Phát hiện địch nhân đến khá nhiều và đều là những nhân vật che kín chân diện, không rõ ai là ai, Tôn Dật Thiên cau mặt nhìn qua Quan Vân Sơn.
Và lão thất kinh khi nhận thấy Quan Vân Sơn đã lẻn bỏ đi từ lúc nào rồi, chỉ còn lại một mình lão mà thôi.
Động nộ, Tôn Dật Thiên tung quyền gầm vang:
- Bọn ngươi là ai? Phải chăng muốn nếm Thất Thương quyền lợi hại của bổn chưởng môn? Hãy đỡ!
bạn đang xem “Âm Dương quái điện - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ào...
Cũng như Tôn Dật Thiên, sự biến mất của Quan Vân Sơn làm cho bọn người che kín chân diện nọ lo sợ:
- Tiểu tử đâu mất rồi?
- Mau tản khai, quyết phải tìm cho bằng được tiểu tử.
- Bọn ngươi hãy chia nhau tìm. Phần Tôn Dật Thiên cứ để bổn Hộ pháp xử trí. Đi đi!
Vậy là chỉ có một người lao đến đón đỡ chiêu quyền của Thường Đại Thành.
Ầm...
Lượt mắt nhìn quanh, khi biết phe đối phương chỉ còn lại một người, Tôn Dật Thiên tăng thêm dũng lược, hùng tâm tráng khí cùng bốc lên theo quyền pháp Trấn Sơn của phái Không Động. Lão bật quát:
- Hãy xem Đệ Tam quyền Thất Thương của ta.
Ào...
Nhân vật che kín chân diện nọ vẫn cứ xưng là Hộ pháp:
- Vẫn chỉ là Thất Thương quyền chưa đủ hỏa hầu, họ Tôn ngươi định lòe bổn Hộ pháp ư? Xem chiêu!
Ầm...
Tôn Dật Thiên bị chấn lùi, mặt mày vụt tái nhợt:
- Hãy nói mau, các hạ phải chăng là một trong Tứ lão hộ nguyên của Tứ Hải Bang?
Các hạ muốn giết Tôn mỗ là theo lệnh Quan Vân Sơn Thiếu bang chủ?
Nhân vật Hộ pháp cười dài:
- Họ Tôn ngươi chớ lắm lời. Quan Vân Sơn làm gì có tư cách ra lệnh cho bổn Hộ pháp.
Ngươi phải nộp mạng thôi. Đỡ! Hạ.. hạ..
Ào...
Tôn Dật Thiên cả kinh, vội xô ra một lúc những tam quyền.
- Các hạ là lão nhị trong Tứ lão hộ nguyên thật rồi. Đỡ!
Bung... Bung... Bung...
Nhân lúc bị những loạt chấn kình đẩy lui, Tôn Dật Thiên vụt xoay người bỏ chạy.
Vút...
Nhân vật Hộ pháp nọ một lần nữa cườivang:
- Diêm vương đã định canh ba chết, họ Tôn ngươi kéo dài được đến canh năm sao?
Hạ.. hạ..
Và nhân vật nọ thần tốc bám theo Tôn Dật Thiên.
Vút...
Bị truy sát, Tôn Dật Thiên phẫn nộ vội dịch người và quay ngoắt lại:
- Giữa bổn phái và Tứ Hải Bang bấy lâu nay chưa một lần hiềm khích, các hạ làm thế này là theo mệnh lệnh của ai? Hãy đỡ!
Ào...
Nhân vật nọ hừ nhạt:
- Muốn biết lệnh của ai, họ Tôn ngươi cứ xuống tuyền đài hỏi Diêm Vương thì rõ. Đỡ!
Vù... Bùm...
Ào... Ầm...
Và sau loạt chấn kình nhân vật Hộ pháp vẫn lăn xả lao vào họ Tôn:
- Nạp mạng!
Vù...
Tôn Dật Thiên thất sắc vì biết phen này khó thoát:
- Chao ôi! Tạ..
Chợt có một luồng lực đạo cực nhẹ xuất hiện, đẩy Tôn Dật Thiên qua một bên. Đó là lúc ngọn kình tối hậu của nhân vật nọ ập đến, nhưng chỉ lao sượt qua bên người họ Tôn mà thôi.
Ào...
Không ngờ có diễn biến này, nhân vật Hộ pháp thịnh nộ gầm vang:
- Thử xem ngươi còn tránh được một lần nữa không? Đỡ!
Ào...
Riêng Tôn Dật Thiên thì biết vừa có người âm thầm ám trợ, lão mừng rỡ kêu lên:
- Thiếu bang chủ! Có phải là Thiếu bang chủ không? Hãy mau hiện thân giúp đỡ Tôn mỗ.
Miệng tuy kêu, nhưng thấy chưởng kình của đối phương vẫn uy mãnh cuộn đến, Tôn Dật Thiên đành liều lĩnh phát chiêu:
- Đỡ!
Ầm... Ầm...
Nhân vật nọ cười dài:
- Họ Tôn ngươi phát cuồng rồi sao? Có Thiếu bang chủ nào ở đây cho ngươi gọi loạn xạ như thế? Còn nói về tiểu tử họ Quan ư? Có lẽ lúc này tiểu tử đã bị thuộc hạ của bổn Hộ pháp lấy mạng rồi. Ngươi hãy nạp mạng đi thôi. Hạ.. hạ..
Ào... Vù...
Tôn Dật Thiên một lần nữa bị đưa vào tình thế bất lợi. Sinh mạng đang như chỉ mành treo chuông, sợ hãi, lần này Tôn Dật Thiên kêu toáng lên:
- Tôn mỗ biết là Thiếu bang chủ đã ra tay. Hãy mau giúp Tôn mỗ. Chỉ cần thoát nạn, Tôn mỗ sẽ nói hết cho Thiếu bang chủ nghe. Ôi chao!
Lão kêu vì mãi vẫn không thấy có sự ứng cứu như đã từng xảy ra. Bất đắc dĩ, Tôn Dật Thiên tận lực tung quyền:
- Hãy đỡ!
Bung... Bung... Bung...
Tôn Dật Thiên lảo đảo thối lùi, tạo cơ hội cho nhân vật Hộ pháp lướt đến với một tiếng gầm độc ác:
- Trúng!
Ào...
Đúng lúc này, thanh âm của Quan Vân Sơn mới vang lên:
- Chưa chắc. Đỡ!
Ầm...
Quan Vân Sơn xuất hiện khinh khỉnh nhìn nhân vật nọ:
- Là một trong Tứ Lão Hộ Nguyên lại cam tâm nhận làm Hộ pháp cho Ngũ Liên Giáo.
Lão thật to gan. Đỡ!
Vù...
Nhân vật nọ trố mắt nhìn Quan Vân Sơn:
- Ngươi từ lúc nào luyện được thân thủ cao minh này? Hay là lúc sa vào Hàn Nhiệt Nhị Cốc, ngươi đã gặp kỳ tích? Xem chiêu!
Vù... Ầm...
Và lần này đến lượt nhân vật nọ bị bức lùi. Nhân cơ hội đó, Quan Vân Sơn bước đến:
- Lão không những đã đầu phục Ngũ Liên Giáo, còn là người có liên quan đến Khưu đạo trang. Có phải tất cả là do sự sắp đặt của Thường Đại Thành? Hãy đỡ!
Vù...
Nhân vật nọ hốt hoảng:
- Là Âm Dương Nhị Công. Ngươi đã luyện được Âm Dương Nhị Công do Âm Dương Nhị Tiên cùng lưu lại. Nguy tai. Đỡ!
Và nhân vật nọ phát kình trong cơn quẫn bách.
Ào...
Quan Vân Sơn nhìn thấy cung cách phát kình đó của đối phương liền kêu lên:
- Là công phu của Thiếu Lâm? Sao lão cũng am hiểu công phu này?
Bung... Bung...
Do có một chút phân thần, Quan Vân Sơn đã để cho đối phương có cơ hội tháo chạy.
Tự giận thân, Quan Vân Sơn quay người về phía Tôn Dật Thiên. Và Quan Vân Sơn thêm giận dữ, vì Tôn Dật Thiên đã lẻn bỏ đi từ lúc nào mất rồi.
- Hứ! Ta lại để lão qua mặt một lần nữa.
Chương trước | Chương sau