- Phải, nàng nói thiếu niên kia cùng nàng có duyên phu thê từ kiếp trước, nên hạ lệnh cho điệt nhi bất luận là ai nếu có ý muốn sát hại y. Tùy thời có thể hạ sát thủ.
bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ngươi có Sát Thủ Lệnh của Nhất Chi Mai không?
- Có?
Trung niên thiếu phụ giọng kinh dị :
- Tiểu tử này quả là diễm phúc không nhỏ, nào là Tuệ Mẫn, Lãnh Tuyết Quyên, còn lại tới Nhất Chi Mai, thực đáng sợ, đáng sợ... ồ... Ai đến vậy? Ồ... Tuệ Mẫn, mau xuống đây.
Đông Phương Thanh Vân ngưng thần lắng nghe thì thấy trên nóc nhà phía Nam có tiếng động khe khẽ, đoạn một bóng trắng nhảy xuống, bước lại gần, chàng đưa mắt liếc nhìn thiếu chút nữa thì la lên. Người vừa từ trên mái nhà nhảy xuống chính là Tuệ Mẫn. Vừa vào phòng, Tuệ Mẫn đứng sững nhìn Ngân Hồ không chớp mắt. Trung niên thiếu phụ bèn nói :
- Đây là thư thư của ngươi, ngồi xuống cho ta hỏi. Tuệ Mẫn, bốn lão quỷ kia đều đã bắt cả rồi chứ?
Lúc này Tuệ Mẫn lại đưa mắt nhìn về phía Đông Phương Thanh Vân hồi lâu, đoạn nói :
- Đều đã bắt được bốn lão quỷ rồi. Chỉ là Thiên Hoang và Thạch Lan lão quỷ luôn miệng đòi tự tuyệt mà thôi.
- Được rồi, hiện tại ta muốn nói cho ngươi hay rằng ca ca của ngươi đã được Nhất Chi Mai lấy mất rồi. Không tin cứ hỏi thư thư ngươi thì biết.
- Điệt nhi làm sao biết đây là thư thư?
- Đây là thư thư cùng cha khác mẹ của ngươi.
- Nhất Chi Mai là ai?
- Một nữ nhân có quan hệ mật thiết với chúng ta, mọi sự để sau hãy nói.
Tuệ Mẫn từ từ đứng lên rồi tiến về phía cửa sổ, chẳng nói chẳng rằng vượt qua cửa mà đi.
Trung niên thiếu phụ vội nói :
- Quyên nhi, chúng ta đi thôi?
Nói rồi, mụ đứng lên cùng Lãnh Tuyết Quyên bỏ đi.
Ngân Hồ thấy hai người kia đi xa rồi cũng bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Đông Phương Thanh Vân, lúc này đang tự hỏi không biết Nhất Chi Mai là ai?
Có duyên phu thê từ kiếp trước, thực có trời mới tin nổi, song võ công của Nhất Chi Mai hẳn phải cao siêu, bằng không vì sao trung niên thiếu phụ vừa nghe tới Sát Thủ Lệnh mà đã biến sắc. Như vậy Ma cung lẫn Quỷ lâm đều có vài phần úy kỵ Nhất Chi Mai.
Nhất Chi Mai chẳng lẽ lại là Nhất Diễm.
Tuệ Mẫn và Phong Lưu Ngân Hồ là thư muội cùng cha khác mẹ... Không biết thế nào?
Sớm hôm sau, Đông Phương Thanh Vân hỏi điếm tiểu nhị thì biết rằng Phong Lưu Ngân Hồ đã rời khỏi điếm trước khi chàng thức dậy. Song chàng biết rõ, Ngân Hồ có thể vẫn ngấm ngầm giám sát chàng, do vậy chàng vội vã bỏ đi.
Gần tới chính ngọ, Đông Phương Thanh Vân đã tới một thị trấn lớn gọi là Cương Tuyền.
Thần Quân Tú Sĩ và Tích Thư Nhân đều chưa xuất hiện, vì sợ mất liên lạc nên sau khi vào trấn, Đông Phương Thanh Vân bèn chậm bước lại. Quả nhiên không lâu sau đã thấy hai người kia. Vừa thấy chàng, ha người vội phân tán, Tích Thư Nhân bước về phía một tửu điếm. Đông Phương Thanh Vân hiểu ý bèn bước vào theo, khi tới bàn của Tích Thư Nhân. Tích Thư Nhân vội nói :
- Thiếu chủ hãy mau ngồi xuống.
Sau khi ai nấy an tọa, Tích Thư Nhân tiếp :
- Bẩm cáo Thiếu chủ, chúng ta đang bị giám sát cả ba phía.
Đông Phương Thanh Vân gật đầu :
- Có phải là Ma cung, Quỷ lâm và Nhất Chi Mai không?
- Không sai, hơn nữa lần đi này nguy cơ chực chờ.
- Vì sao?
- Vì Ma cung và Quỷ lâm đã quyết định muốn giải quyết Thiếu chủ. Đêm qua thuộc hạ nằm trên cây bên ngoài phạn điếm nghe Thiếu chủ đàm luận với Thanh y thiếu niên, thuộc hạ thấy y có vài phần khả nghi, sự tình phát sinh sau đó Thiếu chủ đã biết, thuộc hạ chỉ là theo dõi Tuệ Mẫn cùng thiếu phụ nọ, thiếu phụ quả là lợi hại thiếu chút nữa thuộc hạ bị phát giác, Thiếu chủ có biết họ thương lượng thế nào không.
- Ngươi nói đi?
- Họ, tức Tuệ Mẫn, Lãnh Tuyết Quyên cùng thiếu phụ nọ sau khi thương lượng đã quyết định sẽ bắt cóc Thiếu chủ đem về Ma cung, sau đó dùng Thiếu chủ làm con tin để lợi dụng Nhất Chi Mai.
- Tuệ Mẫn và Lãnh Tuyết Quyên đều đồng ý sao?
- Đương nhiên là không, song thiếu phụ kia thực đáng sợ, mụ khua môi múa mép một hồi, khiến cả hai thiếu nữ đều nảy sinh lòng ghen tức, cuối cùng đồng ý bắt cóc Thiếu chủ để dụ Nhất Chi Mai vướng vào quỷ kế.
- Ta muốn gặp Nhất Chi Mai để xem nàng là nhân vật thế nào.
- Khi nào?
- Đêm nay.
- Thiếu chủ có chắc nàng sẽ xuất hiện không?
- Chắc, Tích Thư Nhân, hiện tại sự tình thực rắc rối.
- Vì sao?
- Huyền Mê ma kinh bất luận thế nào cũng không thể để lọt vào tay Ma cung và Quỷ lâm, do vậy chúng ta phải đến đó trước vài ngày để thám thính hư thực. Mà nay giữa đường gặp việc này, thì phải làm sao đây? Võ công của Thần Quân Tú Sĩ thế nào?
- Thuộc hạ cũng chưa rõ lắm, có thể cao hơn Di nương của Tuệ Mẫn.
- Nếu vậy võ công của Thần Quân Tú Sĩ còn cao hơn ngươi à?
- Cao hơn rất nhiều.
- Vì sao?
- Vì cỗ quan tài trên vai y.
- Trong cỗ quan tài chứa cái gì?
- Thuộc hạ không biết, có chăng chỉ một mình y là biết, có thể sư tôn kêu y vác cỗ quan tài đó, trừ phi chủ nhân tái hiện thân trong võ lâm ra, dù thế nào y cũng không thể bỏ quan tài xuống.
- Ta sẽ lệnh cho y mở quan tài thì sao?
- Không thể, sư tôn tựa hồ đã biết trước nên sai thuộc hạ nói lại rằng, Thiếu chủ có thể sai khiến mọi sự trừ việc mở cỗ áo quan ra.
- Thôi được, ngươi hãy kêu y mau tới Thanh Chung để tra xét rõ thực hư trước.
- Tuân mệnh Thiếu chủ, sáng mai thế nào?
- Sáng mai chúng ta sẽ dùng kế "Kim thiền thoát xác" đào thoát khỏi sự giám sát của chúng. Song nếu làm thế thì e chúng sẽ nghi hoặc, ngươi có cao kiến gì không?
- Chúng ta sẽ đổi hướng đi sau đó quay lại, được không?
- Được, cứ thế mà làm song phải vô cùng thận trọng, đối phương là Nhất Chi Mai, không thể khinh xuất.
- Đa tạ Thiếu chủ quan tâm, thuộc hạ sẽ thận trọng.
Đông Phương Thanh Vân sau khi chia tay Tích Thư Nhân bèn gia tăng cước bộ, đi đến tối thì tới Bình Hòa trấn, vì muốn để lộ hành tung, nên chàng cố ý đi trên đường lớn, chỉ thấy phố chợ đông vui, người qua kẻ lại thực nhộn nhịp.
Dù là đi như vậy, song chàng vẫn lưu tâm phòng bị, vì Ma cung và Quỷ lâm đã có ý muốn bắt cóc chàng, vừa đi vừa lưu tâm những người đi hai bên tả hữu. Bên cạnh đường, một đám đông đang quây thành một vòng tròn, thì ra đây là một ông thầy đoán vận mạng. Chàng len vào đám người thì thấy đó là một lão nhân chột mắt, râu tóc bạc trắng, tướng mạo thanh thoát, trên chiếc bàn nhỏ có đặt một tấm mộc bài, trên có viết mấy chữ đại tự :
Qui Cốc Thần Toán.
Bốn chữ viết như rồng bay phụng múa, hiển nhiên thủ bút cũng là một đại thư pháp.
Đông Phương Thanh Vân vội muốn xem thử Quỷ Cốc Thần Toán nói những gì, nhưng cảm thấy trời cũng đã tối. Hơn nữa lại có việc riêng tại tâm, cũng không còn lòng dạ nào nghe vị tiên sinh này nói nhảm, chính khi chàng muốn thối lui Quỷ Cốc tiên sinh bỗng cất giọng sang sảng :
- Tiểu huynh đệ hảo tướng mạo, hảo cốt cách, đã tới thì hãy ở lại, lại đây lão phu đoán cho một quẻ, không đúng không lấy tiền, mà đúng hết cũng không lấy tiền.
Đông Phương Thanh Vân thầm nghĩ :
"Quái lạ, đã không lấy tiền thì phí lời làm gì?"
Tuy nghĩ vậy song cũng động tính hiếu kỳ, mỉm cười bước tới.
Đông Phương Thanh Vân đã thấy Quỷ Cốc tiên sinh thò tay ra nên chàng cũng đành đưa tay hữu ra, đồng thời bước tới hai bước.
Quỷ Cốc tiên sinh rờ rẫm hữu thủ của chàng hồi lâu, ra vẻ ngẫm nghĩ rồi nói :
- Tiểu huynh đệ, vận mạng của huynh đệ thực đa nan, từ khi ra đời đến nay chưa từng gặp qua song thân, phải không?
Đông Phương Thanh Vân đáp :
- Phải, nói tiếp đi?
Quỷ Cốc tiên sinh gật đầu đắc ý :
- Vận mạng của tiểu huynh đệ nói tốt thì rất tốt, mà nói là xấu thì cũng rất xấu, có thể nói lúc nào họan nạn cũng ở bên mình, còn may, quí tinh của tiểu huynh đệ còn rất sáng, vẫn có thể hóa hiểm nạn thành bình an. Song, tiền đồ nếu không thận trọng hành sự, nổ lực tranh đấu thì thực nguy cơ luôn rình rập, đe dọa đúng không?
Đông Phương Thanh Vân lại giật nẩy mình nói :
- Thỉnh tiên sinh nói tiếp.
- Hết rồi, song lão phu có một lá bùa giao cho huynh đài, tới canh ba mới được mở ra.
Nói đoạn, Quỷ Cốc tiên sinh lấy một tấm giấy đưa cho chàng nói :
- Được, hãy đi đi. Lão phu chỉ có hai chữ nhắc nhở huynh đài là "thận trọng", thời thời thận trọng, nơi nơi thận trọng.
Đông Phương Thanh Vân bước ra khỏi đám người tay vẫn cầm cuộn giấy, lòng còn chưa hết kinh ngạc. Bỗng thấy một luồng kình phong kích tới hung hộ huyệt sau gáy, chàng bèn vờ đánh rớt cuộn giấy, cúi xuống nhặt, cử chỉ rất tự nhiên tựa hồ vô ý, đồng thời chàng liếc nhanh về sau, chỉ thoáng thấy bóng một nữ nhân lướt qua.
Đông Phương Thanh Vân càng không dám khinh suất, vội tìm ngay một tửu điếm.
Vừa an vị, bỗng một thanh âm quen thuộc khẽ vang lên :
- Huynh đài, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Đông Phương Thanh Vân nhìn lại thì ra ngườivừa mới đến là thanh y thiếu niên Phong Lưu Ngân Hồ.
Đông Phương Thanh Vân vội cười đáp :
- Huynh đài mời ngồi? Thực là nhân sinh hà xứ bất tương phùng.
Phong Lưu Ngân Hồ cũng cười nói :
- Huynh đài nói rất có đạo lý. Mời?
Chương trước | Chương sau