Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 27
5 sao 5 / 5 ( 11 đánh giá )

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh - Chương 8 - Di lạc thần công

↓↓

- Tiểu ca nhi sao vậy?

bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Kinh tâm động phách...


Chàng còn chưa dứt lời, lão nhân mặt đầy vẻ kinh hãi, bất giác thoái lui một bước, mắt trợn trừng miệng há hốc, hồi lâu mới lẩm bẩm :


- Kỳ nhân, kỳ nhân...


Thoạt tiên, Đông Phương Thanh Vân cũng ngạc nhiên, sau chợt nghĩ rằng câu nói của chàng đã đoán đúng tâm trạng lão nhân rồi. Kỳ thực chàng muốn nói công phu xuyên thạch của lão quả làm chàng kinh tâm động phách, nhưng khi thấy lão lộ vẻ kinh hãi bèn cười ha hả :


- Lão ca nhi tử nghĩ xem, bằng vào điều này tiểu ca nhi đã đủ tử cách để xưng huynh gọi đệ với lão ca nhi chưa? Được rồi, lão ca nhi, xin cứ tự tiện kiếm chỗ ngồi đi.


Lão nhân mặt choắt nhìn quanh một lượt, kinh ngạc :


- Trời đất, chẳng lẽ tiểu ca nhi đang làm hoàng đế lão gia thực?


Lúc này đã tới giờ cơm, Đông Phương Thanh Vân nhìn hình thể của lão nhân thì biết rằng lão bị bạc đãi, do vậy chàng bưng mâm cơm đến trước mặt lão nhân mà nói :


- Lão ca nhi, hãy dùng bữa đạm bạc này đi.


Lão nhân không tin, nhìn chàng hồi lâu ngạc nhiên :


- Tiểu ca nhi, ngươi thực là Hoàng đế lão gia rồi, cơm ngon thế này mà ngươi kêu là đạm bạc. Tiểu nhi ca có thực mời lão nhi ca không?


- Đương nhiên, cứ coi đây là chút ít kiến diện của tiểu ca nhi là được rồi.


Lão nhân chẳng đợi mời nhiều bèn bốc lấy ngốn ngấu, ăn như rồng cuốn, loáng đã hết bay, ăn xong lão nhân lại hỏi :


- Có thể ngủ trên giường của tiểu ca nhi được không?


- Lão ca nhi cứ tùy ý, đừng khách sáo, nếu có thể thì lão ca nhi có thể sang đây ở luôn cũng được.


Lão nhân mỉm cười :


- Tiểu ca nhi có nghi ngờ gì lão ca nhi không?


- Tiểu ca nhi vốn tâm chánh vô tà, chẳng có oán cừu gì với lão ca nhi, há có lý gì nghi ngờ.


- Được lắm, thế thì lão ca nhi cũng phải nếm thử một lần cuộc sống của Hoàng đế lão gia mới được.


Lão nhân nói rồi bèn nằm xuống giường, giường đệm quá êm ái khiến lão cười ha hả, hồi lâu sau đợi lão đã ngủ say, Đông Phương Thanh Vân mới mỉm cười, ngồi xuống vận công.


Tám ngày liền sau đó, Đông Phương Thanh Vân chưa tỉnh lại, mà lão nhân vẫn ngáy khò khò.


Sáng sớm ngày thứ chín, khi tỉnh lại lão nhân thấy Đông Phương Thanh Vân còn ngồi luyện công, nét mặt hiền hòa, thần thái uy nghi, lão nhân vội đứng lên, dùng hữu thủ khẽ đặt lên hậu tâm của chàng, qua vài tuần trà, lão mới rút tay lại lắc đầu rồi lại gãi đầu.


Đây chính là lúc Bệnh Nhược Hiệp mang cơm tới, lão nhân chỉ nghe :


- Bệnh Nhược Hiệp tham kiến Thiếu chủ.


Lão nhân tiến về phía ô cửa nói :


- Bệnh Nhược Hiệp hãy nghe, Thiếu chủ của ngươi đang luyện công, chính vào lúc khúc yếu, nhất thiết không được làm phiền y. Hãy đưa cơm vào.


- Ngươi là ai?


- Người bên kia tường, lão ca nhi của Thiếu chủ ngươi.


- Bẩm Thiếu chủ lão ca nhi, nếu các hạ động đến một sợi tóc của Thiếu chủ gia, tại hạ dù chết cũng làm quỷ theo các hạ báo thù.


- Cứ an tâm, Thiếu chủ ngươi tỉnh lại đã thành nhất đại kỳ nhân.


- Chẳng lẽ là do Thiếu chủ lão ca truyền thụ sao?


- Không phải, ngươi đi đi.


- Làm sao lão ca vào phòng Thiếu chủ gia được?


- Đừng hỏi nhiều, ngươi xem thiếu nữ bên cạnh đang chau mày kìa, hãy an lòng, đã có lão ca nhi ở đây bảo vệ, quyết không để y bị tẩu hỏa nhập ma. Hãy đi đi.


Đợi hai người đi xa, lão nhân mới quay trở vào, ăn xong bèn nằm xuống, quan sát Đông Phương Thanh Vân.


Ba ngày trôi qua...


Sắc mặt Đông Phương Thanh Vân chuyển màu hồng nhuận, miệng mỉm cười hiền hòa.


Lại thêm bốn ngày nữa qua đi...


Sắc diện Đông Phương Thanh Vân tuy vẫn hiền hòa nhưng cặp mày khẽ chau lại vẻ thống khổ hiện lên, cặp mày kiếm chau lại, mắt bỗng trợn trắng...


Lão nhân vội lật đật nhảy ra sau lưng chàng, song thủ đặt nơi hậu tâm, cũng lắc đầu hành công.


Lại qua một ngày đêm...


Sắc diện Đông Phương Thanh Vân mới chuyển dần sang vẻ hiền hòa vốn có, lão nhân đồng thời cũng thu tay về, đứng lên lấy cơm.


Lão nhân dùng cơm xong, lăn ra giường ngủ vùi.


Sáu ngày lặng lẽ trôi qua...


Đến sáng ngày thứ bảy, cả hai cùng tỉnh dậy, lão nhân vừa ngồi lên, Đông Phương Thanh Vân đã vội lao tới, quì xuống chân giường, giọng cảm kích :


- Đại ân đại đức của lão ca nhi...


Lão nhân vội đỡ lấy chàng cười lớn :


- Tiểu ca nhi luôn cao ngạo hơn người, làm sao hôm nay lại quì xuống thế kia, đừng làm vậy mà lão ca nhi phải tổn thọ, hãy đứng lên rồi nói.


Đông Phương Thanh Vân bèn đáp :


- Cung kính chi bằng tuân mệnh.


Lão nhân lại nói :


- Mấy ngày nay, lão ca nhi được nhờ phúc phận của tiểu ca nhi nên thực vinh hạnh hưởng thụ cuộc sống tựa hoàng đế lão gia, cung hỉ Ban Nhược Mật La thần công của tiểu ca nhi đã thành tựu.


- Làm sao lão ca nhi biết?


- Đương nhiên Ban Nhược Mật La thần công là Phật gia công phu.


- Phật gì?


- Di Lặc Phật. Đây là tuyệt đỉnh công phu của Phật, đạo, nho hun đúc. Tiểu nhi ca đã lãnh hội được Phật công, bằng vào điểm này thì có đủ tư cách để xưng huynh gọi đệ với lão ca nhi.


- Nhưng nếu không được lão ca nhi chỉ giáo, có lẽ đã bị tẩu hỏa nhập ma.


- Tiểu ca nhi, tính ngươi thế nào thì miệng nói như vậy, được rồi thần công đã luyện thành, lão ca nhi trở về động của mình đây.


- Vì sao?


- Không sao cả, hiện tại cứ bảy ngày bọn ta gặp lại một lần, sau khi ngươi luyện xong khẩu quyết này thì có thể tùy ý hành sự.


- Khẩu quyết gì vậy?


- Vô Hình Vô Ảnh.


- Tiểu ca nhi biết rồi, có phải lão ca nhi đã lấy được Huyền Mê ma kinh không?


- Ồ? Tiểu ca nhi cũng biết ư, chẳng trách ngươi còn nhỏ tuổi mà đã cao ngạo như vậy. Nói cho ngươi hay công phu này chẳng phải chỉ một ma kinh mới có. Kỳ thực muốn luyện thành môn công phu này thì phải là người hội đủ ba loại thần công. Hiện tiểu ca nhi đã có năm thành hỏa hầu của Ban Nhược Mật La thần công thì đủ rồi, nhưng chỉ là xuyên qua chướng ngại được mà không thể đả thương, còn Ma Kinh thì cao hơn một bậc, có thể xuất chưởng hại người.


- Vì sao?


- Vì công phu này chỉ có thể tự bảo vệ mà thôi, lão ca đi đây.


Lão nhân đi rồi, chàng mới sực nhớ rằng quên chưa hỏi vì nguyên do nào mà lão bị giam ở đây, bèn gọi :


- Lão ca nhi..


Lão nhân đáp lại :


- Đừng nói nữa, hãy xem Vô Hình Vô Ảnh luyện cùng Ban Nhược Mật La thần công, bảy ngày nữa gặp lại, lão ca nhi còn thấy ngươi chưa luyện xong thì sau này đừng nói là cái gì bao la vạn tượng nữa. Hẹn tái kiến.


Quả như bình thời, nhất định Đông Phương Thanh Vân sẽ cãi lại vài câu, nhưng lúc này đã sinh lòng bội phục lão nhân, bèn nói :


- Được, đa tạ lão ca nhi.


Ngày thứ nhất, chàng học thuộc khẩu quyết.


Ngày thứ hai, chàng y theo khẩu quyết mà vận hành.


Ngày thứ ba, chàng đem Ban Nhược Mật La thần công dung hợp với khẩu quyết làm một, ngưng thần định ý, vận lực hành công...


Bảy ngày trôi qua, chàng vẫn chưa tỉnh lại.


Lão nhân tiến vào thấy chàng như vậy, không khỏi ngạc nhiên, đúng lúc ấy có tiếng Bệnh Nhược Hiệp :


- Bệnh Nhược Hiệp bái kiến Thiếu chủ.


Lão nhân vội dùng Truyền âm nhập mật nói :


- Cung hỉ Thiếu chủ ngươi thần công đã luyện thành, ngươi có biết y đã luyện được mấy thành của Ban Nhược Mật La không?


- Hai thành rồi ư?


- Gấp ba lần.


- Trời đất, sáu thành? Thực khó mà tưởng tượng.


- Đáng tiếc ngươi tới chậm bảy ngày, lão phu đã cho y luyện thêm một môn công phu, hẹn hôm nay gặp lại, nhưng y vẫn đang luyện công. Bệnh Nhược Hiệp, hãy nhớ cho kỹ, nếu có cùng y nói chuyện, chỉ được nói y mới luyện được năm thành thôi, hiểu chưa? Lão phu muốn y phải phấn đấu hơn nữa, hãy nhớ lấy.


- Bẩm Thiếu chủ lão ca, lão ca không gạt thuộc hạ chứ?


- Ngươi chỉ nói bậy, thôi đi đi.


Nói đoạn, lão quay trở vào, ăn sạch cơm rồi nằm lăn ra ngủ, sau đó tỉnh lại bèn quay về động lão.


Đông Phương Thanh Vân vẫn ngồi như tượng đá hết ngày này qua ngày nọ.


Khi chàng tỉnh lại, mở mắt ra đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng lòa, trong động thất sáng như ban ngày, nhìn rõ mọi vật, kể cả từng kẽ nhỏ trên bức thạch bích. Đông Phương Thanh Vân vui mừng kêu lên :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Sao anh không gõ cửa?

Sao anh không gõ cửa?

Anh không chú ý đến đường phố có bao nhiêu người, anh chỉ mong cơn giận của em qua

26-06-2016
Người tình của bố

Người tình của bố

Tôi chỉ thích hỏi bố về mối tình đầu của bố. *** Mỗi lần mùa hè đến với cơn

24-06-2016
Nhật kí tháng 12...

Nhật kí tháng 12...

Tình cảm, sợ nhất là những cơn say nắng. Không phải yêu, chỉ là thích. Người đến

23-06-2016
Hạnh phúc trọn vẹn

Hạnh phúc trọn vẹn

Ngay cả hai đứa con của cô cũng thấy hận mẹ, nhưng anh nói: "Cứ để cho mẹ con chơi,

29-06-2016
Chuyến Tàu Địa Ngục

Chuyến Tàu Địa Ngục

Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma

19-07-2016 29 chương
Mưa và Ban Công

Mưa và Ban Công

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Nhà mình có khách!

Nhà mình có khách!

Ở cái xóm nhỏ nơi nhà nó sống ba nó được mọi người kêu là người hào sảng nhất,

23-06-2016

The Soda Pop