Tích Thư Nhân ngập ngừng hồi lâu, rồi hỏi :
bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Đó cũng là nhờ sư tôn tài bồi, ai nấy đều có thiên phận, khó mà luận đoán.
Đông Phương Thanh Vân bèn hỏi :
- Lẽ nào hai mươi bốn người cùng hợp lực đồng tâm, còn chưa đủ?
Lão nhân lắc đầu :
- Điều này tuy không thể luận đoán, nhưng lão phu dám nói không đủ.
Đông Phương Thanh Vân nói :
- Nhưng điệt nhi vốn có cách thâm nhập Ma cung, điều này điệt nhi nắm chắc luôn, chỉ còn lại một vấn đề là võ công của điệt nhi còn quá kém.
Tích Thư Nhân vội nói :
- Võ côngcủa Thiếu chủ cần phải luyện tới canh giới Ngũ Hồ Chiêu Nghĩa, đây là sự tổng hợp của bảy đại môn phái, bảy loại thần công vô địch thiên hạ, nhưng phải đợi thuộc hạ luyện thành Ngũ Nguyên đan, sau khi Thiếu chủ dùng thuốc tuy chưa thể vô địch thiên hạ ngay song cũng đã cao hơn hai mươi bốn đệ tử này rồi.
Bạch phát lão nhân bỗng đứng bật lên nói :
- Ngươi muốn bỏ lão ra ngoài phải không?
Tích Thư Nhân lắc đầu :
- Vãn bối chỉ là vì võ lâm đồng đạo mà hành sự, hoàn toàn không có ý muốn đặt Tứ tiên ra ngoài, lão tiền bối thử nghĩ xem, vì sự sinh tồn của võ lâm, lão tiền bối còn tiếc chi mấy viên linh đan?
Bạch phát lão nhân ngồi xuống nói :
- Ngươi thử nghĩ...
Tích Thư Nhân cắt lời :
- Vãn bốn chẳng nghĩ gì cả, vấn đề của Tam tiên còn lại do lão tiền bối đảm đương. Muốn hay không là ở lão tiền bối quyết định.
- Lão phu có gì để nghĩ nữa.
Tích Thư Nhân trịnh trọng :
- Phải, hiện tại lão tiền bối nghĩ thử xem, Tứ tiên các vị mỗi người chỉ phí vài viên linh đan còn chúng vãn bối thì phải mạo hiểm tới sinh mạng, vào sinh ra tử, có thể là một đi không trở lại.
Lão nhân cười lớn :
- Nói như vậy thì còn gì công đạo, hãy phạt tên tiểu tử này cho ta.
Đông Phương Thanh Vân cũng cười lớn :
- Phạt một bữa cơm, chẳng phải lão tiền bối đã bốn ngày chưa ăn uống gì rồi sao, cách phạt như vậy đã gọi là công bằng chưa?
- Khi nào? Chẳng lẽ đợi lão phu bụng rỗng mà làm xong việc cho các ngươi thì mới được ăn cơm sao?
Tích Thư Nhân vội đứng lên nói :
- Sẽ có ngay thôi.
Nói rồi lật đật đi ra. Lão nhân nhìn theo lắc đầu cười :
- Làm sao mà y nóng tính thế. Được, cứ coi là lão phu đảm nhiệm linh đan của Tứ tiên, nhưng cũng còn thiếu linh chi đan mà.
Đông Phương Thanh Vân vội đáp :
- Về điều này, thỉnh tiền bối cứ an tâm. Tích Thư Nhân đã có Linh chi đan rồi.
- Đây ắt lại là thần kỳ diệu kế của ngươi rồi?
- Vãn bối nào dám, tiền bối quá khen.
- Với tiểu tử như ngươi, lão phu tựa hồ không nên lấy tâm tiểu nhân mà so lòng quân tử, nhân đây lão phu cũng muốn tặng ngươi một vật.
Nói rồi, Bạch phát lão nhân lấy từ trong bọc ra một cuốn sách mỏng, đưa cho Đông Phương Thanh Vân và nói :
- Đây có thể coi là một chút lễ kiến diện của lão phu, cầm lấy đi, ta chỉ nhờ vào cuốn sách này mà có danh hiệu Thạch Lan Dật Tiên.
Đông Phương Thanh Vân vội nói :
- Danh hiệu của tiền bối cũng lạ. Thạch Lan là có ý gì? Chúng ta chỉ mới tương ngộ lần đầu, mà vãn bối đã có lộc há chăng phải nhận không hậu ân của bậc tôn trưởng?
Thạch Lan Dật Tiên cười lớn :
- Không phải lão phu tặng ngươi mà là tặng cho võ lâm đồng đạo, trách nhiệm của ngươi nặng như vậy mà bể học vô biên, nếu không học thêm chút võ công nữa thì làm sao đảm đương nổi? Còn về ngoại hiệu Thạch Lan thì kể ra cũng buồn cười. Thần công này gọi là Nhất khí công, năm xưa khi Tứ tiên tỉ thí lão phu dùng một miếng nước bọt nhỏ xuyên qua ba thước đá, khiến tảng đá vỡ vụn, từ đó trở đi được gọi là Thạch Lan Dật Tiên.
Đông Phương Thanh Vân tiếp lấy bí lục, cúi người cung kính :
- Tôn trưởng tặng sách, vãn bối suốt đời ghi ân, sẽ dụng công nghiên cứu đặng báo đáp thịnh tình tôn trưởng.
Thạch Lan Dật Tiên bỗng nghiêm mặt nói :
- Hài nhi, ngươi có gặp phụ thân chưa.
Đông Phương Thanh Vân lắc đầu :
- Vãn bối chưa từng gặp. Tôn trưởng hỏi như vậy ắt có nguyên do?
- Phải, ta vẫn luôn có cảm giác rằng từ sau khi ngươi bôn tẩu giang hồ tới nay, phụ thân ngươi không hề rời ngươi nửa bước, ngươi có thấy vậy không?
- Vãn bối không thấy?
Đúng lúc ấy, Tích Thư Nhân bước vào, tay cầm mấy chén thịt, sau lưng là Thụ Thi Chiêu Hồn đang cầm bốn hồ rượu. Thụ Thi Chiêu Hồn đặt bốn bầu rượu xuống rồi lui ra.
Đêm đã khuya, màu trời đen thẩm bao trùm vạn vật, nơi cửa sơn động, quanh ánh lửa bập bùng ba người vừa ngồi đàm đạo vừa uống rượu. Thạch Lan Dật Tiên cất tiếng bùi ngùi :
- Tiểu tử, nói ra thì ngươi còn hạnh phúc lắm, có mấy người này làm bằng hữu, lão phu thì cô đơn lẻ bóng, muốn thường được gặp ngươi, song thiên hạ không có cuộc vui nào không tàn, lão phu đành cáo từ, nhanh nhất ba tháng, chậm nhất nửa năm lão phu sẽ quay lại, ngươi hãy nhớ rèn luyện môn thần công của lão phu. Lão phu đi đây.
Đông Phương Thanh Vân cùng Tích Thư Nhân đứng lên tiễn khách, Thạch Lan Dật Tiên quyến luyến không thôi, luôn miệng dặn dò, đến khi rời khỏi cánh rừng mới thi triển khinh công mà đi.
Trở lại sơn động, Tích Thư Nhân nói :
- Thiếu chủ, thuộc hạ cũng có việc cần phải xuống núi, Thiếu chủ hãy ở đây luyện môn thần công của Thạch Lan Dật Tiên.
Tích Thư Nhân vừa đi, Đông Phương Thanh Vân lại cảm thấy vô cùng buồn bã, hơn nữa trước lúc ra đi, Tích Thư Nhân còn dặn đi dặn lại rằng chàng không được rời khỏi động nửa bước.
Đông Phương Thanh Vân đêm ngày luyện công, một tháng thấm thoát trôi qua, ngoài việc nổ lực luyện công ra, lúc nào trong lòng chàng cũng nghĩ tới việc vì sao Âm Dương bang chủ Lãnh Tuyết Quyên lại có thể là mẫu thân của chàng. Do vậy chàng quyết định bất luận thế nào khi Tích Thư Nhân trở về chàng sẽ phải hỏi cho rõ ràng.
Cuối cùng Tích Thư Nhân đã quay lại.
Tích Thư Nhân vừa quay về thì câu đầu tiên y nói là :
- Thiếu chủ hãy luyện qua một lượt môn thần công của Thạch Lan cho thuộc hạ xem, rồi sau chúng ta sẽ nói tới chuyện võ lâm đại sự.
Mỗi một lần Đông Phương Thanh Vân thấy Tích Thư Nhân là một lần chàng như gặp người thân vậy. Sau khi chàng luyện qua một lượt môn công phu của Thạch Lan Dật Tiên, Tích Thư Nhân há hốc mồm trợn mắt kinh ngạc, hồi lâu mới nói lên lời.
- Thiếu chủ thành tựu hơn người, giỏi quá, giỏi quá.
Đông Phương Thanh Vân lắc người lướt qua Tích Thư Nhân, cười nói :
- Ngươi lại muốn ôm ta lên mà lắc tới lắc lui, ngươi cao hứng ta chịu không nổi.
Tích Thư Nhân chộp không trúng chàng vội nói :
- Thuộc hạ lại muốn nhấc bổng Thiếu chủ lên mà lắc.
Vừa nói, y vừa gấp xoay người, nhanh như chớp vồ lấy Đông Phương Thanh Vân.
Đông Phương Thanh Vân cười ha hả :
- Ta sẽ không để ngươi vồ trúng đâu.
Nói rồi thân hình chàng chợt tràn qua mé hữu thoát khỏi thế chộp của Tích Thư Nhân. Tích Thư Nhân chẳng nói chẳng rằng biến thế chộp ngay người Đông Phương Thanh Vân, miệng kêu lớn :
- Thuộc hạ nhất định phải bắt được Thiếu chủ.
Đông Phương Thanh Vân cao hứng nói :
- Để ta sẽ bắt ngươi lại.
Trong chớp mắt Tích Thư Nhân đã lao tới, chỉ thấy Đông Phương Thanh Vân vẫn đứng im bất động, thân hình bỗng lùi lại một bước, Tích Thư Nhân chộp hụt quá đà lao thẳng vào người Đông Phương Thanh Vân, bị chàng ôm chặt lấy. Tích Thư Nhân kêu lớn :
- Thiếu chủ thành tựu kinh người...
Bỗng y quay phắt lại ôm lấy Đông Phương Thanh Vân mà nhấc bổng lên miệng la :
- Thiếu chủ giỏi quá, giỏi quá...
Tích Thư Nhân vừa kêu vừa phi thân ra ngoài khỏi động.
Đông Phương Thanh Vân vội nói :
- Ngươi lại cao hứng, ta chịu không nổi.
Tích Thư Nhân chẳng nói chẳng rằng lao ngay vào rừng, kêu lên :
- Lão Cửu, lão Cửu...
Bỗng một thanh âm lạnh lẽo vang lên :
- Nếu đại ca còn vô lễ với Thiếu chủ, đừng trách tiểu đệ mạo phạm.
Lúc này Tích Thư Nhân như bị dội một thùng nước lạnh, sững người. Vội đặt Đông Phương Thanh Vân xuống, vừa đứng xuống đất, Đông Phương Thanh Vân vội đỡ lấy Tích Thư Nhân nói :
- Ngươi đừng quì xuống, đừng để ta phải nói câu "Ngươi vô tội, đứng lên đi?".
Thụ Thi Chiêu Hồn hãy ra đi, sư huynh có việc muốn kiếm ngươi đó.
Tích Thư Nhân bị chàng chọc ghẹo cười ngặt ngẽo, tuy vậy y vẫn vội thi lễ :
- Tạ ân Thiếu chủ lượng thứ.
Thụ Thi Chiêu Hồn lúc này vội đáp :
Chương trước | Chương sau