pacman, rainbows, and roller s
Âm Dương Giới - Khuyết Danh

Âm Dương Giới - Khuyết Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 72
5 sao 5 / 5 ( 115 đánh giá )

Âm Dương Giới - Khuyết Danh - Hồi 27 - Cóc ngọc ba chân, phương thuốc giải độc

↓↓

- Lão tiền bối hà tất phải nói lên điều đó. Vết thương trên đùi có lẽ khó chữa lành ngay.

bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thời Tư Tình nhìn đôi chân, thở phào đáp :


- Xương đùi đã gãy lìa, có lẽ sau này phải nhờ đến chân cây để đi lại.


Văn Thiếu Côn cau mày suy nghĩ.


Đối với ông lão tuổi quá ngũ tuần, đã từng bị trái ngang đau khổ trên tình trường rồi bị gieo rắc thêm nhiều điều trắc ẩn, tai họa dập dồn, chàng cảm thấy đã có nhiều niềm cảm thương đặc biệt. Nhìn kỹ khuôn mặt khôi ngô quắt thước, râu tóc xồm xoàm trong cuộc đời cô độc giữa rừng thông đèo heo hút gió, đêm đêm nhìn sao nhớ người cũ, chàng cảm thấy lòng như se lại, cơ hồ không cầm được nước mắt.


Bỗng có tiếng nhẹ nhàng thánh thót gọi :


- Văn công tử.


Văn Thiếu Côn nhìn qua thấy Chu Diệp Thanh đang thoăn thoắt bước về phía mình.


Chàng vừa mừng vừa ngại, vội hỏi :


- Vết thương của cô nương đã hoàn toàn hết chưa?


Chu Diệp Thanh hớn hở nói :


- Thuốc hay quá! Rõ ràng là tiên dược! Bao nhiêu độc dược bị thuốc dồn hết vào Đan điền rồi trục hết ra ngoài cơ thể. Bây giờ trong người đã khỏe khoắn như xưa rồi.


Văn Thiếu Côn nhìn qua phía Khúc Tự Thủy.


Nàng vẫn ngồi im xếp bằng như cũ, trán rướm mồ hôi, đôi vai thon khẽ run run, nơi lông mày còn ẩn vết xanh bầm, rõ ràng là độc tố chưa giải hết.


Văn Thiếu Côn và Chu Diệp Thanh vừa ngại vừa lo, chăm chú nhìn vào nàng ngơ ngác.


Đại hoàn đơn quả là một linh dược thế gian hiếm có. Trong thời gian ngắn cả vết thương của Thời Tư Tình và Chu Diệp Thanh đều chữa xong, chẳng hiểu tại sao không thấy linh nghiệm đối với Khúc Tự Thủy.


Văn Thiếu Côn lại gần se sẽ hỏi :


- Cô nương hiện cảm thấy trong người ra sao rồi?


Lúc ấy Khúc Tự Thủy đã đình chỉ hành công nên mồ hôi trán đã bớt dần.


Chập sau nàng thở dài mở bừng đôi mắt nhìn Văn Thiếu Côn nói :


- Văn công tử, thật hoài của, đáng tiếc thay viên thuốc.


Văn Thiếu Côn hỏi :


- Cô nương không thấy một chút hiệu nghiệm nào sao?


Khúc Tự Thủy gượng cười đáp :


- Khi vừa uống song đã có một cảm giác rất dễ chịu chạy quanh khắp thân mình. Nhưng ngặt nỗi là dù vận công đến thế nào cũng không làm sao dồn được hết chất độc vào đơn điền để hóa giải.


Văn Thiếu Côn cau mày không biết nói sao.


Nguyên nhân chính là vì chất độc mà Thời Tư Tình và Chu Diệp Thanh bị đánh trúng đều do "Khu thi bách độc" của Vô Nhân cốc nên thuốc "Đại hoàn đơn" do vị Chí Tôn cốc chủ chế ra chữa trị rất hiệu nghiệm.


Mặc dù thuốc này có thể khử trừ bách độc nhưng chất độc do Huyền Phách Hàn Châu của Âm Ma Đoàn Vô Hoa thuộc một loại khác nên thuốc của Vô Nhân cốc không thể điều trị được.


Không khí trầm lặng lo âu đè nặng trên đầu mọi người.


Một chập lâu Khúc Tự Thủy thiết tha gọi Văn Thiếu Côn nói :


- Văn công tử ơi! Người đời sống chết đều do số mạng, khi đã tới số thì không có cách gì cứu vãn được. Thiếp dù phải chết cũng ngậm cười nơi chín suối, miễn rằng Văn công tử giữ đúng lời hứa hẹn, cứu giùm em hai Lệ Minh Nguyệt ra khỏi hang Vô Nhân cốc.


Văn Thiếu Côn cảm động, nhìn nàng quả quyết, nói :


- Xin cô nương đừng nên quá bi lụy. Tôi nhất định phải đem Lệ cô nương ra khỏi Vô Nhân cốc, đồng thời tận lực giúp Khúc cô nương chữa khỏi vết thương ác độc này.


Chàng nóng ruột chưa biết trị liệu cách nào, chỉ bồn chồn đứng lên ngồi xuống xuýt xoa mãi :


- Chả lẽ trên đời này không còn một phương thuốc nào trị được Huyền Phách Hàn Châu sao?


Khúc Tự Thủy gượng cười đáp :


- Dù có thuốc cũng không phải dễ kiếm. Mạng thiếp còn sống không bao lâu. Thời hạn bốn mươi lăm ngày sẽ đi qua như chớp nhoáng. Nếu biết thuốc mà tìm chưa ra thì cũng chẳng ích gì. Ngoài sự chết ra, thấy chẳng còn biện pháp nào khác nữa.


Văn Thiếu Côn vội hỏi :


- Như thế hình như cô nương cũng tưởng biết qua một môn thuốc nào, loại cây cỏ, hoặc linh dược hoặc món gì khác, có thể khắc được chất độc đó chăng?


Khúc Tự Thủy nói :


- Thiên niên tuyết sâm, vạn niên mai thực, thiên niên hà thủ ô đều là những loại có thể liệt vào hàng tiên đơn, chữa được mọi thứ độc. Nhưng trong thời gian bốn mươi lăm ngày ngắn ngủi này, làm sao mà tìm ra cho được.


Văn Thiếu Côn lẩm bẩm :


- Phải làm sao tìm cho ra một trong những tiên dược hiếm có này để kịp chạy chữa trước khi chất độc bộc phát, Khúc cô nương nói đúng...


Ngoài cái chết, chưa thấy một hy vọng nào khác nữa.


Mọi người đang băn khoăn lo nghĩ, chưa tìm ra cứu cách nào, Thời Tư Tình ho nhẹ một tiếng rồi nói :


- Lão phu vừa nghĩ ra một môn khả dĩ chế ngự được hàn độc cho Khúc cô nương. Chẳng qua...


Ông lặng thinh không nói nữa.


Văn Thiếu Côn nóng ruột hỏi liền :


- Tiền bối đã nghĩ ra thứ thuốc hay, sao chưa nói liền, còn ngập ngừng gì nữa?


Thời Tư Tình nhìn chàng ngậm ngùi nói :


- Thuốc này tuy không dám sánh cùng Thiên niên tuyết sâm, Vạn niên mai thực, nhưng muốn tìm ra được cũng không phải dễ. Vì vậy nên lão phu mới ngại ngùng chưa tiện nói ra.


Văn Thiếu Côn hỏi dồn thêm :


- Bất kỳ loại gì, xin lão tiền bối cứ nói ra xem thử.


Thời Tư Tình gật gù nói :


- Các thứ kỳ độc trên đời này có nhiều lắm, ít ra cũng ba bốn trăm thứ, mà thuốc giải độc cũng không hiếm gì, kể ra đâu xiết, nhưng trời sinh có một món đặc biệt, bất luận là độc tố nào cũng có thể giải trị được.


Văn Thiếu Côn hỏi ngay :


- Thứ đặc biệt đó là gì?


Thời Tư Tình đáp :


- Là Tam túc ngọc thiềm, tức là thứ Cóc ngọc ba chân đấy.


Văn Thiếu Côn nói :


- Vãn bối cũng có nhiều lần nghe thiên hạ nói đến Tam túc ngọc thiềm, nhưng có ai bắt được thứ này không nhỉ?


Thời Tư Tình điềm tĩnh nói :


- Không phải chỉ có trên lời đồn, mà thực tế đã có người bắt được rồi.


- Ồ, kẻ ấy là ai?


Thời Tư Tình cười gượng đáp :


- Kẻ ấy là Độc Nhãn Thần Cái Mộ Dung Nhã.


Văn Thiếu Côn giật mình lập lại :


- Độc Nhãn Thần Cái Mộ Dung Nhã.


Thời Tư Tình đưa mắt nhìn chàng rồi kể tiếp :


- Cách đây vào khoảng hai mươi năm rồi, thiên hạ trên giang hồ có đồn rằng Độc Nhãn Thần Cái Mộ Dung Nhã đã bắt được một con "cóc ngọc" ba chân.


Nhiều kẻ trong phái hắc đạo đã lăm le dòm ngó, muốn tìm cách cướp lấy bảo vật hi hữu này. Nhưng vì Độc Nhãn Thần Cái bản lãnh cao siêu, thuộc vào hàng thượng đỉnh võ lâm, hơn nữa ông ta là chúa tể của Cái bang, một tổ chức rộng lớn, bộ hạ ở rải rác khắp thiên hạ, nên chẳng một ai dám đá động tới. Hơn nữa, hành tung của Độc Nhãn Thần Cái mập mờ vô định, nay đó mai đây, hư hư thật thật, vì vậy nên chỉ có lão ta mới có đủ điều kiện để bảo tồn cóc ngọc ba chân mà thôi.


Với giọng đều đều, ông kể tiếp :


- Nhưng mười năm gần đây chẳng biết vì lẽ gì, Độc Nhãn Thần Cái bỗng dưng mất tích, thiên hạ không biết ông ta đi đâu mà ngay cả những môn đệ thân tín của ông cũng không biết ông ẩn trú nơi nào.


Nghe tới đây Văn Thiếu Côn cảm thấy có lóe ra một tia sáng hy vọng, lẹ miệng nói liền :


- Nói vậy thì Khúc cô nương may ra có cơ cấu được, tưởng người nào chứ nếu là Độc Nhãn Thần Cái thì...


Nói đến đó chàng cảm thấy hơi quá lố, vội vàng nín ngay.


Lúc đó chàng chợt nhớ lời Niệp Sáp hòa thượng cho biết Độc Nhãn Thần Cái không muốn gặp một người nào và cấm nhặt không cho tiết lộ nơi ông cư trú.


Thời Tư Tình ngơ ngác hỏi :


- Hay là Văn thiếu hiệp cũng có biết qua về nhân vật ấy, và cũng biết rằng ông ta...


Văn Thiếu Côn không tiện nói ra việc Độc Nhãn Thần Cái ẩn trú trong hang "Vọng Ngã", hơn nữa việc này xảy ra quá lâu. Biết đâu đã mười bốn năm rồi ông lại không thể dời đi nơi khác hay sao? Vì chưa biết chắc chắn nên không tiện xác nhận dứt khoát.


Chàng đáp :


- Vãn bối đã từng nghe có người nói về Độc Nhãn Thần Cái và nơi cư trú của ông từ mười bốn năm trời. Còn như việc tìm được ông ta thì hiện đang mơ hồ mù mịt, tuy nhiên đã là một người tin tưởng vào định mệnh, vãn bối nguyện vì cô nương ra đi một chuyến xem sao!


Thời Tư Tình cũng không hỏi thêm gì nữa, chắp tay vái dài, nói :


- Lão phu bị gãy xương chân, nên dù muốn cũng không làm sao cùng đi theo quý vị được. Vậy xin chúc Khúc cô nương gặp may mắn và sớm được bình phục.


Khúc Tự Thủy cười gượng nói :


- Lòng tốt của Văn công tử, chị em chúng tôi muôn vàn cảm tạ. Nhưng đây là một điều vạn bất đắc dĩ... Huống chi...


Văn Thiếu Côn khoát tay nói :


- Như tôi đã có dịp thưa qua đây, chỉ là một nhiệm vụ thiêng liêng của con người biết tuân theo định mệnh. Còn việc tìm được Độc Nhãn Thần Cái, cầu báu vật thành tựu hay không thì chưa dám chắc. Xin cô nương chớ ngại ngùng mà từ chối nữa.


Khúc Tự Thủy suy nghĩ một lát rồi chắp tay nói :


- Cung kính không bằng tuân lệnh. Văn thiếu hiệp đã có lòng tốt như thế mà thiếp cứ chối từ, chẳng hóa ra là con người không biết thời vụ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bí ẩn của làn nước

Bí ẩn của làn nước

Các dòng sông trôi đi như thời gian, và cũng như thời gian, trên mặt nước các triền

28-06-2016
Lá bùa Bỉ Ngạn hoa

Lá bùa Bỉ Ngạn hoa

Lúc hoa Bỉ Ngạn nở thì không thấy lá, khi có lá thì không thấy hoa, cùng một cành

29-06-2016
No More

No More

"Chúng ta chia tay nhé?" Anh nhìn cô với đôi mắt nâu nhạt. Tại sao anh lại hỏi cô câu

23-06-2016
Người chồng tham ăn

Người chồng tham ăn

Xưa, có một người rất ham ăn, thấy gì cũng muốn ăn một miếng, nếm thử một chút.

28-06-2016
Tình thoảng

Tình thoảng

Trong tình yêu, quan trọng là ai đến trước, ai đến sau. Đôi khi người đến sau yêu

25-06-2016
Tấm áo mưa của mẹ

Tấm áo mưa của mẹ

Cách trường 1 km, hằng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào mỗi

23-06-2016
Password của chồng

Password của chồng

Rồi em phát hiện ngón tay giữa của anh có cái nhẫn bạc khắc chữ T. Anh đeo nó bao

01-07-2016