Nhưng bốn tên này không trực tiếp tham chiến mà chỉ đứng sát vào phía sau, đem song chưởng của mình áp luôn vào lưng Bạch Cốt giáo chủ, đem toàn lực Bạch Cốt thần công của họ dồn hết vào người Bạch Cốt giáo chủ.
Kỹ thuật dồn sức nay đã giúp nội lực của Bạch Cốt giáo chủ đột ngột gia tăng rõ ràng.
Hai luồng khói đen của y hình như được thúc đẩy dữ dội, không khác nào một cặp hắc long chia nhau tấn công vào ngực của Văn Thiếu Côn và Bạch Thái Vân, thanh thế ồ ạt khiến cả hai bàng hoàng lo ngại không ít.
Nhưng hai người đã có chủ định từ trước nên không lộ vẻ lúng túng, cứ đương nhiên phóng chưởng ra tiếp đón.
bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chưởng phong của hai bên chạm vào nhau phát ra từng loạt tiếng nổ làm rung rinh cả rừng núi, lá rụng lào xào như bị địa chấn.
Bạch Cốt thần công của bốn tên Tôn giả không kém gì Bạch Cốt giáo chủ bao nhiêu, khi cả năm người cùng hợp sức đánh ra, khí thế đủ sức xô thành lấp biển, hình như không có một sức mạnh nào có thể cản ngăn nổi.
Văn Thiếu Côn và Bạch Thái Vân vẫn ung dung nắm chặt tay nhau lại. Nhờ sức âm dương tương trợ, U Hạo thần công đột nhiên phát huy mãnh liệt, hai luồng ánh sáng ngũ sắc thình lình chớp lên rõ ràng và xoay chuyển không ngừng như có một sức mạnh vô hình đang thúc đẩy.
Tiếng nổ càng vang lên đùng đùng liên tiếp.
Áp lực mỗi lúc một tăng, khí thế càng lâu càng mãnh liệt. Luồng hắc khí của năm người dần dần bị trấn áp, thu bớt một cách quá rõ ràng.
Thình lình một tiếng nổ vang, mấy tiếng rống lên, làn khói đen phụt tắt.
Bạch Cốt giáo chủ bị đánh bật ra sau, tuy được bốn tên Tôn giả đỡ lấy, nhưng vẫn lăn đi gần nửa trượng.
Cả bốn tên Tôn giả cũng không hơn gì.
Tên nào cũng đều hộc máu tươi lai láng rồi ngã quay ra luôn sau đó.
Sự kỳ diệu của U Hạo thần công là ở chỗ trai gái liên kết, âm dương tương trợ cho nên khi Văn Thiếu Côn và Bạch Thái Vân nắm tay chuyền nội lực cho nhau, thế lực của luồng ánh sáng năm màu đã tăng tiếng gấp mười lần, phá tan chưởng lực của Bạch Cốt thần công trong nháy mắt.
Bạch Thái Vân cười lớn nói :
- Công Dương Hùng, chắc nhà ngươi cũng không ngờ lại xảy ra thảm trạng này?
Bạch Cốt giáo chủ Công Dương Hùng gắng gượng ngồi dậy, trợn mắt căm hờn nhìn đôi nam nữ thiếu niên, lẩm bẩm nguyền rủa mấy câu rồi quay mình định đi.
Tuy nhờ sự bảo vệ của Bạch Cốt thần công, thân thể của năm người không mang trọng thương, nhưng bao nhiêu quần áo mặc trong mình đều bị U Hạo thần công nghiến nát thành bột. Vì vậy khi ngồi dậy năm thầy trò Bạch Cốt giáo chủ đã trần truồng như nhộng.
Vãn Thiếu Côn nắm tay Bạch Thái Vân nói :
- Vân muội, chúng ta đi thôi.
Bạch Thái Vân kéo chàng lại hỏi :
- Ủa, anh quên rồi sao? Mục đích của chúng đã quy định rõ ràng rồi cơ mà?
- Chắc em muốn nói về việc hai thanh Âm Dương bảo kiếm chứ gì?
- Đúng đấy! Âm Dương song kiếm là bảo vật hi hữu đã có từ mấy ngàn năm, nhất định không thể bị U Hạo thần công của ta nghiến nát được. Nhờ anh lấy hộ để mang đi chứ.
Văn Thiếu Côn ngập ngừng đáp :
- Song kiếm này của người ta, mà chúng ta lại...
Bạch Thái Vân vội nói :
- Thôi, hãy bớt cái tánh ương gàn lại đi! Nếu lưu bảo kiếm này vào tay tên ma đầu này, có khác gì chắp cánh cho cọp, giúp cho nó có phương tiện làm điều ác. Chúng ta đoạt kiếm là cứu vãn bớt một tai nạn lớn cho võ lâm đấy. Hành động này đâu có gì trái với lương tâm và đạo lý đâu.
Văn Thiếu Côn nhận thấy nàng nói đúng, cười xòa, ân cần đáp :
- Được rồi, ngu huynh xin thi hành ngay bây giờ.
Nàng mỉm cười nói :
- Hay lắm, chứ chẳng lẽ anh buộc em thân hành đi lấy hay sao. Bọn chúng nó trần truồng như nhộng, kỳ quá?
Thật ra khi áo quần của Bạch Cốt giáo chủ đã tan nát hết, Văn Thiếu Côn đã trông thấy trên lưng có một cặp kiếm dài cài tréo ngang, chạm vàng dát ngọc, cứ nhìn hình dáng cổ kính bên ngoài cũng có thể đoán được là một đôi kiếm quý.
Bạch Cốt giáo chủ và bốn tên Tôn giả không hề gì đến tánh mạng nhưng thương thế nặng chưa đứng dậy đi xa được. Người nào cũng lặng yên nằm dưới đất ngấm ngầm vận công điều tức.
Dây tơ buộc chuôi kiếm cũng bị U Hạo thần công nghiền nát, hai thanh bảo kiếm từ lưỡi đến bao không bị suy sút gì cả.
Văn Thiếu Côn bước lại gần Bạch Cốt giáo chủ từ tốn nói :
- Chắc các ngoài cũng đã nhận thua rồi đấy chứ?
Bạch Cốt giáo chủ liếc mắt nhìn chàng, hằn học nói :
- Bọn ta đã bị trọng thương, thắng hay bại đã thấy rõ, nhà ngươi há không nhận xét được hay sao mà còn buộc ta phải xác nhận nữa.
Chàng hỏi tiếp :
- Như vậy thì đôi bảo kiếm ngài tính liệu thế nào bây giờ?
Bạch Cốt giáo chủ đáp :
- Bổn Giáo chủ đã sa cơ thất thế, Âm Dương song kiếm, các ngươi cứ lấy đi.
Nhưng các ngươi phải luôn luôn nhớ cái ngày hôm nay. Bổn Giáo chủ không bao giờ cam tâm chịu thua đâu nhé. Một ngày nào gần đây thế nào cũng có cuộc gặp gỡ để đòi lại hai thanh kiếm và thanh toán món nợ hôm nay.
Văn Thiếu Côn tươi cười đáp :
- Bất cứ lúc nào hay tại nơi nào, chúng tôi xin hứa sẵn sàng thù tiếp khi ngài cần đến.
Trong thâm tâm Văn Thiếu Côn không muốn chiếm đoạt đôi bảo kiếm, mặc dù mình đã thắng cuộc, vì thật ra đó thuộc quyền sở hữu của Bạch Cốt giáo chủ.
Nhưng khi lão ta đã thốt ra những câu thách đố và ngạo mạn thì chàng lại cho việc chiếm đoạt rất cần đối với những hạng người như thế ấy.
Chàng bước lại gần, khẽ đưa chân vít nhẹ một cái, thân hình Bạch Cốt giáo chủ lăn đi mấy thước. Cặp trường kiếm rơi xuống đất, chàng cúi xuống lượm rồi quay mình bỏ đi.
Bạch Thái Vân hớn hở, không cần đếm xỉa đến những lời nguyền rủa, ngạo mạn của bốn tên Bạch Cốt tôn giả, thoăn thoắt gót sen chạy theo Văn Thiếu Côn rồi cùng phi thân xuống núi.
Khi đến ven rừng, Văn Thiếu Côn ngừng chân lại, cầm đôi bảo kiếm trao cho nàng :
- Vân muội, cặp kiếm đây, em tùy nghi sử dụng.
Bạch Thái Vân tiếp lấy đưa lên săm soi, thấy chuôi kiếm cũng chạm trổ tinh vi như nhau, một chiếc màu đen, một chiếc màu đỏ.
Nàng lấy thanh kiếm chuôi đỏ cài vào lưng rồi giao thanh kiếm chuôi đen trao lại cho Văn Thiếu Côn, nói :
- Đây là thanh Dương kiếm. Anh giữ lấy làm vật tùy thân.
Từ trước đến nay, Văn Thiếu Côn vẫn hằng mơ tưởng được một thanh kiếm sử dụng cho vừa ý. Ngày nay được thanh bảo kiếm này thật là toại nguyện.
Chàng vui mừng nhận lấy, tuốt ra khỏi vỏ. Từ thanh kiếm có ánh sáng xanh lè chiếu ra lóng lánh, hơi lạnh rờn rợn người, lưỡi nặng rất vừa tay.
Thuận tay chàng vung lên chém mạnh về phía trước. Bỗng nghe ầm một tiếng, mặt đất rung rinh. Một cây bạch dương lớn độ một người ôm mọc cách xa một trượng bị đứt tiện làm hai, ngã lăn kềnh ra đất.
Thì ra thân kiếm chỉ ngắn chừng ba thước, nhưng khi vung ra nhoang nhoáng như chớp, oai thế loang rộng trên một trượng dư. Vì thế cây bạch dương tuy đứng khá xa cũng bi chặt đứt ngang giữa thân cây.
Bạch Thái Vân vui vẻ nói :
- Văn ca, ngày nay anh có bảo kiếm như hùm thêm vây, mặc sức mà dọc ngang tung hoành cho phỉ chí. Trên võ lâm khó tìm ra tay đối thủ nữa.
Nói xong nàng ngước mặt nhìn trời rồi khẽ bảo Văn Thiếu Côn :
- Bây giờ đã gần quá canh tư. Chúng mình hãy trở về quán trọ. Hay là...
Văn Thiếu Côn nói :
- Anh cảm thấy ruột gan nóng nảy như đốt. Nếu em không có điều gì trở ngại, chúng ta hãy cùng nhau trực chi Kỳ Liên sơn cho kịp ngày.
Bạch Thái Vân gật đầu đồng ý :
- Phải đấy, trời còn sớm, mát mẻ, chúng ta đi luôn cho rồi.
Chàng ngập ngừng hỏi :
- Thức suốt đêm rồi lại đi liền, em có thấy vất vả lắm không?
Nàng tươi cười nói :
- Dầu phải mệt nhọc để được theo anh đến tận chân mây, em vẫn thấy hứng thú vui vẻ như thường.
Nói xong hai người nhắm Kỳ Liên sơn trực chỉ.
Trời sang đông, về khuya gió thổi lạnh căm căm, hai bên đường những cây to đã bắt đầu thay lá, chỉ còn trơ lại các cành không, quang cảnh Kỳ Liên sơn đượm vẻ tiêu điều ảm đạm.
Cứ theo đường về phía tây chạy mãi, không bao lâu hai người đã đi suốt một phần dãy núi Kỳ Liên, đâu đâu cũng vắng lặng tiêu sơ, không có bóng dáng một người lai vãng.
Nhưng khi đến gần Vô Nhân cốc, thì cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi hẳn.
Trên con đường đi tới hang, nhất là ở khắp vùng xung quanh cửa hang. Thật là náo nhiệt.
Tuy nói là cửa hang, nhưng thật ra trong vùng thung lũng giữa những đỉnh núi đá cao sừng sững, kéo dài non mười dặm, bất luận giờ nào, ngày cũng như đêm, số người đi lại ít nhất cũng trên một trăm.
Đây là kỳ võ lâm đại hội đặc biệt nhất xưa nay, và cũng là kỳ võ lâm đại hội khốc liệt nhất.
Mọi người về dự, ai ai cũng ngạc nhiên không ngờ rằng kẻ triệu họp đại hội kỳ này lại là Nhất Liễu thiền sư, một bậc lão tăng hóa ngoại, như hạc nội mây ngàn, suốt mấy chục năm nay không còn để tâm đến thế tục nữa.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là hàng trăm anh hùng hảo hớn từ vạn dặm về đây đông đủ, thế mà trước sau vẫn chưa được thấy bóng dáng của vị Chủ tọa nơi nào.
Vì không có người chuẩn bị, tổ chức, hơn nữa Kỳ Liên sơn là một vùng núi hoang dã hãi hùng, xa dân cư nên không có nhà cửa để quần hùng tá túc, chứ đừng nói đến chuyện ăn uống hay giải lao.
Về đây mạnh ai nấy tìm các hang đá, bụi cây, khe núi, bìa rừng để tạm nghỉ ăn uống thì tùy tiện giết thú rừng, bắn chim muông, uống nước suối và tìm hoa quả.
Tuy vậy nhưng không một ai tỏ lời ca thán phàn nàn. Người nào cũng ngóng trông chờ vị Chủ tọa mau mau xuất hiện.
Mọi người đều có cảm tưởng là hễ khi nào Nhất Liễu thiền sư đến đây và ra hiệu lệnh thì Vô Nhân cốc sẽ bị san bằng ngay. Vô Nhân cốc là cái họa cho võ lâm. Ngày nào Vô Nhân cốc còn, máu hào kiệt còn chảy mãi. Vì vậy ai ai cũng trông ngóng Nhất Liễu thiền sư, trông đợi một vị cứu tinh.
Trong một hóc đá gần miệng hang Vô Nhân cốc có một số người quen thuộc đang ngồi quây quần bàn tán. Những kẻ ấy không ai khác hơn là Niệp Sáp hòa thượng, Vô danh tăng, Khúc Tự Thủy, Chu Diệp Thanh, Tê Mãn Kiều và một lão già ăn xin thân hình rách rưới bẩn thỉu.
Vô đanh tăng hết đứng lại ngồi, băn khoăn lo ngại, lúc nào cũng gãi đầu gãi tai.
Niệp Sáp hòa thượng chờ được một lát hỏi lớn :
- Xin Bang chủ cho biết có tin tức gì mới lạ hay không?
Lão già ăn xin ngồi ở phía trước đáp :
- Lão phu đã dò hỏi mấy bận rồi, nhưng vẫn chưa có một tin tức nào mới lạ.
Chương trước | Chương sau