thân.
Lại nghe Tổng giáo chủ nói :
- Đông Phương tướng công, xin ngồi xuống rồi hãy nói.
- Bổn thiếu gia đứng thì được rồi.
Tổng giáo chủ luôn miệng hừ lạnh :
- Sự đảm lược của thiếu hiệp, khiến người bội phục, ta biết ý của thiếu hiệp, thiếu hiệp muốn tỏ ý mình là con công đứng giữa bầy gà, phải không?
Đông Phương Thanh Vân cười nhạt :
- Khá khen cho Tổng giáo chủ biết ý của bổn thiếu gia?
- Thiếu hiệp cuồng ngạo vô ti, nhưng thiếu hiệp có biết thiếu hiệp phạm tội gì chưa?
Đông Phương Thanh Vân vẫn cười nhạt :
- Ta có tội gì?
Tổng giáo chủ cười tươi như hoa :
- Tội chết, nhưng... thiếu hiệp đoán thử ý của bổn Giáo chủ xem.
Đông Phương Thanh Vân giọng khinh miệt :
- Cần gì phải đoán, ngươi muốn nói nếu bổn thiếu gia quy thuận bổn giáo, đoái công chuộc tội, sẽ tha tội chết.
- Đúng vậy, bổn Giáo chủ cũng biết thiếu hiệp không đáp ứng.
- Đương nhiên như vậy.
- Vậy ý của thiếu hiệp phải chăng là quyết một phen sinh tử.
- Cũng không hẳn, trừ phi ngươi cải tà qui chánh, vì võ lâm mà tuyên dương chánh nghĩa, bằng không nếu không phải bổn thiếu gia san bằng Ma cung, Quỷ lâm thành bình địa thì bổn thiếu gia không phải là hảo hán.
- Có chí khí, nhưng thiếu hiệp không cảm thấy mình quá khoa trương.
- Bình thời, bổn thiếu gia chưa hề nói điều gì khi chưa nắm chắc.
- Bổn Giáo chủ bái phục thiếu hiệp lâm nguy mà không loạn, ngộ hiểm mà không kinh? Hiện tại thỉnh thiếu hiệp hãy nghe luận tội.
Lúc này từ hàng ghế Thập Diễm, một thiếu phụ trung niên bước ra, người này chính là Ma cung Cung chủ.
Sau khi bước ra, mụ lập tức lên tiếng :
- Bẩm mẫu thân, tiểu tử này chính là hậu duệ của Đệ nhất bí Sinh Tử Sinh Đông Dưong Thần Nghiêu, y chẳng những luôn chống đối với bổn giáo mà còn quyến rũ Lãnh Tuyết Quyên và Tuệ Mẫn, tôn nữ của mẫu thân, y là một kẻ đàng điếm.
Tổng giáo chủ quay sang hỏi Đông Phương Thanh Vân :
- Thiếu hiệp là người như vậy sao?
Đông Phương Thanh Vân khẽ hừ một tiếng :
- Nói năng hồ đồ, bổn thiếu gia tâm chính khẩu trực há có lý gì là người như vậy, rõ là ngậm máu phun người đê tiện đủ cả, thực chẳng hổ danh yêu nữ.
Tổng giáo chủ chẳng những không giận mà còn cười tươi như hoa.
Ma cung Cung chủ mắt xạ ra những tia oán độc, trợn mắt tức tối nói :
- Bẩm mẫu thân, năm xưa Đệ nhất bí Sinh Tử Sinh chống đối bổn giáo, mẫu thân có phái San thư đi ứng phó, kết quả thư thư ngấm ngầm thông gian với Sinh Tử Sinh, và sanh ra tiểu tạp chủng này.
Đông Phương Thanh Vân cả kinh biến sắc.
Mẫu thân của chàng mặt tựa chàm đổ, song mục thất thần. Chỉ có Tuệ Mẫn và Lãnh Tuyết Quyên cùng nhìn Ma cung Cung chủ với ánh mắt phẫn nộ.
Tổng giáo chủ diện sắc sa sầm, mụ bỗng đứng bật lên song mục trợn tròn, cất giọng lạnh lẽo ẩn chứa đầy sát khí :
- San nhi, có thực vậy không?
Trung niên thiếu phụ sắc mặt đã trắng bệch, sợ hãi đứng lên, cúi đầu không nói :
Tình huống đột biến, Đông Phương Thanh Vân chợt la lên :
- Yêu nữ kia, ngươi ngậm máu phun người, quỷ kế đa đoan, bổn thiếu gia há lại là thuộc hạ của Quỷ lâm...
Lúc này, Tổng giáo chủ quát :
- San nhi, nếu ngươi dám lừa gạt ta, thì ngươi phải gánh lấy hậu quả thảm khốc, mau nói thực tình.
Mẫu thân của Đông Phương Thanh Vân vội quì xuống :
- Đứa nhỏ này chính là ngoại tông của mẫu thân, San nhi...
Lời còn chưa dứt, bỗng một đạo bạch quang nhanh như điện chớp phóng về phía thiếu phụ, Đông Phương Thanh Vân cả kinh thất sắc, vội huy động song thủ đẩy ra, hai luồng chưởng phong mãnh liệt, lập tức cuốn tới công kích Tổng giáo chủ, thân hình chàng cũng tựa một trận cuồng phong lao tới bên mẫu thân...
Ma cung Cung chủ khẽ hừ một tiếng lập tức phát chưởng ngăn chặn chưởng phong của Đông Phương Thanh Vân.
Tiếng chưởng thanh vang lên khiến tòa Quỷ điện rung lên bần bật, mẫu thân Đông Phương Thanh Vân đột nhiên gục xuống, chỉ thấy Đông Phương Thanh Vân đã tới bên mình mẫu thân. Ma cung Cung chủ thì tựa như diều đứt dây, thân hình bắn tung ra xa mười trượng.
Đông Phương Thanh Vân vội xốc mẫu thân lên, đưa tay ra bắt mạch, sắc mặt lộ vẻ kinh hoàng, đau đớn xen lẫn phẫn hận.
Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa cừu hận tựa hỏa diệm sơn bùng cháy trong lòng...
Cùng lúc một làn hương kỳ dị cùng xộc vào mũi Đông Phương Thanh Vân.
Cừu hận... tựa kim đao, đâm trúng tim chàng, trước mặt chàng chỉ thấy một màu đỏ của máu, nhưng lại cảm thấy toàn thân vô lực, đôi hàng lệ châu ứa ra lăn trên gò má, lã chã tuôn rơi...
Cuối cùng vì phẫn nộ lên tới cực điểm, đầu óc quay cuồng, trước mắt tối đen.
Đông Phương Thanh Vân ngã lăn ra bất tỉnh...
Không rõ thời gian trôi qua đã bao lâu, Đông Phương Thanh Vân mới từ từ hồi tỉnh, trước mắt chàng chính là khuôn mặt của ngoại tổ phụ, chàng lao vào lòng lão nhân, khóc òa lên.
Bình sinh chàng chưa từng sợ hãi cái chết, nhưng hiện tại cái chết khiến tim chàng vỡ nát.
Chương trước | Chương sau