Âm Dương Giới - Khuyết Danh

Âm Dương Giới - Khuyết Danh


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 72
5 sao 5 / 5 ( 68 đánh giá )

Âm Dương Giới - Khuyết Danh - Chương 1 - Máu nhuộm Hạ Lan Sơn

↓↓

Một người bị đánh quá nặng, sứt mũi, xẻ tai lại mặt mày bê bết máu, tưởng đã chết từ lâu sao còn có thể sống lại được nữa?

bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Sự thực đã khác hẳn trí xét đoán của mọi người. Thi hài Văn phu nhân bỗng cựa quậy một lúc, đôi mắt mở nhìn rồi cất tiếng khàn khàn qua hơi thở đứt quảng :


- Kim Trung Nhứ!


Kim Trung Nhứ vừa mừng vừa sợ cúi xuống gần đáp :


- Chủ mẫu, thưa chủ mẫu cần gì đến lão nộ, xin cứ dạy. Lúc nào lão nô cũng ở bên cạnh chủ mẫu đây.


Văn phu nhân khẽ hỏi :


- Sao chúng mày không trốn đi còn lẩn quẩn nơi đây ích gì?


Ba tên lão bộc kia thấy chủ mình quả thật chưa chết, không còn sợ hãi na, vội vàng chạy lại cúi rạp xuống đất đồng thanh thưa :


- Bọn lão nô chúng tôi tuy thân phận hèn mọn, nhưng không bao giờ sợ chết.


Văn phu nhân thở hổn hển, nuốt ực một giòng máu muốn trào ra cổ họng rồi nói tiếp :


- Hãy tìm ở phía dưới quan tài, có lọ thuốc, mau mau mang lại đây.


Kim Trung Nhứ vừa nghe xong vội chạy lại sờ vào quan tài, thấy phía dưới chân thây ma của chủ có đặt một cái lọ sứ nho nhỏ. Miệng lọ đậy nắp thật kỹ, xung quanh bao sáp ong kín mít. Y vội dùng dao nhỏ gọt hết sáp cạy nắp ra.


Bên trong có một chất thuốc màu đen quánh, lấp loáng như loại cao lâu năm, ngửi có mùi hôi thối.


Kim Trung Nhứ nhăn mặt đứng tần ngần suy nghĩ thì Văn phu nhân gắt lớn :


- Mau đưa thuốc lại đây!


Giọng nói vó vẻ mệt nhọc và thiếu hơi sức.


Kim Trung Nhứ vội vàng mang lọ thuốc lại cầm hai tay trao cho phu nhân.


Văn phu nhân bị đánh quá nặng, mũi và môi trên bị sứt một miếng, hai hàm răng trắng lộ ra ngoài, mặt mày bê bết những vết máu khô bầy nhầy.


Vừa trông thấy thuốc, phu nhân không còn đủ sức tiếp lấy, chỉ hả mồm ra dấu bảo đổ vào.


Kim Trung Nhứ khẽ rót thuốc vào mồm, phu nhân thở hào hển nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống.


Nằm nghỉ một chập bà ngẩng lên nhìn bốn lão bộc khẽ hỏi :


- Sao chúng nó chạy hết rồi ư?


Kim Trung Nhứ buồn rầu thưa :


- Dạ, bọn nó toàn phường tham sanh húy tử, trong tình thế nguy biến đã bỏ chạy trốn mất cả rồi.


Văn phu nhân lắc đầu, nói :


- Không, ta có hỏi đến chúng bây đâu. Ta muốn hỏi kẻ thù là năm tên đầu lãnh các môn phái cơ mà.


Kim Trung Nhứ vội thưa :


- Dạ! Mấy tên đầu trọc và ni cô đã bỏ đi cả rồi.


Văn phu nhân nhìn ngơ ngác hỏi :


- Cón thiếu chủ đâu?


- Thiếu chủ nhờ một lão hòa thượng cứu mạng đi từ lúc mới bắt đầu cháy.


Văn phu nhân nhướng mắt hỏi :


- Hòa thượng nào? Có biết rõ lai lịch của y không?


Kim Trung Nhứ thưa :


- Lão nô chưa hề gặp hòa thượng ấy bao giờ.


Sau một hồi cau mày suy nghĩ, Kim Trung Nhứ bỗng sực nhớ nói tiếp :


- Lão nô có nghe bọn kia gọi hòa thượng này là Niệp Sát. Chẳng hay phu nhân có từng quen biết với gã không?


Vừa nghe xong, Văn phu nhân tươi hẳn sắc mặt, phá lên cười :


- Á, Niệp Sát hòa thượng. Tốt quá, nếu đúng là gã thì thật là điều may mắn. Ông ta đã đến thật vừa đúng lúc đấy!


Ngừng một chập bà nói nho nhỏ :


- Kể ra là điều may, nhưng giá hòa thượng không đến thì bọn chúng cũng không giết chết thiếu chủ đâu.


Lúc bấy giờ trời gần chen núi, ngọn lửa cháy gần tới nơi. Kim Trung Nhứ gãi tai xoa tay thưa :


- Thưa chủ mẫu, trời sắp tối, ngọn lửa chưa tàn. Giữa cảnh này còn làm một xác chết và phu nhân bị trọng thương, biết làm sao được chu toàn bây giờ, xin phu nhân chỉ dạy!


Văn phu nhân nhìn người lão bộc, cảm động nói :


- Giờ phút nguy nan mới hiểu được lòng ngươi. Trong khi gặp tai nạn các ngươi không nỡ bỏ vợ chồng ta, thật là điều quý hóa, biết chừng nào đền đáp cho xứng đáng.


Cả bốn người cùng chắp tay thưa :


- Chủ nhân và chủ mẫu đã ban cho bọn lão nô này rất nhiều ân huệ, dù phải xả thân để đền đáp cũng không nề hà.


Văn phu nhân gật đầu tươi cười nói :


- Tấm lòng vàng của các ngươi ta xin ghi tạc khi tai qua nạn khỏi, ta quyết chẳng phụ lòng các ngươi đâu!


Suy nghĩ một lát bà nhìn Kim Trung Nhứ bảo nhỏ :


- Đem số thuốc còn lại trong lọ đổ vào mồm chủ nhân.


Kim Trung Nhứ ngạc nhiên lắp bắp nói :


- Thưa chủ nhân đã chết từ sáu bảy ngày rồi sao còn đem thuốc đổ vào mồm làm chi nữa.


Văn phu nhân lắc đầu gắt :


- Thôi đừng nhiều lời. Các ngươi cứ làm theo ý ta cho mau, kẻo muộn rồi.


Kim Trung Nhứ không dám cãi lời, vội cầm chiếc lọ chạy đến cạnh quan tài, run run đưa tay cạy răng Văn Tử Ngọc.


Thật là điều rất kỳ lạ, Văn Tử Ngọc chết đã gần bảy ngày, lẽ ra thì đã trương sình, thối nát, thế mà sờ vào vẫn không thấy gì lạ. Lúc kề lưỡi dao con nạy được hai hàm răng hình như có một làn hơi âm ấm thoát ra.


* * * * *


Văn Thiếu Côn nói với Niệp Sáp hòa thượng :


- Phụ mẫu thâm thù, tiểu bối xin thề cùng trời đất chứng minh thế nào cũng giết cho bằng hết năm phái võ kia để đền nợ máu.


Niệp Sáp hòa thượng lắc đầu nói :


- Khí khái nhà ngươi đáng khen thật, nhưng mọi việc đừng hấp tấp. Năm đại môn phái này đang hùng bá thiên hạ oai trấn núi sông, nhà ngươi bao nhiêu tài cán mà dám lộng ngôn.


Văn Thiếu Côn khích động nói :


- Thắng hay bại không phải điều cháu quan tâm, vì cháu nghĩ khi xả thân báo thù, dù phải chết dưới tay bọn chúng, phụ thân cũng ngậm cười nơi chín suối.


Niệp Sáp hòa thượng cười ha hả nói :


- Muốn chết cũng dễ, chỉ ngại nhà ngươi không muốn chết.


Văn Thiếu Côn ngạc nhiên hỏi :


- Lão thiền sư nói sao cháu không hiểu?


Niệp Sáp hòa thượng từ từ giải thích :


- Hiện nay năm phái võ lâm đã bố trí vây cánh khắp nơi kiểm soát chặt chẽ trên trăm dặm, chẳng khác nào lưới sắt, dễ gì thoát ra khỏi hang này. Chỉ một hành động nho nhỏ cũng làm cho chúng phát giác, đến vây bắt ngay. Chừng đó ngay thân mình đã bảo toàn được chưa mà hòng nghĩ đến việc báo thù. Ngay lão hòa thượng này cũng chưa chắc thoát được.


Văn Thiếu Côn chau mày nói :


- Thân cháu dù chết cũng không đáng tiếc vì khi phục thù không được, dù có sống sót cũng thẹn mặt với núi sông. Cháu nghĩ một nỗi vì việc mình mà gieo họa đến lão thiền sư.


Niệp Sáp hòa thượng cười xòa :


- Dù trốn thoát được hay không đó là việc sau,chưa cần quan tâm đến, để mặc cho phần số và định mệnh an bài. Giờ đây ta có một vấn đề cần hỏi ngươi.


Văn Thiếu Côn vội hỏi :


- Xin sẵn sàng trả lời. Chẳng hay đó là vấn đề gì?


Niệp Sáp hòa thượng nói :


- Việc này có liên quan đến thân thế của ngươi, và song thân ngươi nữa.


Văn Thiếu Côn đang ngơ ngác thì hòa thượng nói tiếp :


- Nhà ngươi còn nhớ ngày còn thơ ấu, trong cuộc đời của mình có điều gì đặc biệt đáng ghi không?


Văn Thiếu Côn suy nghĩ rồi lắc đầu đáp :


- Cháu còn nhớ là cùng song thân sống tại nhà cũ dưới Lăng Vân, mọi việc bình thường, không có gì đáng ghi nhận và nếu có là ngày hôm nay.


Niệp Sáp hòa thượng thở dài rồi gật đầu nói :


- Lẽ dĩ nhiên là thế! Dù có việc gì đại sự tới đâu mà trí óc của trẻ thơ hai tuổi đầu làm sao nhớ nổi!


Văn Thiếu Côn càng ngạc nhiên hơn nữa, vội hỏi :


- Lão thiền sư nói vậy là sao, cháu chẳng hiểu gì hết, xin cho biết.


Niệp Sáp hỏi :


- Bây giờ nhà ngươi được bao nhiêu tuổi rồi?


Chàng đáp :


- Cháu mới có mười sáu tuổi!

Chương sau

↑↑
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Một mái nhà

Một mái nhà

"Có lần đi công tác, đứng trong nhà vệ sinh khách sạn, chực nghẹn ngào, trời ơi, chỉ

24-06-2016
Xin mẹ tha thứ

Xin mẹ tha thứ

Tôi là một đứa trẻ mồ côi cha từ năm lên 2 tuổi. Cái tuổi còn quá nhỏ để biết

30-06-2016
Ai là thiên thần?

Ai là thiên thần?

- Sắp rớt cái mỏ rồi kìa, cha nội! Mến nguýt dài. Dường như chẳng để tâm đến

29-06-2016
Nhớ thầy

Nhớ thầy

Tôi còn nhớ như in hình hài thầy tôi nằm đó, trên chiếc giường trắng, vẫn còn mặc

24-06-2016
Chó Sói mài răng

Chó Sói mài răng

Một con Cáo thấy chó Sói cứ nằm trên cỏ mà mài răng, bèn khuyên: - Trời đẹp, mọi

24-06-2016

Pair of Vintage Old School Fru