Duck hunt
Âm Dương Giới - Khuyết Danh

Âm Dương Giới - Khuyết Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 72
5 sao 5 / 5 ( 11 đánh giá )

Âm Dương Giới - Khuyết Danh - Hồi 27 - Cóc ngọc ba chân, phương thuốc giải độc

↓↓
Cóc ngọc ba chân, phương thuốc giải độc


Văn Thiếu Côn tuy thắc mắc về việc này nhưng không tiện hỏi nhiều, chỉ vội vái chào và nói ngay :


- Chu cô nương đã lành vết thương rồi sao?


Chu Diệp Thanh đưa cặp mắt u buồn nhìn chàng, nín lặng không đáp rồi chạy ngay lại bên cạnh Khúc Tự Thủy ôm chầm lấy nàng, cất giọng thê thảm gọi :

bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Chị cả ơi, chị làm sao thế này?


Khúc Tự Thủy điềm nhiên nói :


- Nãy giờ chắc em cũng nghe biết tất cả mọi việc rồi chứ?


Chu Diệp Thanh thỏ thẻ đáp :


- Phải, em luôn luôn theo dõi đề phòng lúc cần chị gọi chạy tới ngay.


Khúc Tự Thủy gật đầu nói :


- Em tôi ngoan lắm.


Rồi quay lại phía Văn Thiếu Côn, nàng cất giọng buồn buồn nói :


- Em ba nó vẫn chưa lành được vết thương cũ. Chỉ nhờ thủ pháp đặc biệt của Vô Vi môn chúng tôi điểm vào ba tủy một maạh, nhất thời hạn chế chất độc không thể phát ra mà thôi.


Nàng nghĩ một chập rồi nói tiếp :


- Loại khu thi bách độc mà em nó trúng phải hoàn toàn khác hẳn những môn độc khác trên thế gian này. Khi đã xâm nhập vào nội phủ thì giỏi như Độc Vương Sa Thiên Lý cũng đành bó tay chịu thua. Trường hợp này e rằng khó chữa nổi.


Văn Thiếu Côn xúc động cau mày ngẫm nghĩ, bỗng nhiên chàng sực nhớ đến một việc, mừng quá vỗ tay vào đùi đánh bộp một tiếng rồi hớn hở reo lớn :


- À, đã có thuốc rồi. Hai cô sẽ được cứu chữa khỏi hẳn, xin đừng lo nữa.


Chu Diệp Thanh vội vàng hỏi :


- Công tử có thuốc gì để cứu được chị cả chúng tôi?


Văn Thiếu Côn lấy trong người ra một chiếc lọ nhỏ, lắc nhẹ trong tay nói :


- Lúc rời khỏi hang Vô Nhân cốc, vị Chí Tôn cốc chủ có trao cho tôi ba hoàn thuốc "Đại Hoàn đơn" để phòng thân khử độc. Chắc chắn thuốc này sẽ giải độc được cho hai cô.


Nói xong chàng hớn hở mở nút, trút ba viên thuốc đỏ như son, để vào lòng bàn tay óng ánh như chu sa, có mùi hương nồng nàn thoảng đến tận mũi.


Chu Diệp Thanh cầm một viên nhìn, đưa lên mũi ngửi rồi liếc mắt nhìn chị hình như muốn hỏi ý kiến có nên uống hay không?


Khúc Tự Thủy cũng đưa lên mũi ngửi rồi nói :


- Theo lời thuật lại của Văn công tử thì vị Cốc chủ muốn sai công tử đi Vân Mộng sơn tìm linh thảo, như thế không lý gì người ta lại muốn cho công tử thuốc độc làm gì.


Nàng liếc mắt nhìn hai người, ngập ngừng nói :


- Ngặt một nỗi là Văn công tử cần dùng...


Ngập ngừng một chút, nàng nín luôn.


Chu Diệp Thanh không thấy chị phản đối, cầm viên thuốc đưa vào miệng nuốt luôn.


Khúc Tự Thủy nhìn hai viên thuốc còn lại, ngập ngừng rồi nói luôn :


- Văn thiếu hiệp chỉ có cả thảy ba viên "Đại hoàn đơn", nếu thiếp cùng uống, chả lẽ thiếu hiệp chỉ còn lại một viên sao. Đường lên Vân Mộng sơn còn gặp bao nhiêu gian nguy hiểm trở, nếu gặp điều gì, lấy chi mà uống...


Không để nàng nói hết lời, Văn Thiếu Côn đã cắt ngang :


- Thuốc này cốt để cứu người. Hà tất cô nương phải lo ngại. Hiện giờ đang cần, xin cứ uống, việc gì phải nghĩ chuyện vơ vẩn về sau. Cô nương nên nghe lời tôi, mau mau uống đi cho tôi an lòng.


Khúc Tự Thủy nhìn chàng cảm động, chớp mắt mấy cái, cuối cùng thở dài rồi nuốt luôn.


Văn Thiếu Côn bỏ viên còn lại vào lọ rồi rảo bước vào phòng.


Chàng nóng lòng muốn lại thăm hỏi Thời Tư Tình bị thương nặng sắp chết, bị mình điểm huyệt bỏ trong ấy, trải qua một thời gian khá lâu, chẳng biết có xảy ra điều gì không?


Khúc Tự Thủy và Chu Diệp Thanh tuy có vẻ kinh ngạc bởi thái độ hấp tấp của chàng, nhưng chỉ nhìn theo chờ đợi.


Một thoáng sau, Văn Thiếu Côn đi ra, trên tay bồng Vọng Tình lư chủ Thời Tư Tình, hình như đang bất tỉnh.


Khúc Tự Thủy nhăn mặt, hỏi :


- Vết thương của ông ấy có trầm trọng lắm không?


Văn Thiếu Côn vồn vã đáp :


- Nặng lắm, nhưng không hề gì. Với một viên "Đại hoàn đơn" còn lại, may ra có thể cứu được.


Khúc Tự Thủy cau mày không nói gì.


Chu Diệp Thanh phủi tay, lắc đầu nói lớn :


- Không, không được đâu.


Văn Thiếu Côn nhăn nhó hỏi :


- Vì sao lại không được?


Chu Diệp Thanh nói :


- Công tử chỉ còn một viên để phòng thân, nếu cho lão uống...


Văn Thiếu Côn chận lời nói ngay :


- Cứu bệnh như cứu lửa, đừng vì chuyện đâu đâu mà để mất mạng người đang thương hại. Hơn nữa tôi đâu nhất thiết phải dùng đến viên thuốc này.


Lập tức chàng đưa ngón tay ấn nhẹ vào cổ họng Thời Tư Tình, bỏ viên thuốc vào mồm. Thời Tư Tình bỗng khạc một tiếng, viên Đại Hoàn đơn đã trôi luôn vào bụng.


Sau đó chàng mở huyệt cho ông ta.


Khúc Tự Thủy và Chu Diệp Thanh sau khi uống hai viên thuốc hình như đã thấy có phản ứng, bụng bắt đầu sôi lên sùng sục. Hai người vội vàng ngồi xếp bằng tròn điều tức để thuốc mau thấm, mắt nhắm kỹ không quan tâm gì đến việc làm của Văn Thiếu Côn nữa.


Sau khi được giải khai huyệt đạo, Thời Tư Tình đã bắt đầu cử động. Tay chân ngo ngoe, sắc diện tái nhợt dần dần ửng đỏ đượm nhuần sinh khí.


Hồi lâu mắt đã mở dần, đôi môi mấp máy gọi nho nhỏ :


- Văn... thiếu... hiệp...


Giọng nói run rẩy yếu ớt vì trong người đã bị trọng thương, huyệt đạo bế tắt khá lâu, máu bị nghẽn, nguyên lực mất hết, mệt quá phải ú ớ nói không được rõ.


Văn Thiếu Côn chăm chú nhìn vào mặt ông khẽ gọi :


- Thời lão tiền bối.


Thời Tư Tình hé mắt nhìn chàng, thở dài nói qua hơi thở :


- Lão với cậu không hề quen biết nhau, tại sao... tại sao cậu làm như thế?


Chính Văn Thiếu Côn cũng không biết làm sao để giải thích rõ ràng lý do khiến chàng đã hành động như vậy.


Có lẽ đang lúc chàng ở vào một hoàn cảnh đáng thương, thân thế mơ hồ lại gặp ông cũng lâm vào một cảnh ngộ bi thảm trái ngang, như hai kẻ cùng hội cùng thuyền. Hơn nữa bao nhiêu việc làm của ông đã qua gieo vào lòng chàng nhiều cảm tình và vì đó sinh ra kính mến.


Trước tình cảnh ấy, chàng nhận thấy không thể nào làm lơ không giải cứu được.


Để thỏa mãn câu hỏi của ông, Văn Thiếu Côn chỉ đáp :


- Tế khốn phò nguy là câu phương châm ân sư hằng nhắc nhở. Ngày nay gặp việc bất bình nhất định không thể nào khoanh tay đứng nhìn được, xin lão tiền bối hãy mau mau vận công điều tức để thuốc mau thấm vào cơ thể, xua đuổi chất độc ra ngoài.


Thời Tư Tình ngậm ngùi than rằng :


- Lão phu suốt đời sống thanh bạch chẳng chịu một ân huệ của ai, đến nay đã tự lấy làm vinh hạnh, không ngờ đâu ngày nay phải nhận một cái hơn sâu của Văn thiếu hiệp như thế này.


Văn Thiếu Côn vội xua tay nói :


- Xin tiền bối đừng nói như thế, vãn sinh nào muốn tiền bối phải đền đáp nghĩa ân, thật ra mang danh người nghĩa hiệp trong võ lâm, thấy việc phải thì làm để hợp với lương tâm mà thôi. Xin tiền bối hãy bảo trọng lấy thân, đừng nghĩ đến chuyện nhỏ mọn ấy nữa.


Thời Tư Tình thở dài một tiếng, lặng thinh không nói nữa. Đôi mắt từ từ nhắm lại, tập trung ý chí đến việc vận tức hành công đưa chất thuốc đi khắp nơi trong lục phủ ngủ tạng, đến tận tay chân.


Lúc ấy đã hết canh ba, mưa tạnh gió yên, rừng thông bát ngát thâm u lại đắm chìm trong cảnh quang bình yên.


Thời gian cứ lẳng lặng trôi dần qua.


Nửa giờ sau Thời Tư Tình mở bừng hai mắt. Trên nét mặt già nua khắc khổ đã có vẻ sáng sủa, vết sưng nơi đùi cũng bớt thâm và xộp xuống khá nhiều.


Hiển nhiên là viên "Đại hoàn đơn" đã có hiệu lực rồi.


Văn Thiếu Côn luôn luôn theo dõi, vội vàng hỏi ngay :


- Lão tiền bối cảm thấy trong người ra sao?


Thời Tư Tình mỉm cười đáp :


- Thuốc này quả là thần dược. Lão có cảm giác là các vết thương đã sắp hết cả rồi.


Nhìn qua phía Khúc Tự Thủy và Chu Diệp Thanh, ông hỏi :


- Hai cô nương đây là ai?


Văn Thiếu Côn đáp :


- Cùng là kẻ nhất thời gặp gỡ. Nhưng vị Khúc cô nương đây đối với vãn bối có một cái ơn rất trọng. Vì quyết lòng cứu vãn bối khỏi độc thủ của Âm Ma Đoàn Vô Hoa mà Khúc cô nương thọ độc, bị trọng thương.


Thời Tư Tình gật đầu đáp :


- Tuy không cử động được nhưng lão phu cũng nghe rõ ràng câu chuyện.


Thật trên đời cũng hiếm có kẻ được như hai vị.


Rồi ông ngậm ngùi than tiếp :


- Lão phu đã nhận trách vụ phải đền ơn đáp nghĩa, dù hai vị không bao giờ muốn thế. Ngày sau trên đường đời, nếu hai vị có điều gì cần đến già này thì dù phải bước qua dầu, xông vào lửa đỏ, lão phu cũng không bao giờ chối từ.


Văn Thiếu Côn cười đáp :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Đâu chỉ bất ngờ

Đâu chỉ bất ngờ

Huy chắc chắn không phải là một thằng nhóc 16 tuổi hư đốn. Bởi nó không hút thuốc,

28-06-2016
Tấm lòng...

Tấm lòng...

Vào một buổi đầu đêm của Sài Gòn, khi những ngọn đèn rực rỡ thắp lên. Đêm Sài

24-06-2016
Mặt trời mang tên Mẹ

Mặt trời mang tên Mẹ

Tôi muốn viết về... 1 người phụ nữ "rất" bình thường trong xã hội - nhưng là nguồn

23-06-2016
Nhẹ nhàng như mây

Nhẹ nhàng như mây

Vậy là chồng chị Tư chết thiệt rồi. Nghe đâu chết vì ăn nhầm mấy cái nấm độc

25-06-2016