XtGem Forum catalog
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 22
5 sao 5 / 5 ( 10 đánh giá )

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc - Chương 11

↓↓
Sáng sớm hôm sau, Quang Hy vẫn chưa trở về, chỉ có Jacko đến đây thu dọn quần áo của anh.

“Quang Hy đâu? Sao anh ấy không tới?” Mộ Tranh truy vấn.

“Cậu ấy sẽ không đến đây.” Jacko tuyên bố.

Trong lòng Mộ Tranh đột nhiên căng thẳng.

bạn đang xem “Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Vì sao?”

“Cô còn chưa hiểu à?”

Mộ Tranh cắn môi, nghĩ đến ngày hôm qua nghe lén điện thoại của anh.

“Bây giờ anh ấy… đang ở với Hà Dĩ Thiến sao?”

“Cô hiểu thì tốt rồi.” Jacko thở dài. “Mỗi cô gái đều có vọng tưởng muốn thay đổi được Quang Hy, cuối cùng kết cục của các cô ấy đều rất thê lương, chỉ có Hà Dĩ Thiến, cô ấy là người thừa kế tài sản hàng tỷ đồng, Quang Hy nhất định sẽ cưới cô ấy, cô đừng hy vọng nữa.”

Mộ Tranh ngẩn ngơ hồi lâu, một lúc sau cô mới mở lời:

“Tôi chưa từng nghĩ tới… có thể ở cạnh Quang Hy.”

“Cái gì?” Jacko sửng sốt.

Mộ Tranh cười khổ chua chát. “Tôi biết chứ, anh ấy với tôi khác nhau rất nhiều, không thể ở bên nhau được.”

Ngày ấy ở trong phòng Hiệu trưởng, khi Phương Đức Dung lên án cô, cô đã có dự cảm, sớm hay muộn mình cũng phải rời khỏi cuộc sống của anh.

“Chỉ là tôi muốn được ngồi bên cạnh anh ấy lâu hơn một chút, có lẽ trong khoảng thời gian này, chúng tôi có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp.”

“Cô có ý gì?” Jacko không hiểu.

Mộ Tranh không giải thích.

“Tóm lại, tôi hiểu rõ trạm hạnh phúc cuối cùng của anh ấy không thể là tôi.” Cô chán nản nói thầm, liếc về nồi cơm thịt bò trên bếp, thở dài. “Tôi chỉ muốn tạm biệt anh ấy.”

Jacko nhìn xem thường. “Cô không nghe tôi vừa nói gì à? Quang Hy chơi chán rồi, trò chơi đã kết thúc!”

Từ ngữ cay độc như những viên đá, từng câu từng chữ, đánh vào ngực Mộ Tranh, cô cố nén đau đớn, kiên định nhìn thẳng Jacko.

“Anh không cần lo lắng, tôi chưa từng nghĩ sẽ bám lấy anh ấy không buông, chỉ là tôi muốn cảm ơn anh ấy đã giúp tôi rất nhiều.”

Jacko cảm thấy bực bội. “Thôi, tùy cô, đừng nói tôi chưa cảnh cáo cô!”



Tại sao cô lại kiên trì muốn gặp anh đến vậy?

Nhận được tin Jacko truyền về, Quang Hy không yên trong lòng, ở trong phòng bệnh đi qua đi lại, sau đó, anh thật sự khống chế không được bực bội tràn đầy trong lòng mà oán hận muốn đập tường.

Anh sẽ không gặp cô nữa, không bao giờ gặp lại cô nữa, tốt nhất cô hãy vứt bỏ tình yêu này, hãy chấp nhận toàn bộ tình cảm giữa hai người chỉ như mây gió thoáng qua.

Anh không gặp cô, không có dũng khí nhìn cô một lần, anh biết rõ, anh nhất định sẽ luyến tiếc cô…

Quang Hy ngồi sụp xuống dựa mình vào tường, vùi đầu trên hai đầu gối, giờ phút này, anh cảm thấy mình thật bất lực, cảm giác bất lực giống như năm đó biết tin ba đã rời bỏ anh.

“Mộ Tranh, xem như anh xin em, hãy buông tay anh, hãy rời khỏi cuộc sống của anh đi.”

Cuộc sống của anh, thật sự quá tệ, dù là quá khứ hay hiện tại, thì anh cũng không thể khống chế được, ngay cả tương lai cũng mờ mịt như vậy.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi lộp bộp, tiếng gió mạnh đập vào cửa sổ thủy tinh, Quang Hy nghe thấy mà hoang mang ngẩng đầu lên.

Trời đang mưa, trong lòng của anh cũng đang mưa, còn cô gái ngốc ấy, giờ phút này đang đứng giữa cơn mưa bụi mênh mông, chấp niệm chờ đợi anh.

Cô nói, không gặp không về, cô sẽ đợi đến khi anh đến mới thôi.

Cô thật khờ, thật ngốc…

“Đồ ngốc, đừng đợi anh nữa.” Anh thì thào nói nhỏ.



Cô nhất định phải chờ, chờ cho đến khi anh tới mới thôi.

Mộ Tranh đờ đẫn đứng đợi ở bến xe buýt gần trường Đại học một mình, mưa to gió lớn thổi quét toàn bộ thành phố, dù cô đứng dưới mái che vẫn không tránh khỏi bị mưa bắn vào, làm ướt đẫm cả người.

Cô rất lạnh, trong lòng ôm hộp cơm thịt bò đã nguội từ lâu, mà toàn thân không ngừng run rẩy.

Một chiếc buýt lại tới bến, rồi chạy nhanh đi trong đêm tối, cô luôn luôn dùng ánh mắt mong chờ nhìn từng chiếc xe buýt tới bến, đoán rằng sẽ có người trên xe xuống bến này.

Trạm kế tiếp của bọn họ, thật sự sẽ hạnh phúc sao? Trạm kế tiếp của cô, đang ở đâu?

Dì quá thất vọng với chú Tài nên đã bỏ đi không từ giã, cô đã không còn nhà để về, Quang Hy cũng không chịu gặp cô.

Cô biết, từ nay về sau cuộc sống này chỉ còn lại một mình cô, một mình cũng không sao, cô đủ kiên cường, cô sẽ vượt qua được, cô tự nhủ trước khi đi khỏi đây, cô muốn gặp Quang Hy lần cuối.

Cô từng thầm nghĩ muốn ngồi xe buýt với anh một lần, dù đứng cũng được, cô muốn nói cho anh biết cô rất thích rất thích anh, hy vọng anh sẽ được hạnh phúc.

Anh sẽ đến chứ? Anh ấy sẽ đến chứ? Nếu anh không đến cô phải làm gì bây giờ?

Mộ Tranh rùng mình, tuyệt đối không chấp nhận khả năng này sẽ xảy ra, bất luận có chuyện gì, thì cô cũng sẽ chờ anh.

Đêm tối nặng nề, đã quá nửa đêm, xe buýt cũng ngừng hoạt động, trên đường là một mảnh hoang vắng, chỉ có mưa phùn làm bạn, cô bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, khóe mắt ướt át, cũng không biết là nước mưa của trời hay nước mắt của cô.

Đột nhiên, một chiếc ô che lên, thay cô che đi mưa gió vô tình.

Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt, cô nhìn thấy một khuôn mặt mang cảm xúc rối rắm phức tạp, là Quang Hy, anh rốt cuộc cũng tới, cuối cùng cô cũng gặp được anh!

Cô không biết nên nói cái gì, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ định nói ra, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói một câu ─

“Quang Hy, cơm thịt bò.”

Anh không nhúc nhích, bóng đêm quá sâu quá đen, cô không nhìn thấy trong mắt anh đang nghĩ gì, chỉ nhìn bàn tay anh đang nắm ô cũng run rẩy giống cô.

“Anh không ăn à?” Cô cười rơi lệ, nâng niu hộp cơm như vật quý giá. “Ăn ngon lắm đấy.”

Anh trừng mắt nhìn cô, cắn chặt hàm răng.

“Ngu ngốc, em là đồ ngốc…”



“Đơn giản một câu, tôi không muốn chơi nữa.”

Hai người trở lại nhà trọ của Jacko, đứng nói chuyện ở phòng khách, Quang Hy lạnh lùng tuyên bố, trên mặt không chút cảm xúc.

Mộ Tranh chăm chú nhìn anh, trong lòng trăm mối ngổn ngang, tuy rằng vẻ mặt anh hờ hững, nhưng cô biết anh đang giấu cô chuyện gì đó, nhất định phải có chuyện nào đó mới khiến anh thay đổi thái độ 180 độ thế này.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, cô tin tưởng anh cũng có tình cảm với cô, chỉ là tình cảm này, có lẽ không đủ để anh hạ quyết tâm sẽ nắm tay cô.

Nhưng không sao cả, cô trước nay không cầu mong cao xa, chỉ mong vẫn có thể làm bạn bên cạnh anh.

“Kỳ thật em có vật này muốn tặng anh.” Cô lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ. “Đây là quà mấy hôm trước em mua cho anh, vốn muốn chờ anh ăn xong cơm thịt bò sẽ đưa cho anh.”

Quang Hy nhìn cô mở hộp ra, bên trong là một đồng hồ dây da, thiết kế đơn giản thoải mái, nhưng rất có phong cách.

Cô kéo tay anh qua, chủ động đeo cho anh, anh muốn cự tuyệt, nhưng không biết tại sao lại không thể động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đeo đồng hồ vào cổ tay mình, giống như cô cũng đang nắm giữ trái tim anh.

“Món quà này coi như cảm ơn anh đã giúp em làm mọi việc, hy vọng anh thỉnh thoảng… thỉnh thoảng có thể nhớ về em.” Cô ngẩng mặt lên, nhìn anh cười ngọt ngào, trong nụ cười còn ẩn chứa chua xót.

Quang Hy cảm động, trong lòng bỗng dưng đập mạnh.

“Cô cho rằng cô là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành à? Sao tôi có thể nhớ mãi không quên chứ? Thứ đồ chơi này tôi không lấy!” Anh hét lớn.

“Bởi vì không phải hàng hiệu ư?” Cô thản nhiên hỏi.

Anh sửng sốt, “Cái gì?”

“Kỳ thật, em vẫn nghĩ gu thẩm mỹ của mình cũng không tệ lắm.” Cô thấp giọng, nhưng vẫn cười như vậy.

Anh cúi đầu, không dám nhìn nụ cười của cô.

“Chuyện này không liên quan tới hàng hiệu!”

“Vậy liên quan tới chuyện gì?” Cô chăm chú nhìn anh. “Vì sao anh bỗng nhiên không muốn gặp em nữa? Cho dù anh… không thích em, chẳng lẽ ngay cả làm bạn cũng không thể ư?”

Anh cười nhạt không nói gì, trong phút chốc ánh mắt chợt thay đổi.

Cô quan sát, càng chắc chắn anh có nỗi khổ riêng.

“Quang Hy, không phải anh thích Hà Dĩ Thiến chứ?”

Anh nghe cô hỏi mà chân mày nhíu vào, trừng cô không thể tin được.

“Nếu anh thích cô ấy, em sẽ chúc phúc cho hai người, hy vọng hai người có thể đến được trạm hạnh phúc.”

“Cô… nói cái gì?”

“Em thật lòng, em hy vọng anh được hạnh phúc.”

Anh nhìn mắt cô, đôi mắt rất trong, trong suốt làm cho anh càng đau lòng.

Anh nhíu mày, giọng lớn hơn, “Cô bị gì vậy? Tôi đối với cô tệ như vậy à!”

“Không hề, anh đối với em rất tốt, anh chăm sóc em rất dịu dàng.”

Quả thực gặp quỷ rồi! Anh không nghe lầm chứ, đột nhiên anh nắm chặt lấy bả vai cô, hận không thể lay cô thức tỉnh.

“Cô nhìn cho rõ đi, Lương Mộ Tranh, Nhậm Quang Hy tôi căn bản chính là kẻ thối nát, nát đến mức không thể nát hơn được nữa! Phụ nữ trong mắt tôi chính là đồ chơi, khi cao hứng thì chơi, mất hứng thì vứt, cô nghĩ tôi thích Hà Dĩ Thiến? Ha ha! Tôi sẽ không thích cô ta, nếu không thấy nhà cô ta có nhiều tiền, cô ta đã sớm bị tôi đá sang một bên rồi! Tôi chính là người như thế, tình yêu là cái gì? Tiền là quan trọng nhất!”

“Đừng nói bản thân mình như vậy.” Cô chau mày. “Anh rõ ràng không phải người như thế, vì sao muốn bôi xấu mình?”

“Cô biết tôi là loại người gì sao?” Anh khí thế bức người gào thét.

Cô cũng không sợ dù chỉ một chút, vẫn dùng ánh mắt thương cảm lại quyến luyến như vậy nhìn anh.

“Em tin con mắt nhìn người của mình, Nhậm Quang Hy tuyệt đối không phải một người chỉ trọng tiền mà không quan tâm tới tình cảm, nếu như anh thật sự là người vô tình, thì anh sẽ không luôn nhớ về ba anh như vậy, cũng sẽ không vì muốn giúp em chứng minh trong sạch mà nghiên cứu pháp luật một ngày một đêm, anh thật sự là một chàng trai tốt, nên đừng khinh bỉ mình như vậy.”

Quang Hy không nói được câu nào, trong lòng hỗn loạn như ma, rốt cuộc phải như thế nào thì cô mới bằng lòng nghe lời anh?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ

Cô là ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz rốt cuộc lại là Thiên Hậu Của Ông Chủ, bất

23-07-2016 10 chương
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Truyện có nội dung nhẹ nhàng đơn giản nhưng hấp dẫn được đăng tải miễn phí tại

20-07-2016 59 chương
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Orange

Orange

Tôi thực sự rất muốn đọc, nhưng tôi biết bây giờ chưa phải lúc. Chỉ vài ngày nữa

24-06-2016
Buồn Làm Sao Buông

Buồn Làm Sao Buông

Bạn có thể đọc những dòng viết dưới đây bằng tất cả sự vị tha của mình - như

22-07-2016 24 chương
Tình trong biển tình

Tình trong biển tình

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016