Insane
Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng


Tác giả:
Đăng ngày: 19-07-2016
Số chương: 23
5 sao 5 / 5 ( 150 đánh giá )

Thông Điệp Cuối Cùng - Chương 03

↓↓
Kẻ theo dõi là ai?

Mặt trời lóe những tia sáng đầu tiên xé tan màn sương dày đặc bao phủ lấy đất rừng Tây Nguyên. Tiếng gà rừng cất lên từ xa vọng lại được bàn tay của núi rừng nhào nặn nghe âm vang từng hồi. Mặt trời càng lên cao càng làm giảm đi cái lạnh bao lấy nơi đất rừng Tây Nguyên này. Hai tay Sơn bưng hai ly cà phê vừa mới pha lên sân thượng.

- Chú đã khỏe hẳn chưa mà dậy sớm thế? –Sơn nói.

- Ta đỡ nhiều rồi.

bạn đang xem “Thông Điệp Cuối Cùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Sơn đặt ly cà phê lên bàn. Nhìn ông chú đầy lo lắng, mới chỉ mấy ngày mà nhìn ông đã khác hẳn, không còn sợ hãi hay suy nghĩ gì về vấn đề hôm đó nữa.

- Đen không đường của chú đây.

- Cháu vẫn nhớ sao. –Ông mỉm cười.

- Nhớ chứ. –Vừa nói Sơn vừa ngồi xuống ghế. Anh tiếp tục. –Nơi đây đúng là nơi nghĩ dưỡng lí thú chú nhỉ. Từ lúc sống ở nơi sầm uất cháu chỉ ước ao có một cuộc sống yên bình như nơi đây thôi.

Vừa nói Sơn vừa nhìn ra cánh đồng cỏ bao la xung quanh. Một màu xanh tràn ngập cả một vùng.

- Ở đây không khí trong lành, núi non hùng vĩ, vì ít người đi lại nên không hít bụi đường như trong thành phố đâu. – Vừa nói ông vừa nhấp hớp cà phê.

Nhìn cánh đồng cỏ xanh tươi, không khí trong lành, khí hậu dịu mát nơi đây Sơn nhớ đến lần được khám nghiệm tử thi đầu tiên ở Mỹ với giáo sư Brown- người hướng dẫn của Sơn tại một vùng quê hẻo lánh của tiểu bang Okalahoma. Đó là xác chết đều tiên Sơn được khám nghiệm và để lại cho anh ấn tượng nhất. Sau khi vụ án được phá xong anh cảnh sát địa phương còn mời hai vị bác sĩ pháp y về nhà anh ta để uống rượu qua đêm. Đó là một trang trại ở vùng quê hẻo lánh, được xây trên khu đất rộng, trồng rất nhiều loại rau quả. Mà người quản lí là bố mẹ của anh cảnh sát trên. Đó cũng xem như là việc làm rảnh rỗi lúc về già của họ. Anh liên tưởng tới bố anh, ông cũng đã lớn tuổi, nên làm cái gì đó cho khây khỏa chứ không thể ngồi không được vì Sơn rất hiểu bệnh tâm lí của những người ở lứa tuổi này. Anh nghĩ nên xây dựng cái đồng cỏ này thành trang trại có vẻ là hợp lí nhất. Tiếng gáy vang của gà rừng làm anh bừng tỉnh về thực tại.

- À mà cháu có dự định này không biết có nên nói với chú không?

- Chuyện gì vậy?

- Cháu thấy cánh đồng cỏ này, khu rừng này nếu bỏ phí như vậy thì uổng phí quá. Khu này toàn là đất đỏ hay là ta nên xây dựng một nông trại trên đồng cỏ này, còn khu rừng thì…

- Cháu nói gì vậy. – Vừa nói ông vừa đứng dậy chống hai tay lên lan can sân thượng, nhìn thẳng ra đồng cỏ. Sau một hồi suy nghĩ ông trả lời. –Nó là cấm địa đấy, từ bao đời nay gia đình chúng ta có được xâm phạm đến nó đâu.

Sơn nhấp nhanh ngụm cà phê rồi cũng đứng theo sau ông chú.

- Nhưng mà cháu nghĩ nó không phức tạp đến thế đâu. Có thể hôm trước chú chỉ gặp một con chó hoang bình thường thôi.

- Cháu vẫn nghĩ là ta hoang tưởng sao? Ông gằn giọng.

Sợ ông chú nóng giận Sơn giải thích ngay.

- Không phải là hoang tưởng mà đó là hội chứng sợ hãi dẫn đến hoang tưởng, khi chú bị ám ảnh bởi con quái vật đó nhiều quá, chỉ cần chú thấy một con chó có hình dạng tương tự trong một điều kiện thần kinh đang căng thẳng ngay lập tức trong đầu chú lại nghĩ ra con quái vật đó. Và rồi khi thấy bất cứ hình tượng gì tương tự chú cũng… Ở đây chó hoang vốn rất nhiều mà.

- Không phải thế. Thật ra ta…

Sơn cắt lời.

- Thật ra cháu tìm hiểu mấy ngày nay thì biết được là con quái vật trong truyền thuyết nhà chúng ta có nét gần giống với con này đây. –Vừa nói Sơn vưa đưa cái di động cho ông chú. Cả hai tiến lại bàn để xem cho dễ hơn.

- Phải, có nét rất giống nhưng con ta thấy to hơn thế này. Đây là…

Như cảm thấy ông chú đã sai lầm, Sơn ngã người ra sau ghế giải thích.

- Nó được gọi là quái vật chupacabra hay còn được gọi là quỷ hút máu dê huyền thoại. Có rất nhiều quốc gia mô tả loài quái thú này theo hình dạng khác nhau nhưng giống chó nhất có lẽ là chupacabra trong truyền thuyết của bang Okalahoma tại Mỹ. Nhưng chưa có một bằng chứng khoa học nào về sự tồn tại của sinh vật này và nó cũng chưa bao giờ tấn công người cả.

- Tóm lại ta không cho phép con xâm phạm vào cấm địa. Từ xưa đến giờ và sau này vẫn vậy.

Nhận thấy sự cương quyết của ông chú Sơn cũng không đề cập đến vấn đề này nữa. Chưa bao giờ anh đề cập đến vấn đề gia đình với người thân trong nhà. Anh vốn chỉ muốn chú tâm vào sự nghiệp của mình nhưng bây giờ anh cảm thấy mình đã lớn, bố anh đã già, anh muốn gánh vác phần nào trách nhiệm của một người con lớn trong gia đình nhưng đã bị chú anh gạt phắt cái ý kiến của mình. Anh im lặng, anh chỉ biết vậy vì đó là những gì tốt nhất lúc này. Anh không thể trái ý người chú mà anh yêu thương nhất. Chưa bao giờ mà anh và chú anh bất hòa như vậy, có thể nói là 30 năm nay anh và chú chưa bao giờ tranh cãi như vậy. Một giọng nói vang lên thật đúng lúc và đó là điều mà Sơn mong muốn nhất lúc này.

- Hai chú cháu ăn cháo tổ yến này. Loại này rất tốt, chú phải ăn để mau hồi phục. –Câu nói của ông Hoàng như là một sự giải vây cho Sơn.

- Ba và chú ăn đi, con muốn đi dạo với An.

Sơn bỏ đi như không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

Anh và An, cả hai cùng đi dạo quanh ngôi làng này. Một kiểu giảm stret của người Mỹ. Qua bao năm thì cảnh vật ở đây cũng không thay đổi mấy. Hơn nữa vốn chả có ai để ý đến nơi đây cả, nó nằm khá tách biệt với thị trấn và chỉ có bốn căn biệt thự chỉ dành để cho mấy tay đại gia dưới phố lên đây mà nghĩ dưỡng, không bị ai làm phiền. Cả mấy ngôi biệt thự đều không cách xa mấy. Nhà cửa thì cũng thưa thớt. Sơn đưa mắt nhìn vào ngôi biệt thự đầu tiên một cảnh tượng hoang tàn đổ nát, lá bụi phủ đầy sân. Sơn có cảm giác như đang bị ai đó theo dõi, cậu giả vờ cột dây giày rồi quay phắt người lại nhưng chẳng có ai. An tò mò.

- Gì vậy anh?

- À, không có gì. Trừ căn biệt thự đầu tiên ra sao không thấy chủ nhân hai căn biệt thự này nhỉ?

- Đúng vậy, từ hồi ở đây em có bao giờ thấy mặt họ đâu.

Vừa nói hai anh em vừa tiếp tục bước đi. “Nhà cửa ở đây thưa thớt quá, lại vắng vẻ. Mà chắc cũng không ai còn nhớ đến mình nữa rồi”. –Sơn thầm nghĩ.

- Anh muốn tìm hiểu xem tại sao ông chủ ngôi nhà này lại vào trong cấm địa nhà chúng ta.

Sơn và An đang đứng trước ngôi nhà thứ ba này. An kéo tay Sơn lại.

- Nhỡ đâu ông ta nói vào nhầm thì sao, chuyện thường thôi mà, cánh rừng đó rộng lắm.

- Cứ vào hỏi thử xem, xem như là tạo quan hệ xóm làng, biết đâu sau này còn nhờ vả, ở đây chỉ có mấy người này thôi mà.

- Vậy cũng được. –An gật đầu.

Sơn lớn tiếng gọi cửa. Mãi lát sau mới có người đàn ông bước ra nhưng không chịu mở cửa. Đúng là người đàn ông hôm trước anh thấy qua cái kính viễn vọng nhà mình. Người đã vào trong cấm địa nhà anh.

- Gì vậy, ai đó? – Ông ta gằn giọng.

- Cháu là hàng xóm ở gần đây. Cháu muốn làm quen để sau này tiện việc qua lại thôi ạ.

- Được rồi, nhưng cậu ở nhà nào.

- Cháu ở ngôi nhà cuối cùng kia ạ.

Ông ta rút chìa khóa ra khỏi túi định mở cổng nhưng nghe câu trả lời của Sơn ông ta có vẻ khựng lại.

- Không phải chứ, tôi chưa bao giờ thấy cậu. Cậu về đi, tôi bận lắm.

Bộ râu quai nón, khuôn mặt chữ điền và thân hình to cao với nước da ngâm càng làm cho vẻ mặt ông ta thêm hung hãng hơn. Cái áo thun không cổ bó sát người làm cho thân hình ông ta thêm rắn chắc. Điều đặc biệt là trên má phải của ông ta có một vết sẹo khá dài cắt ngang bộ râu quai nón, tuy mái tóc dài có che mất một phần vết sẹo nhưng Sơn vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo ấy. Sơn đặc biệt chú ý đến vết sẹo này. Mặc cho ông ta không mở cửa Sơn vẫn tiếp tục.

- Chú ơi, sao chú lại nhốt chó vào trong cái ga ra kia ạ, ở nước ngoài như vậy là ngược đãi xúc vật đó. –Vừa nói Sơn vừa đưa tay qua cánh cổng chỉ vào cái ga ra trong nhà.

- Này, tôi đâu có nuôi chó. Ở nước ngoài thì cậu cũng phạm tội vu khống đấy.

- Vừa rồi lúc chú định mở cổng cháu thấy tay áo chú bị ướt và có dính lông chó, chắc chú vừa tắm cho nó xong. Hơn nữa trước cổng ga ra có nhiều giọt nước bắn thành tia nhỏ cháu nghĩ là do chó nhà bác rũ lông mà có vì chó khác với người, chúng không có tuyến mồ hôi trên da nên sau khi tắm chúng thường rũ lông để giữ nhiệt cho cơ thể.

- Vớ vẩn. Tao không rảnh để tiếp chuyện đám nhóc chúng mày, đi ngay. –Vừa nói ông vừa quay lưng bỏ đi, vết thẹo dài trên má đỏ ửng lên vì tức giận.

- Đó, em thấy chưa, ông ta có cho chúng ta vào nhà đâu mà em sợ. –Sơn nhún vai.

An kéo tay Sơn.

- Về thôi anh. Trưa rồi. Về ăn cơm không bố lo.

Sơn nhận thấy sự lo âu trên nét mặt của em gái anh. Anh hỏi.

- Em sao thế?

- Chỉ là em đói bụng thôi.

- Không phải chứ, nói anh nghe đi nào.

Nét mặt An tỏ vẻ bất an, cô níu tay anh, ép chặt thân vào anh, mặt nhìn qua lại tỏ vẻ dè chừng. Cô nói nhỏ vào tai Sơn.

- Hình như em cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta.

- Không phải đâu, ban ngày ban mặt, có gì đâu mà sợ.

Sơn chỉ nói vậy để trấn an cô nhưng thật ra anh cũng có cảm giác này. Không ngờ rằng chính em gái anh cũng cảm giác như vậy. Trực giác nhiều khi luôn là sự thật.

An kéo tay Sơn đi. Anh cũng không hỏi nữa mà đi theo An để cô cảm thấy yên tâm hơn. Chiếc ô tô vượt qua vun vút qua trước mặt họ. Bụi đường bốc lên mù mịt. Cả hai lấy tay che mũi lại để tránh hít phải bụi đường. Từng làn đất đỏ bốc lên cao. Đường ở đây cách xa thị trấn, dân cư lại vắng vẻ nên chưa được làm lại. Cũng may ở đây ít xe cộ qua lại nên không khí còn trong lành chứ mà tấp nập như dưới phố thì cũng chả khác gì cái lò nướng cả, suốt ngày hít phải khói bụi.

Chiếc xe rẽ vào căn nhà thứ hai, căn nhà mà Sơn chưa thấy chủ nhân của nó ra khỏi nhà bao giờ. –Thì ra là ông ta không ở đây thường xuyên. –Sơn thầm nghĩ.

Ông chủ nhà bước xuống xe tay móc chùm chìa khóa trong túi ra để mở cổng cho chiếc xe vào. Tay ông phì phèo điếu thuốc, ông ta mặc áo vest trông rất lịch sự. Sơn nhanh chóng tiến lại gần để làm quen với vị hàng xóm lạ mặt này. Ông ta hói đầu chứ không phải để tóc ngắn như hôm trước Sơn đã thấy trên sân thượng. Nó làm anh ấn tượng với ông ta hơn.

- Chào chú, gia đình cháu ở gần đây rất vui được làm quen. -Vừa nói anh vừa đưa tay ra như muốn bắt tay.

- À, rất vui được làm quen. Mời hai cô cậu vào nhà uống nước. –Vừa trả lời ông ta vừa đáp lại cái bắt tay của anh.

Câu trả lời của ông ta làm Sơn hơi bất ngờ. Thái độ của ông ta khác hẳn như những gì mà anh nghĩ lúc này. Sơn cứ tưởng ông cũng sẽ đuổi anh đi như người đàn ông nọ. An có vẻ như muốn kéo Sơn về nhà hơn là vào đây.

- Sao, sợ tôi làm gì hai người sao. –Vừa nói, ông ta vừa đưa rút tấm danh thiếp trong túi áo vest đưa cho hai người.

Trần Khoa Đăng, chuyên gia nghiên cứu sưu tầm đồ cổ. Sơn chỉ đọc tới đó, An nhoài người qua cách tay Sơn nhìn vào cái danh thiếp như một sự tò mò ngẫu nhiên.

- Vào được chứ em. – Sơn hỏi vẽ chế giễu.

An khẽ gật đầu. Chờ cho chiếc xe chạy vào ga ra xong, ông Đăng dẫn hai người vào phòng khách. Sơn đảo mắt khắp nơi như muốn tìm hiểu nhiều hơn về nơi đây.

- Soi mói nhà người khác là điều rất kiêng kị đối với người dân miền Bắc đấy. – Ông ta nói vẻ điềm đạm.

- Không, chỉ là…

Sơn chưa kịp nghĩ ra nguyên cớ gì để giải thích cho sự thiếu lịch sự của mình thì ông ta đã xen ngang.

- Đó chỉ là đối với người miền Bắc thôi, tôi là người miền Nam mà. Hai cô cậu cứ tự nhiên.

- Vâng.

Sơn cười thầm vì sự vui tính của ông ta.

- Hai người uống gì để tôi lấy. Một ly whisky nhé.

- Không cần đâu, cháu chỉ ghé qua đây một lát thôi.

Ông ta cười nhạt và đi xuống nhà dưới trong khi Sơn vẫn đang quan sát về căn nhà. Căn nhà này phòng khách rất lớn, dường như cả tầng trệt của nó là phòng khách và nhà bếp còn tầng trên mới là phòng ngủ. Nội thất hết sức sang trọng, nhiều bình gốm cổ được dựng trên các tủ cuối căn phòng. Mấy căn nhà ở trong làng này vốn tồn tại từ thời Pháp do một tay Việt gian theo Pháp xây lên để nghĩ dưỡng. Căn này cũng nằm trong số đó.

- Nước lọc cho tỉnh táo nhé.

Vừa đặt cốc nước lên bàn ông ta đã nói tiếp.

- Tôi hút thuốc được chứ? – Ông ta lịch sự hỏi.

Sơn cười nhạt ngã người ra sau.

- Không sao, bác cứ tự nhiên. –Sơn đáp.

- Hai vợ chồng cậu chắc lên đây nghĩ mát.

Câu nói của ông ta làm không làm hai người ngạc nhiên. Có lẽ ở đây không ai nhớ đến Sơn nữa cả huống chi những người mới đến như ông ta.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chuyến Tàu Địa Ngục

Chuyến Tàu Địa Ngục

Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma

19-07-2016 29 chương
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Cây tỏi nổi giận, vốn tên sách là Bài ca củ tỏi Thiên Đuờng, nhưng căn cứ vào cốt

20-07-2016 30 chương
Mùi Hương Trầm

Mùi Hương Trầm

"Mùi hương trầm" là ký sự du hành tại Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng của tác giả

20-07-2016 29 chương
Âm Láy Ma Quỷ

Âm Láy Ma Quỷ

Nếu bạn muốn tìm một cuốn truyện mà bạn không thể cưỡng lại sức hút của nó,

19-07-2016 72 chương
Âm Mưu Thay Não

Âm Mưu Thay Não

Và có lẽ nhiều bạn đọc đang băn khoăn không hiểu cuộc sống của nhân vật Hà Phan

20-07-2016 48 chương
Cổ Cồn Trắng

Cổ Cồn Trắng

Đây là cuốn tiểu thuyết điều tra hình sự viết về chiến công của những người

20-07-2016 20 chương
Người Đẹp Trả Thù

Người Đẹp Trả Thù

Lòng hận thù của con người rồi cũng đến lúc kết thúc, tình yêu đã giúp Tiểu Nê

20-07-2016 28 chương
Mùi Hương Trầm

Mùi Hương Trầm

"Mùi hương trầm" là ký sự du hành tại Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng của tác giả

20-07-2016 29 chương
Bản hoạ không kết

Bản hoạ không kết

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Yêu

25-06-2016
Giọt mưa thôi rơi

Giọt mưa thôi rơi

Tôi nhắm mắt, nghe gió lùa qua tóc, nghe tiếng chim kêu từ những bụi cây, nghe tiếng dế

01-07-2016
Nghề nào cũng chán

Nghề nào cũng chán

Đó là câu trả lời của ch. khi đi phỏng vấn việc làm. Người ta hỏi có khi nào chán

23-06-2016
Sức mạnh của ý chí

Sức mạnh của ý chí

Tại ngôi trường làng nhỏ bé của một vùng quê nghèo thuộc bang Kansas, Mỹ, có một

24-06-2016
Là...em gái anh à?

Là...em gái anh à?

Quan trọng hơn hết, có một giọng con gái trong vút, mỏng manh, nói khẽ với Tuấn nhưng

01-07-2016