Old school Easter eggs.
Âm Dương Giới - Khuyết Danh

Âm Dương Giới - Khuyết Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 72
5 sao 5 / 5 ( 59 đánh giá )

Âm Dương Giới - Khuyết Danh - Hồi 47 - Thà không biết thân thế còn hơn (3)

↓↓

Thân hình các U Linh huyền ảo như nóng ma, khi ẩn khi hiện, quay cuồng trong làn kiếm quang như cá lẩn trong nước. Mặc dầu kiếm thuật của Văn Thiếu Côn có cao siêu lợi hại thật, nhưng khi chúng đã cảnh giác đề phòng cũng không còn mảy may hiệu lực nữa.

bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Càng lâu, vết thương nơi vai càng sưng lên, máu chảy đâm đìa, đau nhức cơ hồ muốn tê liệt nửa thân mình. Văn Thiếu Côn nghiến răng bấm bụng chịu đựng, mồ hôi tháo đầm mình, đầu óc đã choáng váng, tay chân hết còn linh động nữa.


Huyền Trung Tử thừa lúc chàng đã bắt đầu kiệt sức, đôn đốc các U Linh gia tăng nội lực tấn công ráo riết thêm lên.


Bốn mặt toàn những bóng đen chập chờn, bao vây Văn Thiếu Côn và dồn chàng vào thế bí.


Trước sức áp đảo dồn dập của bọn chàng, Văn Thiếu Côn khó bề kéo dài cuộc đấu. Một tiếng "choang" vang lên, thanh kiếm rời khỏi tay văng đi xa lắc.


Văn Thiếu Côn không còn sức đứng vững, ngã quay ra liền.


Cùng một lúc chàng đã bị điểm trúng một chưởng năm chỉ, các đại huyệt bị bế tắc trở lại.


Huyền Trung Tử đắc chí cười ha hả :


- Oắt con hết còn múa môi, bây hãy áp giải hắn đem về ngài Chí Tôn đinh đoạt.


Mấy tên U Linh lẳng lặng tuân lời, bước lại bồng chàng lên.


Huyền Trung Tử bước lại lượm thanh Dương kiếm đưa lên ngắm nghía một chặp trầm trồ là thanh kiếm quý.


Thình lình có tiếng hét :


- Hãy buông ra, không được chạm vào nó!


Tiếng hét khàn khàn nhưng âm ba vang động, nghe bùng cả tai khiến ai nấy đều giật mình, ngừng tay nhìn ngơ ngác.


Cách đó chừng năm trượng đã xuất hiện từ bao giờ hai bóng người, một cao một thấp.


Người cao lớn là một lão bà, mặt mày cổ quái, tóc phủ gần kín cả mắt tai, chỉ chừa chiếc mũi cong vòng như mỏ két và miệng không răng móm xọm. Bên cạnh là một cô gái chừng mười tám tuổi, hình dung xấu xí không thua gì bà lão.


Cả hai mường tượng như mẹ con, càng nhìn lâu càng gớm ghiếc.


Văn Thiếu Côn cũng giật mình khi nhìn thấy hai người này. Từ bé đến lớn chưa bao giờ chàng trông thấy một người nào xấu xa như thế. Chàng muốn quay mình chực chạy đi nhưng vì các đại huyệt đã bị khóa không cục cựa được, phải đành nằm yên mà ngó.


Huyền Trung Tử sà người lại gần hét lớn :


- Các ngươi là ai, đêm hôm lần mò đến đây để làm gì?


Bà lão quắc mắt nói :


- Câu đó đáng lẽ để già này hỏi chúng bay mới phải. Vì chúng bây đâu phải là người ở địa phương này.


Huyền Trung Tử ngạc nhiên hỏi :


- Thế tất các người sinh sống nơi đây hay chỉ đến săn bắn?


Người con gái chẫu cặp môi to tướng như hai miếng thịt mỡ, cất tiếng ồ ề như quạ kêu, nũng nịu bảo mẹ :


- Má ơi, bọn này muốn khiêu khích xem thường mẹ con ta đây! Má hãy thanh toán chúng cho rồi kẻo gai mắt quá.


Tướng mạo đã xấu xa gớm ghiếc mà lại nũng nịu trông khó coi làm sao!


Bà lão cau mày nói :


- Hãy khoan đã. Chờ mẹ hỏi qua lai lịch thằng nhỏ rồi sẽ hay.


Liếc mắt nhìn Văn Thiếu Côn rồi quay sang phía bọn Huyền Trung Tử, bà quát lớn :


- Vì cớ gì chúng bây ỷ đông bức sách thằng bé này? Bây định hạ sát nó sao?


Huyền Trung Tử đáp :


- Chúng ta không cần giết mà chỉ cần bắt nó mang đi.


- Vì lẽ gì?


- Mụ không có quyền hỏi.


Lão bà nổi nóng trợn mắt nói :


- Bọn mày có biết lão bà là ai không?


Huyền Trung Tử nói :


- Ta chưa hề biết, nhưng cũng không cần phải biết nữa.


Lão bà cười gằn nói :


- Được rồi, chúng bây sẽ nếm mùi?


Nói xong bà hé miệng phun ra một luồng khói đen mù mịt, có lẫn màu đỏ ửng như máu.


Huyền Trung Từ hoảng hốt vội vàng huy động song chưởng để đánh giạt luồng hơi đen đỏ ấy đi.


Nhưng khi chưởng lực vừa chạm phải luồng hơi bỗng nhiên bị một hấp lực vô hình hút sạch, và luồng đen đỏ càng bùng lên mãnh liệt, bao phủ cả người Huyền Trung Tử và bọn U Linh.


Huyền Trung Tử thất kinh lặp bặp hỏi :


- Nhà ngươi làm cái tà thuật gì thế?


Lão bà cười ha ha nói :


- Tà thuật? Ha! ha! Bây giờ thân thể nhà ngươi đã nhiễm hàng vạn "Hồng đấu trùng" của ta rồi, tánh mạng không còn bảo đảm nữa.


Huyền Trung Tử nổi nóng hét :


- Yêu phụ, đừng giở trò ma ố trước mặt bổn tòa. Hôm nay nhà ngươi không còn đất chôn thây nữa.


Tức thì đôi chưởng dựng lên đẩy mạnh tới. Từ luồng chưởng phát ra hai luồng sương mờ trắng đục, bắn vọt như tên bay về phía mẹ con lão bà quái gở.


Làn hơi mù ấy là môn tuyệt độc vô song của Vô Nhân cốc: Khu thi bách độc chưởng!


Bao nhiêu U Linh khác cũng không chờ ra lệnh, nhất tề phóng ra cái luồng khu thi bách độc, bao phủ trắng mịt cả một vùng.


Lão bà cười hô hố :


- Chà, chưởng độc khá lợi hại! Hãy xem đây.


Nói xong bà chỉ lắc vai một cái, một làn hơi mờ từ trong người tiết ra chỉ trong phút chốc hình như có hàng trăm hàng ngàn thân hình lão bà từ khắp nơi tấn công đến.


Trước pháp thuật phân thân kỳ lạ này, Huyền Trung Tử không còn tin nơi cặp mắt mình nữa, đầu óc quay cuồng chẳng biết đâu chống đỡ, chỉ múa chưởng lung tung đánh không chuẩn đích nữa.


Y sực tỉnh hoảng hốt gọi lớn :


- Long Thủ Vu Bà! Trời!


Ảo ảnh trước mặt vụt biến mất, lão bà cười lớn hỏi :


- Bây giờ mi đã biết rõ lão bà chưa?


Huyền Trung Tử vội chắp tay bái và lễ phép nói :


- Kính chào lão bà. Xưa nay kẻ này hằng ngưỡng mộ đại danh, đến nay mới được gặp. Còn cô nương có phải là lệnh ái Tư Mã Huệ?


Lão bà gật đầu đáp :


- Phải, chính là nó! Còn lão bà là Long Thủ Vu Bà Tư Mã Đại nương?


Nói xong trố lên một chuỗi cười đắc ý, hình như không xem bọn Huyền Trung Tử ra gì, nhưng cũng không có ác cảm mấy.


Huyền Trung Tử trầm ngâm một lát rồi nói nhỏ :


- Bản lãnh của Tư Mã Đại nương còn có phần cao hơn cả Vu Cổ giáo chủ nữa. Kẻ hèn này quả mang tội thất kính rồi.


Long Thủ Vu Bà được ca tụng càng ra vẻ tự đắc nói :


- Hay lắm! Nếu không biết thì không đáng chấp đâu.


Huyền Trung Tử chắp tay hỏi :


- Trong đêm khuya sao Tư Mã Đại nương không ở trong động lại nhọc thân đến chốn này?


Long Thủ Vu Bà nói :


- Ta thấy thằng bé này tướng mạo đáng yêu nên muốn kết nạp nó làm con rể.


Huyền Trung Từ sửng sốt :


- Việc này quả thật...


Lão bà nói :


- Kể về võ công và tướng mạo, thằng bé này quả xứng đáng với con gái yêu của lão. Nếu hai đứa nó được kết hợp với nhau, quả là đôi người ngọc...


Huyền Trung Tử suýt bật cười nhưng cố nén lại và hỏi :


- Phải, thật xứng đôi lắm! Nhưng chỉ tiếc một điều...


- Còn điều gì nữa hả?


Huyền Trung Tử nói :


- Thằng bé này chính là người mà bọn tôi được lệnh bề trên bắt sống đem đi, vì vậy nên bổn tòa rất tiếc không thể làm vừa lòng lão bà được.


Long Thủ Vu Bà phất chưởng trợn mắt, quát lớn :


- Không nhận lời hả?


- Mong lão đại nương thông cảm!


Long Thủ Vu Bà cười hà hà nói :


- Không chịu rồi cũng phải chịu mà thôi! Thằng nhỏ này đã được lão bà lựa chọn, nhất định không một kẻ nào có thể mang đi đâu hết?


Miệng nói, tay phải khẽ nắm lấy tả chưởng Văn Thiếu Côn từ từ kéo đi.


Huyền Trung Tử hoảng hốt vội nói :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Chốn thiên đàng

Chốn thiên đàng

Thân em như hạt mưa sa... *** Dân làng gọi cô là Lú. Có người giải thích rằng cô có

24-06-2016
Sinh nhật cuối cùng

Sinh nhật cuối cùng

"Anh có yêu em không?" Cô liếc đôi mắt đẹp nhìn anh cười, hỏi một cách tinh nghịch.

30-06-2016