- Hãy khoan, xin nán lại một tý để có điều cần thương lượng.
bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Long Thủ Vu Bà trợn mắt quát :
- Ta đã quyết định rồi, không còn gì thương lượng nữa. Thằng bé này đã lọt vào tay ta rồi, không một kẻ nào được xía vào nữa.
- Nhưng đây là nghiêm lệnh của cấp trên phải thi hành.
Long Thủ Vu Bà lạnh lùng đáp :
- Nếu nhà ngươi ngại cấp trên làm khó dễ, cứ trình vật này của ta làm tín hiệu. Sau này nếu kẻ bề trên không bằng lòng, cứ đến núi Long Thủ tìm Vu Bà này để giải quyết.
Nói xong bà rút trên đâu một chiếc trâm cài tóc ném ra.
Huyền Trung Tử đưa tay bắt lấy nhìn kỹ. Đó là một loại trâm nhỏ dài chừng ba tấc, làm theo hình con rắn, chế bằng loại thép tốt, ánh sáng xanh biếc lập lòe chói mắt.
Huyền Trung Tử ngán bản lãnh kinh hồn và tánh tình quái dị của Long Thủ Vu Bà, không dám cưỡng lại, lặp bặp nói :
- Như vậy, bổn tòa xin rút lui.
Nói xong bỏ chiếc trâm vào bọc, quay mình định phóng đi.
Nhưng Vu Bà bóng gọi giật lại :
- Hãy khoan, ta cần hỏi.
Huyền Trung Tử giật mình đứng lại trố mắt nhìn, bụng áy náy, chưa biết bà này còn giở chứng gì nữa đây?
- Nhà ngươi hễ mở miệng là xưng bổn tòa, ngậm miệng cũng bổn tòa, thế là tòa gì? Chủ nhân ngươi là ai, nhân vật thế nào, hãy nói ra nghe thử?
Nói ra cũng ngại vì chưa biết bà này với Vô Nhân cốc có thù oán gì không, mà giấu đi cũng không được nào! Huyền Trung Tử đành nhỏ nhẹ nói :
- Thật chẳng giấu gì đại nương, bề trên của kẻ này là vị Chí Tôn cốc chủ Vô Nhân cốc.
Long Thủ Vu Bà cười ha hả rồi ngạo nghễ nói :
- Chí Tôn hả? Sá gì một cái hang nhỏ, không người ở mà cũng xưng Chí Tôn? Người ấy tài cán bao nhiêu mà lớn lối lắm vậy?
Huyền Trung Tử không dám nói lại, mặc dầu lòng tự ái bị động chạm khá nặng. Lão vẫn giữ giọng điềm đạm đáp :
- Cốc chủ bề trên của kẻ này hiện nay không còn ở Vô Nhân cốc!
- Ủa sao thay đổi chóng thế? Vậy thì đi đâu rồi?
- Thưa Cốc chủ Chí Tôn đã đi Vân Mộng sơn họp đại hội quần hùng. Nếu Đại nương thấy hứng thú xin mời đến đó, tự nhiên sẽ gặp ngài.
Long Thủ Vu Bà nghe nói có đại hội quân hùng mừng lắm nói :
- Đại hội quân hùng hả? Hay lắm, nơi này chắc có nhiều điều kỳ lạ và vui nhộn lắm, lão bà phải đến đó mới được. Nhưng ngày nào mới họp?
Huyền Trung Tử tính đốt ngón tay lẩm nhẩm một lát đáp :
- Nhật kỳ tuy chưa được ấn định dứt khoát nhưng có lẽ cũng cận kề rồi?
Nếu Đại nương muốn dự xin đi sớm thì vừa.
Long Thủ Vu Bà nhếch mép nói :
- Được rồi! Nhà ngươi cứ đi trước, lão bà còn bận lo việc hôn lễ cho gái cưng vài ngày rồi đi Vân Mộng sơn ngay.
- Thưa Đại nương còn điều gì đặn bảo không?
- Thôi, nhà ngươi có thể đi được rồi.
Huyền Trung Tử hất hàm ra hiệu các U Linh rồi hấp tấp đi ngay.
Nhưng lão chưa đi được vài chục bước, Long Thủ Vu Bà lại quát lớn :
- Hãy quay lại đây ngay.
Giật mình trước sự thay đổi quá đột ngột này, Huyền Trung Tử vội vàng quay lại lễ phép hỏi :
- Có lẽ đại nương không muốn làm phiền lòng bề trên kẻ này nên muốn giao thằng bé kia cho chúng tôi mang về Vân Mộng sơn chăng?
Long Thủ Vu Bà khoát tay cười lạt đáp :
- Làm gì lại cố câu chuyện vớ vẩn như thế?
- Như thế thì tại sao.
- Ta muốn hỏi thanh kiếm này...
Vừa nói vừa đưa tay chỉ vào thanh Dương kiếm của Văn Thiếu Côn do Huyền Trung Tử đang cầm nơi tay.
- Thưa đây là vật tùy thân của bổn tòa.
Long Thủ Vu Bà trợn mắt hét lớn :
- Này, đừng nói bậy! Bao kiếm do thằng bé còn đeo nơi mình tất nhiên kiếm kia phải của hắn, mày đừng hòng chiếm đoạt của rễ ta, phải trả ngay lập tức kẻo mang họa vào mình.
Chương trước | Chương sau