Âm Dương Giới - Khuyết Danh

Âm Dương Giới - Khuyết Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 72
5 sao 5 / 5 ( 109 đánh giá )

Âm Dương Giới - Khuyết Danh - Chương 22 - Vọng Tình lư chủ trong rừng thông

↓↓
Hai người kéo nhau chạy một hồi, khi cách miệng hang khá xa mới dừng lại.


Hạ Lục vẫn chưa hết hốt hoảng, vừa đứng lại đã lật đật nhảy tránh qua một bên nấp sau một tảng đá lớn.


Văn Thiếu Côn định thần nhìn quanh, bốn mặt đâu đâu cũng thấy mây mù giăng mù mịt khắp trời, bao phủ cả những gộp đá, cành cây biến thành những bóng đen kỳ dị, tuyệt nhiên chẳng có một bóng người.


Thấy Hạ Lục hấp tấp chạy núi sau gộp đá, chàng cũng lật đật chạy theo hỏi nhỏ :

bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Cô nương xin giải thích vì sao...


Hạ Lục vội vàng khoát tay ra dấu bảo im, rồi dùng truyền âm nhập mật nói :


- Nơi đây tuy vắng vẻ không người, nhưng thần thông của ngài Chí Tôn mầu nhiệm lắm. Thị thính của ngài vô cùng kỳ diệu, có thể nghe chúng mình nói ở xa hàng mấy dặm. Chúng ta phải cẩn thận hơn, để khỏi bị phát giác mà chết cả hai.


Văn Thiếu Côn nóng lòng muốn biết đầu đuôi câu chuyện như thế nào, nên lật đật đứng sát vào gần nàng rồi dùng truyền âm nhập mật khẽ nói :


- Cô nương cứ yên tâm, xin kể cho tôi nghe, chẳng hề chi đâu.


Hạ Lục thở dài nói :


- Thật ra câu chuyện sắp nói cho công tử không có gì dài dòng. Kẻ tiện tỳ này đến đây chỉ yêu cầu Văn công tử một chuyện.


Văn Thiếu Côn bùi ngùi đáp :


- Cô nương yên tâm, bất kỳ người việc gì tôi có thể làm được hay không cũng xin nguyện hết sức làm vừa lòng cô nương. Vậy xin cứ nói.


Hạ Lục gật đầu nói :


- Thiếp tin rằng một người anh hùng nghĩa hiệp như Văn công tử chắc chắn sẽ không bao giờ nhận làm việc này nên mới không quản ngại gian nguy mạo hiểm đến đây.


Nàng ngập ngừng một lát, liếc mắt khẽ nhìn chàng rồi trịnh trọng nói thêm :


- Ngài Chí Tôn đã yêu cầu công tử đi tìm cho bà loại cây quý Long Diên thảo. Việc này bất cứ thế nào công tử cũng đừng làm đấy nhé.


Văn Thiếu Côn bật ngửa vì kinh ngạc lật đật hỏi :


- Ủa! Sao lạ thế! Cô nương điên rồi sao? Chẳng lẽ cô nương muốn suốt đời sống mãi trong cảnh âm u của Vô Nhân cốc, không muốn trở về thế gian và nhìn bóng mặt trời hay sao?


Hạ Lục nói :


- Không ai muốn sống mãi trong hang âm u, người chẳng ra người, ma chẳng ra ma. Lẽ đương nhiên thiếp cũng nuôi hy vọng một ngày kia có lại những điều kiện của con người, không ngại gió thổi không sợ ánh mặt trời, nhưng chẳng qua...


Văn Thiếu Côn sốt ruột chận ngang nói :


- Ô kìa! Thế càng lạ hơn cô nương chẳng muốn ở mãi trong hang tại sao không bằng lòng để cho vị Chí Tôn chế ra thứ thuốc cho uống giúp các cô trở lại làm người như kẻ khác.


Nghĩ một lát, chàng bùi ngùi nói thêm :


- Nói cho cùng, sở dĩ tôi đáp ứng lời yêu cầu của vị Chí Tôn cốc chủ cũng vì muốn cứu mọi người đang sống trong hang như các cô.


Hạ Lục nóng nảy nói tiếp :


- Công tử chắc không biết nguyên nhân trọng đại của vấn đề đó, sở dĩ ngài Chí Tôn...


Đến đây nàng ngừng lại, mắt lơ láo nhìn quanh có vẻ sợ sệt nói tiếp :


- Văn công tử có biết mục đích chính của ngài Chí Tôn muốn nhờ công tử tìm ra Long Diệp Thảo để làm gì không?


Văn Thiếu Côn chú ý theo dõi hình dạng và thái độ của Hạ Lục, thấy nàng tuy đã mười sáu mười bảy tuổi đầu, nhưng còn đầy vẻ ngây thơ non nớt, bất giác tủm tỉm cười nói :


- Lẽ cố nhiên là vì các cô, các vị, các bà đều nóng lòng muốn rời bỏ hang này, tấm ánh nắng mặt trời sống chung với nhân thế.


Hạ Lục nói :


- Chúng tôi muốn thật đấy, nhưng bà ta còn nóng lòng hơn chúng tôi nữa.


Công tử có biết tại sao bà ta muốn rời cốc gấp rút như thế không?


Văn Thiếu Côn điềm tỉnh đáp :


- Câu hỏi của cô nương hình như thừa rồi. Vị Chí Tôn của các người hãy còn đầy nhân tính, cố nhiên bà ta không bao giờ muốn sống mãi trong hang. Sự nóng lòng muốn thoát khỏi chốn đọa đày này, là một điều hợp lý và hết sức tự nhiên.


Hạ Lục xua tay rối rít nói :


- Không, không đúng đâu! Vị Chí Tôn của chúng tôi không phải như anh đã nói. Bà ta nóng lòng muốn ra khỏi hang để đi trả thù.


Văn Thiếu Côn vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên hỏi ngay :


- Cô nương có biết bà ta thù với ai chăng?


Hạ Lục nói :


- Bà ta có thù với tất cả nhân vật trong võ lâm. Ngày nào chế xong thứ linh dược đó và thoát khỏi hang rồi, thì với trình độ võ công vô thượng của bà ta, e rằng võ lâm đã đến hồi mạt vận.


Văn Thiếu Côn run lên vì xúc động, bất giác trong lòng chàng áy náy không yên.


Chàng thầm nghĩ :


- "Quả nhiên sự nhận xét của Hạ Lục rất đúng. Với trình độ võ công đáng sợ của Cốc chủ Chí Tôn mà đem ra phát động một trận sát phạt đi phục thù tiết hận nhất định phải một phen núi xương sông máu. Quả nhiên là một điều vô cùng tai hại".


Trong khi chàng đang suy nghĩ, Hạ Lục nói tiếp :


- Chẳng hiểu vì sao bà ta nuôi một mối hận thù sâu sắc với tất cả đàn ông.


Đã có lần bà ta phát thệ sẽ giết sạch cả đàn ông trong đám võ lâm thiên hạ.


Văn Thiếu Côn kinh hãi nghĩ bụng :


- "Như thế hiển nhiên là vị Chí Tôn cốc chủ đã chịu đựng những hành vi phản bội của đàn ông nên mới nuôi mối hận thù ghê gớm ấy. Hiện nay vì kỵ ánh sáng mặt trời, chưa lìa được u cốc nên đám võ lâm còn được bình yên vô sự. Nếu một ngày nào đây, tìm được Long Diên thảo, chế xong linh dược, chừng đó sẽ... ồ, tai hại sẽ không lường trước nổi".


Thấy chàng cứ lặng yên trầm ngâm mãi, Hạ Lục tha thiết nhắc :


- Văn công tử, chàng không nhận lời sao?


Qua một cơn xao xuyến trong tâm hồn, Văn Thiếu Côn khích động nói ngay :


- Cô nương còn quá trẻ trung mà đã dám hy sinh tính mạng mình từ bỏ hạnh phúc hiện tại để giúp cho hào kiệt, võ lâm tránh hồi mạt vận, thì Văn Thiếu Côn này tự nhiên không bao giờ dám làm trái ý cô nương đâu.


Hạ Lục mừng rỡ, nhoẻn miệng cười thật tươi, nói theo một niềm phấn khởi :


- Hay quá, thế là công tử đã nhận lời rồi.


Văn Thiếu Côn quả quyết, xác nhận :


- Phải, khi cô nương đã mách tôi điều đó thì tôi nhất định không bao giờ chịu để cho đám võ lâm phải xảy ra đẫm máu.


Rồi hào khí nóng bừng bốc lên, nét mặt đẹp tuyệt vời, chàng sôi động quả quyết nói :


- Tôi sẽ tìm cách khác để cứu cô nương ra khỏi hang này.


Hạ Lục nhìn chàng ứa lệ, nói :


- Thiếp đã biết rõ thân phận mình rồi, không có điều gì ân hận nữa. Thiếp đã hiểu rằng nếu chẳng may sự việc này bị phát giác, ngài Chí Tôn hay được thì thiếp chỉ còn chờ một cái chết vô cùng khốc liệt mà thôi.


Nàng đắn đo một lúc, đôi má ửng hồng tha thiết nói :


- Văn công tử, còn một chuyện nữa, nếu có dịp nào thuận tiện, mong được công tử nhận lời hứa giúp cho nhé!


Văn Thiếu Côn đáp ngay :


- Chưa rõ điều cô nương nhờ cậy là gì. Nhưng tôi xin hứa rằng dù khó nhọc vất vả tới đâu cũng xin cố gắng hoàn thành cho kỳ được.


Hạ Lục ngập ngừng một lúc rồi thỏ thẻ :


- Thiếp cần nhắn tin cho một người. Người ấy thuộc phái Hoa Sơn, tên gọi là Lý Như Minh.


Văn Thiếu Côn thấy rõ Lý Như Minh quả là ý trung nhân của Hạ Lục.


Nàng có người yêu, lòng ước mong được gặp gở. Nếu như một kẻ khác, chỉ chờ khi nào Cốc chủ chế được linh dược rồi cũng có thể xin uống được để rồi rời Vô Nhân cốc đi gặp người yêu.


Nàng chỉ vì sự sống còn của anh hùng võ lâm, không muốn cho bà ta thoát ra được để giết hết mọi người, phục thù tiết hận trong số những nạn nhân thể nào cũng có Lý Như Minh của nàng.


Thầm phục tinh thần hy sinh cao quý của người tỳ nữ, Văn Thiếu Côn ân cần hỏi :


- Cô nương muốn nhờ đưa tin nhưng không biết tin gì?


Hạ Lục cúi đầu e thẹn, hai má ửng hồng như hoa anh đào ngần ngại một lúc rồi quả quyết nói :


- Xin công tử nhắn hộ cùng chàng là thiếp lúc nào cũng chỉ nhớ đến chàng mà thôi.


Văn Thiếu Côn cảm thấy xúc động trước tấm chân tình thơ ngây và chung thủy của nàng tỳ nữ này. Chàng đưa mắt nhìn nàng thấy má đào, mắt hạnh, mày liễu, da hồng, đôi môi đỏ mọng dưới chiếc mũi dọc dừa, quả là một trang quốc sắc.


Chỉ đáng tiếc vì bị tù hãm trong hang suốt đời không được nhìn mặt trời, vừa rồi nàng đã ra tay điểm huyệt Xuân Hồng, cùng mình trò chuyện khá lâu, thổ lộ lắm điều quan trọng. Việc này thật khó lòng giấu nhẹm. Nếu rủi lọt vào tai ngài Chí Tôn thì nhất định nàng phải lãnh Ngũ Hành đại hình hoặc Tam quang đại hình rồi.


Tuy thừa hiểu nàng đang lâm vào một nguy cơ vô cùng khốc liệt muốn tìm cách giải thoát để đưa đi, nhưng vì nàng không thể sống được dưới ánh mặt trời, nên tự mình không thể làm sao cứu nàng được.


Chàng băn khoăn ngẫm nghĩ chẳng tìm ra kế gì, bất giác thở dài ảo não.


Hạ Lục từ từ đứng dậy nói :


- Xin Văn công tử lấy tiền đồ võ lâm làm trọng, hãy bảo vệ lấy thân, thiếp phải về đây.


Văn Thiếu Côn ngập ngừng hỏi :


- Nếu việc hôm nay đến tai vị Chí Tôn Vô Nhân cốc, thì mạng nàng chắc không chu toàn được.


Hạ Lục hơi biến sắc, lắp bắp nói :


- Công tử bất tất phải lo nghĩ cho thiếp, xin tạm biệt.


Nói vừa dứt lời, Hạ Lục đã xoay mình lanh như chớp, chạy vào trong hang.


Văn Thiếu Côn muốn đuổi theo giữ lại, nhưng chàng ngần ngại rồi đứng yên, nhìn theo Hạ Lục đang khuất vào sau tấm thạch bia "Âm Dương giới".


Lúc đó đã quá canh ba, cảnh tượng ngoài hang và trong hang khác nhau rất nhiều.


Sương đêm lẫn mây mù còn bao phủ dày đặc, gió lộng từng cơn, lá rừng kêu xào xạt. Vòm trời đen thăm thẳm, nhấp nhoáng ánh sao khuya, Văn Thiếu Côn chìm trong sự yên lặng rùng rợn của cõi chết.


Văn Thiếu Côn ôm cả một bầu thắc mắc, một tâm tình trắc ẩn không biết giãi bày cùng ai.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhật Ký Làm Bố

Nhật Ký Làm Bố

Tên truyện: Nhật Ký Làm BốTác giả: Đang cập nhậtThể loại: Truyện VOZTình trạng:

18-07-2016 13 chương
Lạnh...

Lạnh...

Có lẽ trong suốt cuộc đời một con người, cơ hội để làm được điều gì đó tốt

24-06-2016
Tình đơn phương

Tình đơn phương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Gửi tặng em

24-06-2016
Tình yêu tìm lại

Tình yêu tìm lại

Tin nhắn chỉ có vài chữ, mà nó làm tim Long như thắt lại "Em muốn gặp lại anh, nơi

24-06-2016
Thầy của tôi

Thầy của tôi

Rồi thầy giở đến trang giấy tôi vừa viết xong, một dòng chữ to màu đỏ nổi lên:

30-06-2016
Xe đạp ơi

Xe đạp ơi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không") Tôi và

25-06-2016

Old school Easter eggs.