Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 27
5 sao 5 / 5 ( 14 đánh giá )

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh - Chương 9 - Di Lạc thần công (2)

↓↓

- Được không?

bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Được, nhưng phải hợp lực đả thông sanh tử huyền quan cho hai vị cô nương đã.


Tất cả mọi sự sẽ hoàn tất trong vòng bốn mươi ngày, hãy nghĩ thử, chỉ dựa vào nội lực của lão phu và hài tôn, ngươi đã đủ để ngạo thị võ lâm, há có sợ chi mấy tên hoạt thi và yêu nữ. Hiện chúng ta hãy đem kế hoạch này nói cho vị cô nương kia hay.


Bốn mươi ngày nhanh chóng trôi qua.


Buổi sớm một ngày kia Đông Phương Thanh Vân vừa vận công xong đã nghe tiếng Bệnh Nhược Hiệp :


- Bẩm Thiếu chủ, chẳng hay Thiếu chủ đã chuẩn bị chu tất chưa?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Đã xong cả rồi?


- Chúc Thiếu chủ thành công, mong Thiếu chủ nhớ rõ sau khi thoát khỏi Cầm Long động cần phải theo động đạo chính tây mà đi, nếu sai lầm sẽ hỏng đại sự. Lãnh lam chủ chúc Thiếu chủ thành công, những mong Thiếu chủ bảo trọng.


- Hãy chuyển lời tới nàng rằng, sẽ mãi nhớ tới nàng, hôn nhân đại sự sẽ có một ngày ta sẽ tới với nàng.


- Thuộc hạ cáo từ...


Lúc này lão nhân cũng đã tới bên Đông Phương Thanh Vân, tựa hồ kích động. Lại dường như bịn rịn không nỡ rời xa nơi chốn mà trong năm mươi năm qua lão nhân sinh sống, lão nói :


- Sẽ có một ngày Thiên Tôn sẽ mang ngoại tôn nhi trở về Ma cung và Quỷ lâm.


Lúc ấy, Thiên Tôn sẽ lại là chủ nhân của Ma cung và Quỷ lâm như năm mươi năm về trước. Tiện nhân, chúc ngươi sớm tẩu hỏa nhập ma, hồn qui diêm phủ để Hận thiên nữ chết không có đất chôn.


Hiện tại Đông Phương Thanh Vân đã bình tĩnh nhiều hơn, chàng nghe mấy lời này lại cảm thấy rất buồn cười, nhưng chàng biết đây là những lời lão nhân xuất phát từ chân tâm mà ra, đợi lão nhân nói hết, chàng mới lên tiếng :


- Tổ phụ, bắt đầu đi thôi.


Đông Phương Thanh Vân qua gian ngục thất của Tiêu Phụng Hoàng, còn lão nhân qua gian phòng giam vị cô nương kia. Hiện thời dù lòng có chút khẩn trương song họ vẫn có sự tự tin nhất định. Tiêu Phụng Hoàng thướt tha bước tới bên Đông Phương Thanh Vân nói :


- Bẩm Thiếu chủ, tì nữ đã chuẩn bị xong.


Đông Phương Thanh Vân hỏi :


- Các môn thần công luyện thế nào?


- Bẩm Thiếu chủ, Ban Nhược Mật La thần công đã đủ ba thành. Giao Long chưởng đủ năm thành. Thất bộ đạp vân đã hoàn thành.


- Hãy nói lại một lượt cách đào thoát.


- Thoạt tiên, Thiếu chủ sẽ dùng chưởng kích vỡ cửa sắt, sau đó nhảy ra, tì nữ lập tức cõng Thiếu chủ, lúc ấy Thiếu chủ sẽ dùng song chưởng đặt lên hậu tâm tì nữ. Tì nữ cùng Thiếu chủ hợp nhất công lực vừa hành công vừa lao ra, tại Lãnh Sương Trì có hoạt thi và yêu nữ mai phục, do vậy phải vận công đề tụ chân lực, khi cần sẽ quyết đấu sanh tử, sau khi vượt qua được Lãnh Sương Trì, thì đi theo động đạo hướng chính tây...


Đã nghe giọng sang sảng tựa hồ chung của Thiên Tôn lão nhân vang lên :


- Hài tôn, mau động thân...


Cùng lúc, Đông Phương Thanh Vân và Thiên Tôn lão nhân nhất tề xuất chưởng, hai tiếng ầm ầm vang lên, bốn bóng người nhảy ra khỏi ngục thất, sau đó Đông Phương Thanh Vân và Thiên Tôn lão nhân được hai vị cô nương cõng lên phi thân lao đi, bỗng...


Bên Lãnh Sương Trì đã có mấy chục người từ bốn phía đổ tới, trong số này có hai mươi bốn hoạt thi, mười hai yêu nữ, lại thêm hơn ba mươi cao thủ của Qui Lam. Tiêu Phụng Hoàng khẽ hừ một tiếng thân hình bay vút lên đoạn đáp xuống khoảng trống chính giữa Lãnh Sương Trì, mắt phượng lóe sát cơ, giọng lạnh lẽo :


- Kẻ nào chặn ta ắt phải chết.


Vừa nói nàng vừa đảo mắt tìm kiếm, chợt thấy Lãnh Tuyết Quyên đang đứng hạ lệnh cho thuộc hạ tấn công thì Tiêu Phụng Hoàng biết rằng phía sau lưng Lãnh Tuyết Quyên chính là lối ra, lập tức nàng quát lớn, thân hình tựa sao băng lao về phía Lãnh Tuyết Quyên. Đột nhiên có tiếng la thất thanh, chợt đâu sáu luồng kình phong tựa cuồng phong bạo vũ từ bốn phía ập tới.


Tiêu Phụng Hoàng chân vừa chạm đất, vội đem thần công bao phủ khắp châu thân, chưởng thanh bùng bùng vang lên, ba tên yêu nữ vừa phát chưởng tập kích đều bị lực phản chấn dội ngược lại, thân hình tựa diều đứt dây, văng ra xa hai trượng, miệng thổ máu tươi.


Cùng lúc tiếng tiêu rít lên, hai mươi bốn hoạt thi, phân thành hai đội vây lấy bốn người. Đông Phương Thanh Vân và Thiên Tôn lão nhân sớm đã nhập định nên yêu hương không thâm nhập vào tạng phủ. Tiêu Phụng Hoàng cùng vị tì nữ kia đứng giữa trừng vẻ mặt không biến sắc. Lãnh Tuyết Quyên thấy vậy bèn hô lớn :


- Mau bày trận, xuất chưởng...


Tiếng tiêu đang rít lên ai oán bỗng chuyển sang nhịp điệu hùng tráng, hai mươi bốn hoạt thi đồng thời phát chưởng, nháy mắt chưởng phong cuồn cuộn, chưởng thanh tựa sấm rền. Tiêu Phụng Hoàng khẽ quát :


- Đi...


Hai người cùng lấy cước bộ trầm trọng dịch chuyển về phía Lãnh Tuyết Quyên.


Hiện tại Tiêu Phụng Hoàng đã hợp nhất công lực cùng Đông Phương Thanh Vân làm một thể nên khi thi triển tuyệt học, uy lực càng thêm phần mãnh liệt. Kình phong tựa sóng dữ xô bờ, tiếng như thiên binh vạn mã xung trận từ bốn phương tám hướng đổ về phía hai vị tì nữ, nhưng khi chưởng phong vừa chỉ còn cách một trượng, tựa hồ như đụng phải tường đồng vách sắt, tự động phản hồi. Khiến hai mươi bốn hoạt thi không hẹn mà cũng nhất tề thối lui mấy bước. Tiêu Phụng Hoàng thấy vậy bèn hú lên một tiếng lanh lảnh, thân hình lao vút về phía cửa động nhanh như tên bắn, vị tì nữ còn lại thân hình cũng tựa nước chảy mây trôi, nối gót Tiêu Phụng Hoàng. Cuối cùng họ cũng đã ra khỏi động đạo, vừa ra khỏi Quỷ lâm thạch bảo, bỗng một tiếng quát lạnh lẽo vang lên :


- Chạy đâu cho thoát?


Lời vừa dứt một thiếu nữ đã nhảy ra chận đường hai tì nữ, phía sau hoạt thi vẫn đang ào ào đuổi tới.


Tiêu Phụng Hoàng gằn giọng :


- Ngươi muốn chết...


Vừa nói nàng vừa vỗ ra một chưởng. Thiếu nữ nọ cũng không chậm trễ, song chưởng từ từ đẩy ra vừa hay nghênh tiếp chưởng phong của đối phương, hai chưởng chạm nhau lại không hề có tiếng chưởng thanh dữ dội, kình phong thoáng chốc đã tản mác. Thiếu nữ sững người kinh ngạc, Tiêu Phụng Hoàng bèn thừa cơ lách mình lao đi.


Hai vị tì nữ nhanh chóng thoát khỏi tòa bảo thạch, Tiêu Phụng Hoàng quay người vận đủ mười thành công lực đẩy ra một chưởng ngăn chận truy binh, đoạn tung mình nhanh như sao xẹt, tên bay cùng vị tì nữ kia phi thân xuống núi, chỉ trong chớp mắt đã mất dạng.


Trời vừa sập tối, tại thành Bạch Đế, trong Phúc Tinh tửu điếm có bốn vị khách nhân tiến vào, ngồi chung một bàn. Bốn người này chẳng phải ai khác chính là Thiên Tôn lão nhân, Đông Phương Thanh Vân và hai vị tì nữ. Sau khi an tọa, lão nhân lên tiếng :


- Lão phu thực không ngờ chúng ta đào thoát dễ dàng như vậy.


Đông Phương Thanh Vân mỉm cười :


- Kỳ thực, nếu không được tổ phụ chỉ điểm cho cách hội hợp công lực về nhất thế thì chưa kịp tới Lãnh Sương Trì, chúng ta bị mê hương của yêu nữ khống chế rồi.


- Đúng vậy, song đáng sợ hơn cả là tiện nhân kia bế quan tu luyện Hữu Hình Vô Ảnh thần công, vì nếu mụ luyện thành thì chẳng cần tới mê hương mụ cũng có thể sát hại ta dễ như trở bàn tay.


- Tổ phụ, chúng ta phải làm sao đây?


- Hiện chỉ còn cách thâm nhập Thanh Chung, tìm cho ra Huyền Mê ma kinh ba cuốn bí kíp.


- Vậy thì chúng ta phải đi ngay.


- Hãy khoan, năm mươi năm nay lão phu bị giam trong ngục, nay muốn đi gặp vài vị bằng hữu, chi bằng chúng ta ước hẹn một khoảng thời gian gặp lại ở Thanh Chung.


- Như vậy thời gian là hai tháng có được không?


- Được...


Lão nhân quay qua hai vị tì nữ, nói :


- Nhị vị cô nương có thể cho biết phương danh để lão phu tạ ân.


Tiêu Phụng Hoàng đỡ lời :


- Lão tiền bối quá lời, tiểu nữ Tiêu Phụng Hoàng, còn vị tiểu muội này là Lâm Nhật Hoa, đều là tì nữ của Tam Bí Tọa Long Sinh.


Thiên Tôn lão nhân nói :


- Lâm cô nương, lão phu...


Lâm Nhật Hoa mỉm cười nói :


- Nếu lão tiền bối muốn đáp tạ, thì hãy nói với Thiếu chủ gia của tiểu nữ, chúng tiểu nữ chỉ là phụng mệnh hành sự.


Thiên Tôn lão nhân cười lớn :


- Hài tôn, ngoại tổ gia cảm tạ ngươi, lão gia đi đây, hai tháng nữa gặp tại Thanh Chung.


Đông Phương Thanh Vân vội thi lễ :


- Ngoại tổ phụ, mời?


- Lão gia trước khi đi muốn nói cho ngươi vài việc, hiện tại tựa hồ lão phu có chút linh cảm không rõ Thất Hoàng, Nhị Vương, Tam Tôn khi xưa có ai còn sống không?


- Tổ phụ nói vậy là có ý gì?


- Ta muốn nói tới võ công của ngươi hiện nay thì có thể tung hoành khắp chốn võ lâm, nhưng nếu gặp Nhất Hoàng, Nhị Vương thì phải cẩn thận mới được.


- Nhất Hoàng Nhị Vương là ai?


- Diêm La Vuơng và Tà Vương là Nhị Vương. Thiên Công Hoàng chính thị Nhất Hoàng. Thôi lão phu đi đây, ngươi hãy bảo trọng.


- Tổ phụ bảo trọng.


Thiên Tôn lão nhân đi rồi chỉ còn Đông Phương Thanh Vân lưu lại cùng hai tì nữ.


Tửu quán lúc này khách nhân kéo tới nườm nượp, mục quang ai nấy đều đổ dồn về phía Tiêu, Lâm hai vị cô nương. Đông Phương Thanh Vân cùng hai tì nữ thản nhiên dùng cơm, không đếm xỉa gì tới mấy điều này.


Lúc ấy một thiếu niên bước vào, thiếu niên thực khôi ngô tuấn tú, tựa một công tử phong lưu, song ánh mắt lại thoáng ẩn hiện chút tà đạo. Mục quang của thiếu niên vừa thấy Tiêu Phụng Hoàng, lập tức y ngẩn người, đắm đuối nhìn hồi lâu không chớp mắt, đoạn y từ từ bước lại bàn ba người ngồi, cúi người thi lễ với Tiêu Phụng Hoàng :


- Cô nương, chẳng hay tại hạ có thể ngồi đây không?


Đông Phương Thanh Vân đã luyện thành Ban Nhược Mật La thần công, tuy đang dùng cơm, nhưng trong phương viên hai mươi trượng khắp tửu lâu, đều nằm dưới sự kiểm soát của chàng, hình trạng khả ố của thiếu niên cùng mục quang dâm tà của y khi nhìn Tiêu cô nương, chàng đã thấy rõ, song chàng còn cho đó chỉ là cảm giác thường tình, nhưng khi thiếu niên nọ bước tới gần và nói vậy, bất giác Đông Phương Thanh Vân có ác cảm, do vậy chàng im lặng, chẳng nói chẳng rằng đợi xem rốt cục y sẽ làm gì.


Tiêu Phụng Hoàng và Lâm Nhật Hoa thấy Thiếu chủ thản nhiên không nói thì cũng im lặng chẳng đếm xỉa gì tới thiếu niên nọ.


Vị thiếu niên kia tự chuốc lấy phiền não, vốn có thể thối lui, nhưng y lại chẳng nói chẳng rằng, kiếm ngay một chiếc ghế, kéo lại ngồi xuống mắt nhìn Tiêu Phụng Hoàng đăm đắm.


Tiêu Phụng Hoàng và Lâm Nhật Hoa vẫn im lặng không nói. Thiếu niên cười lớn :


- Thỉnh giáo phương danh của cô nương.


Tiếng cười cùng câu nói của y khiến thực khách đều chú ý, mấy người này vốn thấy Đông Phương Thanh Vân ăn vận tầm thường, như một thư sinh nghèo khó vậy mà bên mình lại có hai thiếu nữ xinh đẹp tuyệt vời thì ai nấy đều sanh lòng đố kỵ, hiện tại thấy thiếu niên kia cười nói như vậy thì chẳng ai là không muốn xem một trường náo nhiệt nên đều im lặng.


Tiêu Phụng Hoàng từ từ ngước mắt nhìn :


- Tửu lầu này đâu có thiếu chỗ ngồi, ngươi chưa được sự đồng ý đã tự tiện ngồi đã là vô lễ, lại còn nói năng càn rỡ, thực có ý gì?


Thiếu niên kia cười ha hả :


- Tại hạ còn cho rằng cô nương bị á khẩu, thì ra vẫn còn biết nói.


Lâm Nhật Hoa khẽ hừ một tiếng :


- Miệng chó không thể mọc ngà voi, lời nói của ngươi thực khả ố.


Đông Phương Thanh Vân lại chẳng nói chẳng rằng, cắm cúi ăn uống.


Thiếu niên nọ tưởng chàng sợ y, bèn đắc ý quát :


- Tiểu tử, ngươi một mình mang theo hai vị cô nương mà không thấy quá nhiều sao?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Nhà giả kim - Paulo Coelho

Nhà giả kim - Paulo Coelho

Trích đoạn: Fatima "Nếu em là một phần của vận mệnh anh thì sẽ có một

15-07-2016 43 chương
Rẽ trái - Rẽ phải

Rẽ trái - Rẽ phải

Cô sống trong một căn phòng trên một toà chung cư cũ kỹ phía ngoại ô thành phố, mỗi

27-06-2016
Anh Đừng Đi

Anh Đừng Đi

Cô luôn luôn vui vẻ,nụ cười lúc nào cũng được nở trên đôi môi của cô,hồn nhiên

24-07-2016 1 chương
Gió lạnh gò hoang

Gió lạnh gò hoang

Đã lâu rồi chưa xảy ra chuyện ghê gớm đến vậy. Và câu chuyện còn được

24-06-2016
Tỉnh thức

Tỉnh thức

"Không! Anh không muốn em xuất hiện trước bạn bè công ty anh trong một cái vỏ cổ lỗ

30-06-2016
Tình cha

Tình cha

Tránh cái nhìn của cả lớp, Tùng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Tùng nhưng có thể

29-06-2016

XtGem Forum catalog