XtGem Forum catalog
Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 27
5 sao 5 / 5 ( 59 đánh giá )

Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh - Chương 22 - Tiêu Sương mỹ nhân

↓↓

Bốn người kia cùng "à" một tiếng. Thạch Lan Dật Tiên thì cười ha hả :

bạn đang xem “Âm Dương tam thư sinh - Ngọa Long Sinh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Lão phu quá đa nghi.


Đoạn quay trở lại giường, nằm xuống. Mấy người kia cũng trở về nguyên vị.


Chỉ riêng Đông Phương Thanh Vân là ngồi ngây như thạch tượng, chưa biết nên làm thế nào, bỗng nghe thanh âm vo ve bên tai :


- Thật là khờ dại đến mức đáng sợ, thật thà đến mức nực cười, hà tất phải nói thực với lão quỷ kia. Nói cho ngươi biết vừa rồi, họ tới sát bên ta, ta biết họ sẽ ngủ say tối thiểu một giờ nữa, hiện tại ngươi hãy nghe ta nói, hãy đứng lên, đưa bốn tờ Thiên Quang thần công cho ta.


Đông Phương Thanh Vân mơ mơ hồ hồ đứng dậy, nắp quan tài đã nâng lên chừng ba tấc, một bàn tay ngọc ngà lại giơ ra.


Trong bóng tối, bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết, nếu không phải Đông Phương Thanh Vân sớm có giới tâm, nhất định đã bị mê hoặc, chàng bèn đặt bốn tờ bí quyết vào tay nàng.


Chạm vào bàn tay ấy, chàng chỉ cảm thấy lạnh như băng, trơn bóng như ngọc.


Nấp quan tài lại hạ xuống, giọng nói dịu dàng mới vẳng ra :


- Sao ngây người ra như thế? Lại ngồi xuống như cũ đi.


Đông Phương Thanh Vân sực tỉnh, nếu không phải trong bóng tối, hẳn có thể thấy khuôn mặt anh tuấn của chàng đỏ bừng. Chàng vội ngồi xuống nắp quan tài, thanh âm nhu hòa lại vẳng ra :


- Trước khi trời sáng, ta sẽ tổng hợp bốn tờ bí quyết thành một mà truyền cho ngươi. Đến lúc cần, ngươi sẽ luyện trước Tứ Thiên Quang thần công, biết chưa?


Đông Phương Thanh Vân ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Vì sao? Vì vừa rồi chàng nghe Diệp di nương bảo rằng nàng sẽ suốt đời ở bên chàng để bổ khuyết cho chàng. Thế là có ý gì?


Chàng thực không dám nghĩ tiếp, bởi vì di nương bảo chàng có dám bảo đảm sẽ không nghĩ vẩn vơ về nàng, đã thế nàng bảo phần chàng bị khiếm khuyết thì chính nàng lại có, cho nên suốt đời nàng sẽ ở bên cạnh để bổ khuyết cho chàng.


Chẳng lẽ lại là...


Dừng lại, đừng nghĩ thêm, nếu không há chẳng phải sẽ phạm di nương, huống hồ chuyện đó không khi nào có thể xảy ra.


Thanh âm dịu dàng văng vẳng :


- Điệt nhi, ngươi vừa nghĩ vẩn vơ đối với di nương phải không?


Đông Phương Thanh Vân vội nghiêm giọng đáp :


- Chỉ là hồ nghi chưa rõ, Vân nhi đấu dám... với di nương...


- Ta biết ngươi đương nhiên không dám nghĩ vẩn vơ về di nương, nhưng ngươi hồ nghi điều gì phải không?


- Phải?


- Kể cũng chẳng trách được ngươi nghĩ ngợi. Vừa rồi ta nói đùa, đòi ngươi bảo đảm như thế chỉ là để ngươi đừng vì di nương mà phân tâm trong lúc luyện công. Di nương hoàn toàn thực tình đó.


- Thực tình thế nào?


- Cứ bảo đảm trước đi đã.


Đông Phương Thanh Vân đành nói :


- Vân nhi bảo đảm tuyệt đối từ nay sẽ không vì thực tình của di nương mà phân tâm trong lúc luyện công, nhưng thực tình của di nương là thế nào mới được chứ?


- Giữa ta với ngươi có thực tình.


Đôi bên im lặng hồi lâu, Diệp di nương mới nói tiếp :


- Vừa rồi ta trót buột miệng, hối hận không kịp, nhưng việc này sớm muộn cũng phải cho ngươi biết thôi. Vừa rồi ngươi chạm vào bàn tay ta, có cảm giác thế nào?


- Di nương muốn Vân nhi trả lời sao đây?


- Ngươi có thích cầm tay ta hay không?


Đông Phương Thanh Vân ngẩn người.


- Ta biết ngươi chẳng dám trả lời. Di nương nói cho ngươi biết câu này, tay ta là của ngươi, thân thể ta là của ngươi, dòng máu trong tim ta cũng thuộc về ngươi...


Đông Phương Thanh Vân câm lặng sững sờ.


Thanh âm dịu dàng lại tiếp :


- Năm xưa lệnh đường đã cứu mạng ta, ta đã đáp ứng với lệnh đường sẽ vì ngươi mà thủ thân trong quan tài để ngày sau vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi. Điệt nhi khờ dại, nghe câu này lại ngẩn người ra chứ gì?


Đông Phương Thanh Vân đáp :


- Không dám tin.


- Phải, ngay cả ta sau đó cũng không dám tin, chỉ một câu nói vô tình, cuối cùng lại thành thê nhi của điệt nhi khờ dại, đương thời ta không hối hận, hiện tại cũng không hối hận, sau này cũng sẽ không khi nào hối hận.


- Ồ?


Đông Phương Thanh Vân không tin vào tai mình nữa, trong lúc ngẩn ngơ chỉ thốt lên được một tiếng "ồ".


- Ngươi không muốn kết hôn với di nương chứ gì?


Đông Phương Thanh Vân cảm thấy bẽn lẽn :


- Điều này... điều này...


- Sự thực hơn là hùng biện, điệt nhi khờ dại coi thường di nương phải không?


- Sao nói thế, sao lại nói thế...


- Ngươi chê di nương già quá rồi, hoặc giả như ta nói, dung nhan bình thường không bằng Tiêu cô nương, Hận Thiên Nữ chứ gì?


- Không phải, không phải. Di nương...


- Ta biết, hiện tại ngươi rất khó lý giải. Đương thời, khi lệnh tôn nghe bảo ta sẽ làm thê nhi của ngươi, lệnh tôn cũng kinh hoàng dị thường, đến mức vừa giận vừa vui, liền phủ quyết ngay..


Đông Phương Thanh Vân từ khi bước vào giang hồ đến nay đã biết bao lần vào sinh ra tử, dù gặp chuyện gì cũng đều điềm nhiên vững vàng, vậy mà đêm nay gặp di nương, chàng lại vạn phần lúng túng, nghĩ rằng trong thiên hạ không có việc nào khó xử như chuyện này.


Chàng đang nghĩ cách đi khỏi đây càng xa càng tốt, điệt nhi mà lấy di nương được ư? Nàng với mẫu thân chàng là thư muội, làm sao lại có thể kết hôn với chàng?


Chỉ nghe văng vẳng bên tai :


- Ngươi không muốn biết ư?


Đông Phương Thanh Vân đành nói :


- Thỉnh di nương nói thật minh bạch xem nào?


Thanh âm vọng ra nghe ai oán, lưu loát :


- Kể lại từ đầu thì Nhất Chi Mai, Lãnh Tiên Nữ, Hận Thiên Nữ,... đều đến sau ta.


Bởi vì mười lăm năm về trước ta đã đính hôn với ngươi. Ta nhập quan tài, tuy nói cho dễ nghe là để luyện công, kỳ thực là vì oan gia nhà ngươi. Nghĩ rằng nếu một thân nữ nhi xông xáo võ lâm, khó tránh thoát khỏi tay bọn nam nhi háo sắc, chi bằng nhập quan tài yên ổn trong mười mấy năm. Điệt nhi khờ dại, ta hỏi ngươi, như vậy ta có thanh bạch hay không?


Đông Phương Thanh Vân vội đáp :


- Đương nhiên là vô cùng thanh bạch.


- Thế thì không có lý do gì trách cứ ta, vì ta đã chịu gian khổ nằm trong quan tài thật hẹp, tối tăm suốt mười lăm năm trời, bất kể ngươi hữu tâm hay vô tình, chỉ cần ngươi nói câu vừa rồi ta đã mãn nguyện. Nghĩ lại, thật cảm khái muôn phần giữa nam với nữ sao quá bất công, nam nhân có thể năm thê bảy thiếp, còn nữ nhi? Gái chính chuyên không được nhị phu, mới gọi là trinh tiết. Phải tuyệt đối thủ tiết. Ta với ngươi đã đính hôn trước mấy nữ nhân kia bao nhiêu năm, thử hỏi ta có phải là nguyên phối phu nhân của ngươi hay không?


Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc hết chỗ nói.


- Nay ta lại kể cho ngươi biết vì sao ta trở thành thê nhi của ngươi.


Đương thời, ngươi mới hai tuổi, còn ta mười tám vẫn xưng hô thư muội với mẫu thân ngươi. Có thể nói gọn trong một chữ "duyên". Hồi ấy, ta yêu thương ngươi vô cùng, một buổi hoàng hôn nọ, ta tắm rửa cho ngươi, cùng lệnh đường mặc y phục. Lúc ấy có thể nói là một sự tình cờ, ta càng đùa giỡn với ngươi càng yêu mến ngươi, bèn nói vui với lệnh đường :


- Thanh Vân nhi giá là của muội thì hay quá?


Lệnh đường bèn đáp :


- Thì thư thư tặng nó cho muội đó.


Ta cao hứng bảo rằng một lời đã quyết, nặng tựa Thái sơn, lệnh đường liền nói :


- Được, muội làm mẫu thân thứ hai của nó.


Ta với lệnh đường vẫn quen đùa giỡn với nhau, ta liền cười nói với ngươi :


- Không, ta đã không thể sinh ra Thanh Vân nhi, thì tối thiểu để ta gả cho ngươi vậy.


Lệnh đường cười ngặt cười ngẽo, ôm bụng mà cười, rồi nói :


- Thế thì muội sẽ là hảo tức phụ (con dâu) của ta.


Nghe câu nói đó, ta giật mình, chẳng lẽ quả thật lương duyên là do thiên định, điều kỳ quái là lúc ấy ta chợt cảm thấy ngươi là phu quân của của ta, ta bèn quả quyết đáp :


- Vậy thì thư thư là mẫu thân của muội, vậy tức phụ xin vái ân lễ.


Lúc ấy, lệnh tôn vừa bước vào phòng, nghe câu nói đó mới nói :


- Đùa giỡn gì lạ thế, làm sao chúng ta có thể nhận muội làm tức phụ?


Ta không phân bua gì hết, lập tức vái lạy lệnh tôn ba vái. Phụ mẫu của ngươi vô cùng kinh ngạc, sau đó lệnh đường không dám đùa giỡn với ta nữa, nhiều lần phủ định hôn sự. Đến khi phụ mẫu ngươi rời bỏ nhau, ta lại bẩm cáo về quyết tâm và ý định của ta gả cho ngươi, một là nhờ người mật truyền rằng ta bế quan luyện công, hai là để chờ đợi ngươi trưởng thành, ta quyết định nhập quan. Hồi ấy tính là phải đợi mười bảy năm, khi ngươi tròn hai mươi tuổi mới trở lại võ lâm, không ngờ ngươi xuất hiện sớm hơn ba năm. Nay ta hỏi ngươi, ta có phải là nguyên phối phu nhân hay không?


Đông Phương Thanh Vân giật mình, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đáp :


- Chuyện này khiến điệt nhi phải ứng phó thế nào đây?


Thanh âm dịu dàng văng vẳng thúc giục :


- Sao, có thừa nhận hay không?


Đông Phương Thanh Vân lại giật mình :


- Không phải, không phải...


- Hay là ngươi chê ta già? Nữ nhi ba mươi tuổi đã toan về già, không xứng với một thiếu niên anh tuấn như ngươi? Vậy thì, thỉnh vấn tướng công, phải nói thế nào đây?


Đông Phương Thanh Vân cố thu hết can đảm đáp :


- Di nương, Vân nhi tự cảm thấy tuổi còn nhỏ, thực không xứng đáng hôn phối với di nương.


- Ta già rồi, nếu được thừa nhận sẽ cảm kích vô cùng, còn nếu khinh khi tiện thiếp, thì chẳng qua là thiên định. Tiện thiếp chỉ còn cách thủ tiết.


Đông Phương Thanh Vân tái mặt nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lỡ hẹn với biển

Lỡ hẹn với biển

Phải, ai cũng phải lớn lên, ai cũng phải khác đi... *** 1. Năm tôi 7 tuổi, cha mẹ tôi

24-06-2016
Nhện và gián

Nhện và gián

Có con nhện và con gián cùng sống trong một ngôi nhà. Một hôm nhện bực bội bảo: –

24-06-2016
Nàng Cự Giải mạnh mẽ

Nàng Cự Giải mạnh mẽ

Một ngày nào đó, rất gần thôi, tôi sẽ ôm cậu ấy thật chặt, với tất cả yêu mến

25-06-2016