Old school Swatch Watches
Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 27
5 sao 5 / 5 ( 26 đánh giá )

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh - Chương 8 - Di lạc thần công

↓↓

- Là ai, chẳng lẽ lại là hoàng đế lão gia sao?

bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Một thanh âm của nữ nhân vang lên :


- Còn cao hơn cả hoàng đế nữa, người này chính là thân sinh nhi tử của Lâm chủ đó.


- Trời đất? Đây là..


- Suỵt?


Cả hai cùng im bặt, giọng nữ nhân lại vang lên :


- Bởi vậy từ nay trở đi ngươi cần phải khách khí một chút.


Thanh âm vừa dứt, đã nghe tiếng chén dĩa chạm nhau lanh canh.


Bên tai Đông Phương Thanh Vân lại vang lên giọng Bệnh Nhược Hiệp :


- Kính thỉnh Thiếu chủ lượng thứ, lần sau thuộc hạ sẽ tạ tội.


Giọng nữ nhân lại vang lên :


- Tướng công, đây là bữa tối...


Đông Phương Thanh Vân lắng tai nghe thấy nữ nhân nói :


- Từ nay về sau lời nói cần phải khách sáo như bổn cô nương vậy, hiểu chưa?


Lời tiếp đó chàng không nghe thấy nữa, giọng Bệnh Nhược Hiệp lại vang lên :


- Thiếu chủ, thuộc hạ xin thoái lui, trong bát cơm có khẩu quyết Truyền âm nhập mật, mong Thiếu chủ sớm thành tựu, sau này chúng ta có thể nói chuyện với nhau...


Thanh âm mỗi lúc một nhỏ dần và biến mất.


Chỉ mấy lời ngắn ngủi của Bệnh Nhược Hiệp lại khiến Đông Phương Thanh Vân phấn chấn, vội tiếp lấy mâm cơm, đặt lên bàn. Vì vừa mới ăn nên chưa thấy đói, chàng bèn moi trong chén cơm ra một mảnh giấy có ghi khẩu quyết Truyền âm nhập mật, vội theo đó thực hành, sau đó chàng lại nghĩ miên man.


Bất luận thế nào chàng cũng phải luyện Giao Long tam chưởng, theo lời Tích Thư Nhân thì Giao Long tam chưởng đệ tam thức khi thi triển có thể di sơn đảo hải, muốn ra khỏi Cầm Long động, chỉ có thể dựa vào ba chưởng này mà thôi.


Mà cách luyện chưởng này chỉ cần phát xuất chưởng là được, vậy chàng cần phải có mục tiêu, do vậy chàng đứng lên bước tới bên bức tường đá thầm nghĩ có thể lấy bức thạch bích này làm mục tiêu cũng được.


Nhưng cần phải biết độ dày của bức tường rồi từ đó bắt đầu luyện công. Nghĩ vậy chàng bèn ngưng tụ công lực lên song thủ, từ từ đẩy ra, đến gần cuối bỗng vung mạnh, mười thành công lực cuồn cuộn tuôn ra, chỉ nghe một tiếng ầm đinh tai nhức óc.


Đông Phương Thanh Vân lảo đảo thoái lui bốn bước, bỗng một thanh âm cực kỳ lạnh lẽo thê thiết vọng tới :


- Tiểu tử, ngươi giở trò ma quỷ gì vậy?


Đông Phương Thanh Vân mặt trắng bệch, thì ra bên kia bức tường có người, mà người này là ai? Sau khi chàng phát chưởng đã biết được bức tường dày chí ít cũng năm thước. Mà người nọ thanh âm có thể xuyên thấu bức thạch bích dày năm thước truyền tới rõ như nói bên tai, thì chẳng phải khiến chàng quá ư bất ngờ sao?


Đông Phương Thanh Vân cả kinh quên cả đáp lời, giọng nói âm lãnh kia lại vang lên rõ mồn một :


- Tiểu tử, ngươi là ai? Bị giam khi nào? Không nói thì đừng trách ta không khách sáo.


Đông Phương Thanh Vân hồi tỉnh nói :


- Bổn thiếu gia là Đông Phương Thanh Vân, mới vào đây hôm nay. Tiểu tử, bổn thiếu gia hỏi ngươi kêu là gì? Vào đây khi nào?


Vì giọng đối phương quá xấc xược, khiến chàng không khỏi tức giận nên nói như thế, cười thầm trong lòng cho rằng người nọ cho dù là thần tiên nhưng cách bức tường dày năm thước âu cũng khó làm gì được mình.


Đối phương tựa hồ dùng Hấp âm pháp, nên dù Đông Phương Thanh Vân nói nhỏ y cũng nghe rõ tất cả, người nọ gằn giọng :


- Tiểu tử, ngươi dám chửi rủa ta?


Đông Phương Thanh Vân nghe vậy thấy càng tức, song đêm nay đã bị giam trong ngục, thời gian dài không có ai giải khuây, hiện tại nhân cơ hội này chọc tức người bên kia tường một mẻ chơi, do vậy chàng lớn tiếng :


- Tiểu tử, ngươi chửi rủa bổn thiếu gia trước mà?


- Ta chửi ngươi cái gì?


- Ngươi chửi bổn thiếu gia là tiểu tử. Nếu không cho đó là lời chửi rủa, bổn thiếu gia chửi ngươi làm gì?


Đối phương tựa hồ bị câu hỏi của Đông Phương Thanh Vân khiến cho y tức nghẹn họng, hồi lâu không nói nên lời, y lại hỏi :


- Tiểu tử, năm nay ngươi được mấy tuổi?


Đông Phương Thanh Vân nói :


- Bổn thiếu gia vừa tròn mười tám, tiểu tử ngươi được mấy tuổi rồi, có thể lấy vợ được chưa?


Đối phương tức đến nỗi tựa hồ muốn phun ra khói, thạch bích bỗng nghe tiếng ầm ầm nổi lên, khiến Đông Phương Thanh Vân nghe thấy cũng không khỏi nhức đầu hoa mắt, thầm nghĩ chưởng lực của đối phương quả là mãnh liệt, nhưng chàng vẫn hỏi :


- Tiểu tử, sao ngươi không trả lời.


Đối phương ngẩn người, lập tức gầm lên :


- Tiểu tử hãy nghe đây, lão phu năm nay một trăm lẻ tám tuổi, không có thế phụ nhưng có hài tử. Nếu ngươi không thay đổi cách gọi lão phu sẽ không tha cẩu mệnh.


Đông Phương Thanh Vân cũng lớn tiếng quát :


- Tiểu tử ngươi có một trăm lẻ tám tuổi mà đã xấc láo, vô lễ với bậc tôn trưởng, nếu ngươi còn nói thế, bổn thiếu gia cũng không khách khí.


Đối phương bỗng cười ha hả nói :


- Lần sau phải kêu lão phu là lão gia biết không? Lão gia là người, đương nhiên là nhân mệnh, tiểu tử ngươi là chó, đương nhiên là cẩu mệnh.


- Nhưng người không bằng chó.


- Ngươi lại chửi lão gia rồi, lão gia hỏi ngươi, câu này ngươi lấy từ đâu ra?


- Tiểu tử nhà ngươi thực kiến văn thiển cận, ngươi không nghe kẻ bần cùng thường than rằng con chó nhà phú quí ăn ở đi lại còn hơn con người đó sao?


- Hừ, ngươi tưởng mình là nhi tử của Lâm chủ thì có thể muốn làm gì thì làm hả?


Đông Phương Thanh Vân kinh hoảng hỏi :


- Ngươi, làm sao ngươi biết?


Đối phương cười nhạt :


- Cái gì cũng biết, cái gì Thiếu chủ, cái gì Bệnh Nhược Hiệp, cái gì Truyền âm nhập mật pháp, lão gia đều biết rõ một hai, hừ, đến cả Truyền âm nhập mật ngươi cũng không biết mà còn dám đối đầu với lão gia thì thực là không biết tự lượng.


Đông Phương Thanh Vân biến sắc :


- Lão...


Lão nhân cười nhạt :


- Lão gia thế nào, ta nói cho ngươi biết, Cầm Long động của Không Trung quỷ lâm, nơi giam ngục thất đều dùng đá xanh dày năm thước để ngăn cách, lão phu chỉ dùng Thấu Trổ Truyền Âm thần công là xong, môn công phu này còn cao hơn tiểu tử ngươi vài vạn lần, ngươi có dám nói người không bằng chó, lại dám gọi lão phu bằng tiểu tử nữa không? Lại nữa lão phu tố cáo ngươi và Bệnh Nhược Hiệp âm mưu vượt ngục thì sẽ thế nào?


Đông Phương Thanh Vân không dằn nổi tức giận nói :


- Ngươi có bản lĩnh thì cứ tố cáo, bổn thiếu gia đâu có sợ, nhưng...


- Nhưng thế nào?


- Bổn thiếu gia vốn tính thương người, chỉ sợ ngươi ở đây một mình lại chẳng có ai nói chuyện giải buồn mà thôi.


- Ha ha... Tiểu tử, ngươi thực là miệng có bôi mỡ rồi. Xem ra ngươi cũng chẳng ngu đần, được được, mau kêu ta bằng lão gia, từ nay về sau ta không làm khó dễ nữa.


Đông Phương Thanh Vân như cất được tảng đá nặng trong lòng, thở phào nói :


- Thiếu gia bằng vào đâu phải gọi ngươi là lão gia, không thèm nói nữa.


- Không nói thì không nói.


Sau dó, tất cả trở nên yên ắng.


Đông Phương Thanh Vân tuy kinh ngạc nhưng vẫn không tin thiên hạ lại có cái gì gọi là Thấu Trổ Truyền Âm thần công, do vậy chàng chú mục xem xét bức tường đá hồi lâu, nhưng thủy chung cũng không phát hiện được khe hở nào, mới bán tín bán nghi ngồi xuống.


Sau khi đã an vị, bèn dứt bỏ hết tạp niệm nhất tâm nhất ý luyện thần công.


Cứ như vậy suốt bảy ngày...


Bên kia vách lại vang lên giọng lão nhân :


- Tiểu tử, mấy ngày nay ngươi làm gì vậy?


Đông Phương Thanh Vân thầm nghĩ :


"Phải rồi, lão quái vật này không có ai nói chuyện nên lên tiếng trước, nhưng khẩu khí vẫn chưa đổi"


Nghĩ vậy, chàng bèn lạnh giọng :


- Làm gì thì can chi tới ngươi, tiểu tử, ngươi làm gì trong mấy ngày qua?


- Ngươi lại gọi lão gia bằng tiểu tử rồi?


- Thế chẳng phải ngươi gọi ta bằng tiểu tử sao?


- Vậy phải gọi thế nào?


- Gọi là Thanh Vân thiếu gia?


- Thiếu gia à, hừ, trong Cầm Long động xưng thiếu gia, vậy ngươi phải gọi ta bằng lão gia. Lão gia đối với thiếu gia, không phải thuận tai lắm sao?


Đông Phương Thanh Vân cười phì nói :


- Tiểu tử ngươi mà đòi làm lão gia hả?


Lão nhân nói :


- Tiểu tử, ngươi mới mười tám tuổi mà lão gia đã một trăm lẻ tám tuổi, xưng là lão gia thiếu gia thì có gì không hay. Ngươi có phúc khí lớn lắm đó, ngay mẫu thân cái gì Lâm chủ của ngươi có quì trước mặt lão phu, muốn kêu bằng lão gia, lão gia cũng chẳng thèm đếm xỉa đến.


- Ngươi có thể làm nhục thiếu gia, chứ không thể làm nhục gia mẫu.


- Lão phu nói thực đó.


- Thực cái con bà ngươi.


- Tiểu tử, ngươi thực nóng tính.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Em không đáng...

Em không đáng...

Anh nói đúng, cô không đáng, thực sự không đáng... Vậy để anh đi đi. Cứ để anh

24-06-2016
Hoa bên kia đồi

Hoa bên kia đồi

Bàn thờ nhà chị đầy hoa trắng, trắng toát cả một đời chị! *** - Gôn ơi...! Tuyết

26-06-2016
Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em?

Ai Là Hoàng Tử Của Em? là một truyện teen có nội dung xoay quanh cô nàng Tường Vy, ngây

21-07-2016 20 chương
Ông Tóng bản Rôn

Ông Tóng bản Rôn

Tôi sinh ra và lớn lên ở bản Rôn. Bố tôi là người Kinh, từ hồi còn thanh niên ông

24-06-2016
Váy cưới đỏ

Váy cưới đỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Lam

25-06-2016