Từ phía sau, hàng mấy chục đệ tử của năm môn phái nấp sau mấy gốc tùng, cũng từ từ rời chỗ ẩn bước tới thành một vòng tròn khá lớn!
bạn đang xem “Âm Dương Giới - Khuyết Danh” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Trong nháy mắt cục diện đã thay đổi, lực lượng hai bên phân biệt rõ ràng.
Hai mẹ con Văn phu nhân đã bị các cao thủ võ lâm vây kín. Số gia nhân và người đi đưa đám tuy đông nhưng phần nhiều là trai bạn nông dân không biết võ công nên trước khí thế ồ ạt oai dũng của các phái, đã thất kinh đứng dồn lại một nơi, mặt mày xám ngắt, không một ai có cử chỉ chống cự hay tìm cách tẩu thoát.
Văn phu nhân ngước mắt nhìn trời cười lớn rồi trợn mắt thét hỏi :
- Các ngươi muốn gì, hãy nói lên ta nghe thử. Hôm nay ta cũng quyết liều thân này để bảo vệ uy danh của nhà họ Văn và vạch mặt bọn phản loạn.
Tam Dương đạo trưởng cướp lời nói :
- Chúng ta đến đây chỉ muốn biết hiểu nguyên nhân cái chết quá đột ngột của Văn đại hiệp, có thế thôi! Nói thật hay che đậy là tùy nơi các người.
Không Tâm trưởng lão gằn giọng tiếp lời :
- Với thanh danh "Võ lâm đệ nhất gia", đứng đầu thiên hạ bá chủ quần hùng dù có chết cũng phải minh bạch chứ?
Văn phu nhân rầu rầu nói :
- Quý vị đã có lòng tưởng đến tiền nhân, gia đình chúng tôi vô cùng cảm kích. Song là chúng tôi chỉ ngại hành động này còn bao hàm nhiều âm mưu khác nữa.
Bồ Tâm sư thái cười khanh khách nói :
- Phàm một cao thủ võ lâm nội ngoại thần công tinh nhuệ đâu có kể gì thời tiết nóng lạnh. Một người như Văn đại hiệp tài nghệ đã vào hàng tuyệt đỉnh, một đêm ngộ cảm dễ gì chết nỗi. Bần tăng dám quả quyết là chứng đau tim bộc phát chỉ là điều dối trá mà Văn đại hiệp đã mất mạng vì độc thủ của phu nhân.
Văn phu nhân nổi xung nhưng cố nén rồi cười nhạt hỏi :
- Lão sư thái căn cứ vào đâu mà dám cả quyết như vậy?
Bồ Tâm sư thái nói :
- Nếu không có điều gì ám muội, tại sao không dám qùng đủ trăm ngày, bố cáo thiên hạ để anh hùng tứ phương về chiêm ngưỡng và phúng điếu?
Văn phu nhân đáp :
- Thiếp đã nói từ lúc đầu, là do di mệnh của tiên phu cơ mà.
Bồ Tâm sư thái cười gằn :
- Đó chỉ là ngụy biện để che đậy một sự thật. Bao nhiêu anh hùng trong thiên hạ đâu dễ bưng bít và qua mặt như người lầm tưởng.
Tam Dương đạo trưởng phất chưởng nói :
- Sư thái bất tất phải nhiều lời! Mô Phật, muốn tìm ra sự thật, chúng tôi chỉ cần phá quan tài nhìn thi thể tự nhiên sẽ thấy rõ.
Văn phu nhân tái mặt xông tới ba bước trợn mắt thét lớn :
- Phá quan tài à, các ngươi vì thù oán gì mà nỡ đem phơi xác một người đã quá cố? Thật ta không ngờ các ngươi nỡ nhẫn tâm và trở mặt như vậy!
Tam Dương đạo trưởng cau mặt nói :
- Ngoài biện pháp ấy, không còn cách nào khác rồi. Chúng ta biết làm sao hơn nên phải đành vậy! Nam mô A di đà Phật!
Nói xong đạo trưởng sà người lướt tới nhanh như chớp, vung quyền toan đập vào cỗ quan tài.
Văn phu nhân tung hữu chưởng chận lại, đôi mày dựng ngược, mím môi thét lớn :
- Các ngươi dám... dám...
Văn Thiếu Côn hét lên một tiếng, vung mạnh thanh trường kiếm vạch nên một đạo hào quang lóe mắt tỏa khí lạnh ghê người rồi luôn trớn phóng mạnh vào lưng Tam Dương đạo trưởng. Lưỡi kiếm xé gió véo véo, khí thế vô cùng mãnh liệt.
Để cứu lấy thân mình, Tam Dương đạo trưởng phải rút tay về phóng mình qua một bên né tránh rồi trả lại luôn hai chưởng liên tiếp.
Ngay lúc đó hai tiếng bộp bụp khô khan vang lên. Bồ Tâm sư thái thừa lúc hai mẹ con đang lo chống đỡ những thế võ của Tam Dương đạo trưởng, tung chưởng vào chiếc áo quan.
Do sức mạnh của chưởng lực, nắp áo quan tài bật tung lên, văng ra một bên.
Mọi người nhìn vào bên trong thấy rõ ràng một thây ma nằm im dưới lớp vải liệm, mặt mũi đen xì trông rất dễ sợ, chứng tỏ người trong quan tài đã chết vì trúng độc.
Cả năm nhân vật các phái võ cùng dừng tay ngẩn người. Hình như các vị Chưởng môn không ngờ tình trạng bất ngờ này, cùng ngó nhau một chập lâu không nói gì.
Nguyên Tỉnh đại sư lắp bắp nói :
- Mô Phật, việc này, việc này...
Văn phu nhân bật lên một chuỗi cười lanh lảnh rồi thét lớn :
- Ta chỉ e rằng, ngay trong lúc tiên phu còn đi thị sát miền Tây chưa về, năm vị đã dẫn người về bao vây Hạ Lan sơn từ trước rồi.
Tam Dương đạo trưởng thét lớn :
- Ác phụ đừng nói bậy, chúng ta dự định về đây hội ý cùng Văn đại hiệp chọn địa điểm triệu tập đại hội võ lâm kỳ tới, không ngờ lại gặp chuyện này.
Liếc mắt nhìn qua xác đen sì trong chiếc áo quan, đạo trưởng nói tiếp :
- Âu cũng do lòng trời xui khiến, cơ mưu của ngươi bại lộ để nỗi oan đại hiệp được giãi bày và ác phụ phải đền tội trước đại hội anh hùng thiên hạ.
Văn phu nhân chỉ cười nhạt rồi lắc vai phóng thẳng tới trước, hai chưởng cùng tung ra một lượt, ập vào ngực Tam Dương đạo trưởng, khí thế mạnh như vũ bảo.
Tam Dương đạo trưởng cầm đầu phái Võ Đang xưa nay nổi tiếng là cao thủ võ lâm tài nghệ siêu phàm nhưng cũng không dám xem thường, vội trầm người thấp xuống, đẩy hai chưởng ra chống đỡ.
Hai luồng chưởng phong xoáy va chạm vào nhau, "bùng" một tiếng, cát bụi bay mịt mù. Thân hình Văn phu nhân lắc lư rồi đứng yên vị. Tam Dương đạo trưởng bị dội ngược lại, loạng choạng mấy cái ngã ngửa trên đất, hộc ra một búng máu, thần sắc tái nhợt. Quả nhiên đạo trưởng đã thọ thương vì đòn tấn công đầu tiên rồi.
Ngay lúc ấy Văn phu nhân cũng kêu "ối", thân hình lảo đảo xiêu qua một bên.
Thì ra cùng lúc ấy Nguyên Tỉnh đại sư và Không Tâm trưởng lão, hai bên nhất tề phóng chưởng cùng một lúc tấn công vào cạnh sườn tả và vai hữu của Văn phu nhân.
Thấy mẹ thọ thương, Văn Thiếu Côn hét lên một tiếng, vũ lộng thanh trường kiếm chém thẳng vào cổ họng Bồ Tâm sư thái.
Bồ Tâm sư thái điềm nhiên cười nhạt một tiếng, tung người tránh qua một tấc, khẽ dùng ngón tay búng vào mũi kiếm kêu cong một tiếng, rồi tung cước đát thốc vào bụng dưới của Thiếu Côn.
Ghê thay, một cái búng tay của sư thái đã đẩy bật thanh trường kiếm sút khỏi tay Thiếu Côn bay vút ra tận đàng sau như ánh sao sa.
Tiếp theo đó một tiếng bịch vang lên, Thiếu Công lãnh cú đá như búa bổ, dội ngược ra sau như chiếc diều đứt dây.
Cửu Hoa lão nhân cũng phóng chưởng quét mạnh theo, khiến thân hình Thiếu Côn vừa ngã xuống phải lăn lông lốc mấy vòng nằm bất động.
Ngay lúc đó Tam Dương đạo trưởng từ từ đứng dậy, hít một hơi dài, trợn mắt nhìn vào Văn phu nhân rồi phóng luôn hai chưởng "Đại lực kim cương", thần chưởng khét tiếng của phái Võ Đang đập mạnh vào đầu nàng.
Trong lúc đã bị trọng thương vì hai đòn ác liệt của Nguyên Tỉnh đại sư và Không Tâm trưởng lão, Văn phu nhân vô phương tránh né, lãnh đủ đòn "Đại lực kim cương chưởng" bay bổng lên cao rơi xuống bãi cỏ, khắp người đầy máu, run lên lẩy bẩy rồi nằm im bất động.
Văn Thiếu Côn đau đớn quá rít lên :
- Mẫu thân! Trời!
Nhưng vì đã bị nội thương nặng, chàng lại hộc một ngụm máu tươi, lảo đảo rồi ngất luôn.
Bồ Tâm sư thái trổi lên một chuỗi cười rùng rợn, thét lớn :
- Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, giết rắn phải dứt nọc, trừ kẻ ác phải hết giòng.
Ác phụ đã đền tội thì thằng ranh con này cũng cho theo quách cha mẹ nó về chầu Diêm chúa.
Nói dứt lời, bà vận đủ mười thành công lực, quật một chưởng ngay vào thiên linh cái của Văn Thiếu Côn.
Bỗng ngay lúc đó, một bóng áo vàng lao tới ôm Văn Thiếu Côn bỏ chạy.
Bồ Tâm sư thái quát lớn :
- Hòa thượng kia mau bỏ thằng nhóc xuống.
Bà ta phi mình như bay theo, nhưng thân pháp của hòa thượng quá nhanh nên đành dõi mắt trông theo.
Tam Dương đạo trưởng lẩm bẩm :
- Hòa thượng này trông quen quen, phải rồi! Hắn ta là Niệp Sát hòa thượng.
Bồ Tâm sư thái hằn hộc nói :
- Dù hắn là ai đi nữa, chúng ta hãy hạ sào huyệt của Văn Tử Ngọc. Hãy nổi lửa thiêu cháy đi!
Lửa bốc cao ngùn ngụt, thiêu cháy một nơi từng là "Võ lâm đệ nhất gia" vang danh một thời.
Lửa đã lụi dần, cả tòa nhà đồ sộ nguy nga biến mất vào làn lửa, chẳng để lại một chút gì, vách tường đen thui thui.
Bao nhiêu gia nhân, tôi tớ, kẻ trước người sau lần lượt kéo nhau lẫn trốn hết, còn lại bốn lão bộc bên cạnh xác Văn phu nhân đẫm máu thút thít.
Chập sau, một trong bốn lão bộc nghẹn ngào nói :
- Lúc này không phải lúc khóc than, hãy lo chôn cất tướng công và phu nhân đã chết. Chẳng lẽ chúng thiêu lầm nữa hay sao?
Ba tên kia ngậm ngùi hỏi lại :
- Theo ý anh, chúng ta nên làm thế nào?
Người kia chau mày thở dài đáp :
- Việc cần thiết nhất là nên an táng thi hài chủ nhân cùng phu nhân, rồi sau sẽ tìm xem tiểu chủ nhân phiêu bạt nơi đâu.
Ba lão kia gật đầu đồng ý.
Họ dùng cán đòn khiêng trong nháy mắt đã đào xong một cái huyệt sâu độ một trượng.
Trong lúc cả bọn định dời thi hài vợ chồng chủ nhân hạ huyệt, thình lình có tiếng gọi se sẽ phều phào qua hơi thở :
- Kim... Trung... Nhứ...
Bốn lão bộc thất kinh, dáo dác nhìn bốn phía, chỉ ngó thấy Văn phu nhân đầy máu thịt, thấy tay chân có vẻ nhúc nhích cử động.
Hình như bà ta còn sống.
Người lão bộc tên Kim Trung Nhứ lập tức lại gần cúi mình gần khẽ gọi :
- Thí chủ mu ơi, chủ mẫu!
Ba người kia mặt mày tái xanh vì quá sợ đứng tận đằng xa không dám đến.
Thật là một chuyện không ngờ và cũng không ai dám nghĩ tới.
Chương sau