XtGem Forum catalog
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 27 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 148

↓↓
Năm tháng yên bình tốt đẹp (3)



Tô Khả ôm bảo bảo vẫn chưa chịu ngủ, rất bất đắc dĩ. Hướng về phía Tô Cẩm Niên đang giặt tã bên kia nói: " Cẩm Niên, anh nói có phải cục cưng của chúng ta kỳ lạ hay không."

"Sao lại kỳ lạ?" Tô Cẩm Niên chớp mắt mấy cái, sau đó cúi đầu, lại bắt đầu giặt tã, quả thật chính là giống khuôn mẫu vú em như đúc.

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tiểu bảo bảo vừa sinh nên Tô Khả không dám cho con dùng tã giấy, cho nên trước mắt họ cho tiểu bảo bảo dùng toàn bộ là tã bông vải mềm mại. Những cái tã này, tất cả đều dùng vải bông màu trắng mới tinh chế luyện, đun ở trong nước thật lâu, dùng tia tử ngoại khử trùng, lại dùng nước lọc giặt mấy lần, hong khô bên dưới mặt trời rồi sau đó mới dám cho tiểu bảo bảo sử dụng.

"Anh nói đi, nếu không phải là lúc con bật ra tiếng giống như mèo khe khẽ mấy tiếng, lúc đói bụng rầm rì hai tiếng thì em thật sự cho là thằng nhóc thứ hai của em là câm đấy."

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

Tô Khả tiếp tục nói: "Quan trọng nhất là con không khóc không ầm ĩ thì cũng được, nhưng tại sao không ngủ được vậy!" Đều nói mới sinh thì muốn ngủ, thời gian thằng nhóc bảo bảo này đã sinh ra bao lâu rồi mà sao không ngủ được lại vẫn không ngủ được chứ!

"Như vậy còn không tốt sao. Nếu giống như thằng nhóc nhà Đông kia thì em còn không thể khóc đấy."

Tô Khả sờ sờ cằm, "Cũng đứng, thằng nhóc nhà anh Đông quá ầm ĩ." Ưm, nhưng nhà mình quá yên tĩnh, an tĩnh làm cho cô cho là có thể bị người nào xuyên qua nhập vào thân hay không.

Xì xì xì, quả nhiên là đã xem quá nhiều tiểu thuyết tạp nham.

Tô Khả có cảm giác rơi lệ đầy mặt.

Một lúc sau, bên kia có một y tá đỏ mắt đi vào, giọng nói có chút khàn khàn, "Tô Khả, đến đây, đo nhiệt độ."

Tô khả nghi hoặc nhìn y tá kia một cái, nhìn hốc mắt cô ấy còn hồng hồng, cho là có ai ức hiếp cô ấy nên liền hỏi cô ấy, "Haizz, cô làm sao vậy?"

Y tá kia không nhịn được lại lau nước mắt một cái, "Ô ô —— ô ô ——"

Tô Cẩm Niên ngừng công việc trong tay lại, "Cô y tá, đây là có chuyện gì sao?" Ở phòng bệnh khóc lóc, còn tưởng rằng vợ chồng họ ức hiếp cô ấy đấy. Thật là có đủ rầu rĩ mà.

Y tá kia khóc nói, "Một chị em tốt ở khoa chúng tôi vừa bị người giết chết rồi. Ô ô, tôi mới vừa nhận được tin tức, ô ô. . . . . ." Y tá kia khóc như mưa hoa lê rơi, "Thật xin lỗi, Tô tiên sinh, Tô phu nhân, tôi rất nhanh sẽ điều chỉnh trạng thái thật tốt, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."

Tô Khả đổ mồ hôi, "Haizz, cô đừng nói xin lỗi với chúng tôi nữa, chuyện này cũng không còn biện pháp không phải sao."

Tô Cẩm Niên là một người nổi tiếng làm việc vì dân, hỏi, "Cái gì gọi là bị người ta giết chết hả?"

Y tá kia khóc càng thêm hăng say, "Chính là bị người ta bắn chết, sau gáy, một viên đạn sau gáy, bị mất mạng tại chỗ. Chị A Xảo là người rất tốt, không ngờ. . . . . . Không ngờ. . . . . ."

Tô Cẩm Niên gật đầu một cái, chân mày nhíu chặt, "Chuyện khi nào?"

"Ngay sập tối ngày hôm qua, khi chị A Xảo về nhà, ô ô, chị ấy sắp đến nhà. . . . . . Ô ô. . . . . ."

Chân mày Tô Cẩm Niên nhíu càng thêm sâu, anh không ngờ, dưới Hoàng thành (ed:ý chỉ ngay tại nơi có pháp trị) mà lại có vụ án kẻ dùng súng giết người xảy ra.

"Cục cảnh sát điều tra tình hình như thế nào?" Nếu y tá đều nói đây là bắn chết, như vậy khẳng định cảnh sát đã tham gia điều tra, vì thế, Tô Cẩm Niên hỏi vấn đề này.

Y tá kia lắc đầu một cái, chuyện này là cô chỉ vừa nghe được lúc chồng chị A Xảo gọi điện thoại đến hôm nay, cực kỳ đau thương nói là A Xảo bị người ta dùng súng bắn chết, bây giờ không thể đi làm.

Sau đó, dĩ nhiên là lãnh đạo chạy đến an ủi rồi, cũng có những chị em khác không có việc quan trọng nên trực tiếp xin nghỉ đi qua, cô ở chỗ này chỉ có thể nghe theo điện thoại gọi tới từ bên kia, tin tức từ nhỏ tí tẹo chắp vá xuất hiện một sự thật như vậy chứ những chuyện khác thì cô hoàn toàn không biết.

Tô Cẩm Niên gật đầu một cái, không cần phải nhiều lời nữa.

Tô Khả không rõ ràng rốt cuộc y tá kia là ai, nhưng một sinh mạng tươi mới như vậy bị người ta bắn chết, đây là một chuyện làm người ta tức giận cỡ nào.

Sau khi y tá kia kiểm tra hết Tô Khả thì liền đỏ mắt rời đi.

Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên trầm mặc không nói, "Cẩm Niên. . . . . ."

Tô Cẩm Niên lấy lại tinh thần, sau đó khẽ mỉm cười với Tô Khả, liền cúi đầu bắt đầu giặt tã.

"U u ~" kết quả là bố mẹ cũng trầm mặc nên âm thanh mềm mại của Tiểu Đoàn Tử liền truyền ra. Tô Khả vội vàng nhìn bảo bảo trong tay, rất nhanh liền phản ứng kịp là con đói bụng, lập tức cho con bú sữa.

Tiểu Đoàn Tử rất nhanh liền tiến tới trước ngực Tô Khả, liều mạng mút vào, miệng nhỏ hồng hào vừa mút vừa mút, vô cùng đáng yêu, sau đó lo lắng bị y tá mang tới buổi sáng đã trong nháy mắt tiêu tán.

Buổi chiều, Tiểu Bao Tử từ trường học tan ra đã vô cùng nhanh chóng đi theo bà nội bé tới phòng bệnh Tô Khả.

Tiểu Bao Tử nhìn ngủ say Tiểu Đoàn Tử ở bên cạnh Tô Khả, ngón tay nhỏ điểm chóp mũi Tiểu Đoàn Tử một cái, non mềm mũm mĩm, cảm giác thật tuyệt, "Mẹ, lúc nào thì mẹ và em trai có thể xuất viện?"

"Ưm, còn một tuần lễ."

"Được rồi, con tiếp tục ngủ ở nhà bà nội. Mọi người nhanh trở lại một chút, con muốn buổi tối cùng ngủ với em trai."

Tô Khả cười ra tiếng, "Con lớn như vậy chứ nhỏ đâu mà còn muốn ngủ cùng em trai à, đang nói giỡn với mẹ sao."

Tiểu Bao Tử chu miệng lên, "Không cần coi con là đứa trẻ ba tuổi có được hay không, con cũng trưởng thành rồi, chăm sóc em trai nhỏ như vậy thì khẳng định rất dễ dàng đúng không."

"Cẩn thận khoác lác quá hỏng hết." Tô Khả điểm chóp mũi Tiểu Bao Tử một cái.

"Đúng rồi, mẹ, tên em trai là gì thế?"

Tiểu Bao Tử hỏi như vậy thì Tô Khả thật khó trả lời, dù sao lúc trước gọi là Tô Tô, thật đúng là cô không muốn gì nhiều, Tô Tô chính là họ của cô cùng họ của Tô Cẩm Niên, hợp hai họ lại, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra tình yêu của cô đối với anh sâu đậm đến thế nào, thế nhưng con thứ hai. . . . . . Tô Khả mắc phải khó khăn. Chẳng lẽ phải gọi Tô Nhị Tô? Chính là đứa con thứ hai?

Nhìn thấy nét mặt khổ qua của mẹ mình, Tiểu Bao Tử hết ý kiến, "Mẹ, mẹ đừng nói với con là đến bây giờ mẹ cũng chưa đặt tên cho em trai đấy."

Tô Khả đổ mồ hôi đầy mặt, xoay đầu nhìn Tô Cẩm Niên uống nước bên kia, Tiểu Bao Tử theo ánh mắt Tô Khả, nhìn bố mà mình sùng bái, chớp chớp mắt to.

Tô Cẩm Niên bị đôi mắt nhỏ Tiểu Bao Tử làm sợ đến mức nuốt hết nước thiếu chút nữa vào phổi, anh sặc, "Ờ, đặt tên là chuyện lớn."

Tiểu Bao Tử tiếp tục chớp chớp mắt to nhìn bố mình, sau đó nói, "Bố, bố phải đặt cho em trai một tên dễ nghe, bố không thể lười biếng như mẹ vậy, trực tiếp kêu con là Tô Tô."

Tô Khả "a" một tiếng, "Vật nhỏ, con ghét bỏ tên mẹ con đặt cho con không hay lắm sao? Hơn nữa, tên của con rất tốt mà, Tô Tô, đó là chứng minh bố mẹ con đi chung với nhau đấy."

Cả khuôn mặt Tiểu Bao Tử cũng rối rắm ở cùng một chỗ, "Mẹ, mẹ còn có thể không biết xấu hổ hơn một chút nữa không."

Tô Cẩm Niên nhìn vợ con mình nói qua lại bên kia, khẽ cười ra tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xanh bao la, trong lòng suy tư, rốt cuộc con thứ hai nên đặt tên gì.

Từ từ xoay người, Tô Cẩm Niên than ngắn một tiếng, "Tô Tô, con nói nếu là bé gái của chúng ta thì thật tốt nhỉ?"

Tô Khả: ". . . . . ." Lại tới, thật là Tô Cẩm Niên cố chấp quá nè.

"Tên của con gái anh cũng đã suy nghĩ khá nhiều, Tô Đường, Tô Minh Nguyệt. . . . . ."

Tô Khả không muốn nghe tiếp nữa, tuyệt bút vung lên, "Tô Đường đi."

Tiểu Bao Tử kháng nghị đầu tiên, "Không được, con ghét nhất ăn bơ đường, em trai cũng sẽ không thích cái tên này, mọi người phải tôn trọng nhân quyền!"

"Ôi, thằng nhóc này đi tới nói nhân quyền với mẹ đấy à."

Đúng lúc, Doãn Lạc Phong cầm một giỏ trái cây đi vào, "Đang thảo luận cái gì thế, sôi nổi như thế?" Anh vừa nói vừa cầm giỏ trái cây trong tay trên đất, sau đó ôm lấy Tiểu Bao Tử hôn một cái, ‘ngựa quen đường cũ’ mà đi tới Tiểu Đoàn Tử bên kia, nhìn một đoàn mềm mại, cúi đầu hôn một cái.

"Chú Doãn, bố và mẹ thật là xấu, họ muốn gọi em trai là Tô Đường, con không muốn, tên Tô Tô của con đủ khó nghe rồi, tại sao có thể để tên của em trai cũng khó nghe, con không muốn con không muốn, họ không tôn trọng nhân quyền!"

Tiểu Bao Tử thật là đang tố cáo, đôi mắt nhỏ đen láy đã bốc lên hơi nước, dường như là ai dám thật sự gọi em trai bé thành Tô Đường thì bé liều mạng với người đó.

"Xì ——" Doãn Lạc Phong cười ra tiếng, "Tô Đường? Thật là chỉ có hai người đấy. Anh đại diện cho con trai nuôi của anh, bác bỏ."

Tiểu Bao Tử giống như là có được đồng minh, một tay ôm thật chặt bắp đùi Doãn Lạc Phong, "Đúng vậy, em trai trưởng thành thì nhất định sẽ ủng hộ con làm như thế!"

Tiểu Bao Tử vừa nói thì lòng vừa vô cùng chua xót nghĩ, tại sao bé không có anh trai, nếu như lúc bé sinh ra, có một anh trai phản đối mẹ lấy cái tên này, bé phải có bao nhiêu hạnh phúc đây.

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

Tô Khả sờ sờ đầu, chà, nghĩ tên là một việc khổ cực, "Nếu không thì cầm quyển tự điển đến, chúng ta một hai ba bốn năm, chỉ trúng chữ nào thì chính là chữ đó được không?”

"Không được." Tô Cẩm Niên gạt bỏ, "Ngộ nhỡ là chữ lạ thì lúc con trai lên tiểu học chẳng phải là phải khóc hết sức luôn sao."

Tô Khả gật đầu một cái, "Ờ, có lý, nếu là lúc đi thi thời, con người ta cũng đã bắt đầu bài thi rồi, con của chúng ta vẫn còn đang viết tên, vậy cũng thiệt thòi lớn rồi."

Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen: "Khả Khả, sẽ không thiệt thòi."

"?" Thời gian cũng ít đi, làm sao không không thiệt thòi.

"Chỉ số thông mình của con chúng ta rất cao, rất nhanh sẽ làm xong."

Tô Khả sờ sờ cằm gật đầu một cái: "Điều này cũng đúng."

Doãn Lạc Phong: Hai bố mẹ tự kỷ này, haizz haizz, nhanh phục hồi tinh thần lại một chút đi, chúng ta đang thảo luận vấn đề tên, không phải thảo luận vấn đề chỉ số thông minh, tính chất tư duy phát ra không nên quá tốt có được hay không.

Tô Cẩm Niên vắt hết óc suy nghĩ không ít, cái nào cũng bị bác bỏ, không phải là bởi vì nhiều nét bút thì cũng là bởi vì hài âm chưa đủ tốt. (hài âm là những âm đọc gần giống nhau)

Tô Khả phát cáu: "Bực quá trực tiếp gọi con là ABC luôn đi!"

Tô Cẩm Niên cũng phát cáu: "Bực thật, để cho con tự lấy tên đi." (ed: vợ chồng dễ thương há)

Mà lúc này Tiểu Đoàn Tử ở trên giường bởi vì ăn uống no đủ ngủ say sưa hoàn toàn không ngờ là bé gặp phải một đôi bố mẹ vô lương tâm.

Tiểu Bao Tử nhìn thấy bố mẹ của mình cũng nổi giận, mím môi, chớp mắt to, nhìn em trai mình, "Mẹ, em trai xinh đẹp hơn cả sao trên trời, gọi là Tô Tinh Tinh đi có được hay không?" (ed: Tinh Tinh có nghĩa là ngôi sao)

Thân thể Tô Khả chấn động, "Tình cảm suy nghĩ cả nửa ngày, con muốn cho em trai con lấy tên Tinh Tinh à."

Lúc này Tô Cẩm Niên phất tay phản đối, "Còn không bằng tên Minh Nguyệt của bố hồi nãy nữa, ngôi sao nhỏ như vậy, bầu trời đêm không để mắt tới, Minh Nguyệt đẹp hơn." (ed: Minh Nguyệt là trăng sáng)

Tiểu Bao Tử: ". . . . . ."

"Được rồi, gọi là Minh Nguyệt!" Đây coi như là biến tướng đền bù bởi vì tiểu công chúa Minh Nguyệt biến mất mà tâm hồn bị tổn thương đó.

Nếu như người bạn nhỏ còn ở trong tã bọc biết tên Tô Minh Nguyệt của mình là như vậy mà tới thì nhất định sẽ nội lưu đầy mặt.

Doãn Lạc Phong vẫn ẳm Tiểu Bao Tử, sấm sét đùng đùng, không khỏi nói một câu, "Còn không bằng Tô Thái Dương đấy." (ed: Thái Dương là Mặt Trời)

Mọi người: ". . . . . ."

*

Chuyện tên cứ quyết định xuống như vậy, sau khi Tần Phi cùng bố Tô Khả biết được, tới tấp cấp cho hai vợ chồng son một cái liếc mắt, "Đặt tên là chuyện tùy tiện như vậy sao?"

Một đứa bé trai thật tốt, nhưng bị bố mẹ chụp mũ tên của con gái, chờ con trưởng thành, nhiều uất ức lắm đấy. Tần Phi vừa nghĩ tới sau này cháu trai nhỏ của mình sẽ phải chịu uất ức như thế thì đau lòng có được hay không.

Nhưng dù là người lớn phản đối thì cũng không thể thay đổi được Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên mở miệng một tiếng là " bảo bảo Minh Nguyệt ". Từ từ, tất cả mọi người đều biết, con thứ hai nhà họ Tô có tên là của một khuê nữ —— Tô Minh Nguyệt.

Vào một ngày thời tiết đẹp trời, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đã trở về biệt thự của mình.

Lại nói, trong nhà Tô Khả mời bảo mẫu lần nữa, thì ra là bởi vì con dâu của bảo mẫu trước sinh con nên về nhà chăm sóc. Mới tới là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, chồng mất sớm, con trai học đại học, bà nhàn rỗi không có chuyện gì nên ra ngoài lập kết hoạch làm việc. Cùng lúc đó, nhà Tô Khả lại mời một thím tên Nguyệt để đặc biệt trông chừng Tiểu Đoàn Tử Minh Nguyệt.

Theo thời gian càng lúc càng trôi, tướng mạo Tiểu Đoàn Tử Minh Nguyệt càng ngày càng tinh xảo hơn đồng thời vốn là tính tình không khóc không ầm ĩ mà dần dần bắt đầu làm ầm ĩ.

Ví dụ như lúc uống sữa mẹ, Tô Khả phải nhìn bé, nếu không bé sẽ khoa tay múa chân, có lúc không chịu ăn cơm, không ăn uống còn chưa tính, bé lại khóc.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Truyện có nội dung nhẹ nhàng đơn giản nhưng hấp dẫn được đăng tải miễn phí tại

20-07-2016 59 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Mãi mãi là bao xa

Mãi mãi là bao xa

Dù cho thực tế chẳng ai bắt ta phải tin vào điều đó, dù ta có cân nhắc lí trí đến

29-06-2016
Niềm vui

Niềm vui

Con dâu đi làm về, chưa kịp cởi giày đã nghe trong bếp tiếng mẹ chồng hậm hực: "3

28-06-2016
Pháo hoa

Pháo hoa

Tuổi trẻ của chúng ta, nếu không phải là tình yêu sâu đậm thì hẳn sẽ phải là một

24-06-2016
Người chậm cảm

Người chậm cảm

Anh có bao giờ nhớ một ai đó nhưng bản thân không biết, cho đến khi gặp lại người

24-06-2016
Hồn ma báo tử

Hồn ma báo tử

Với hai bàn tay trắng muốt và những ngón tay thon dài, với một thân hình nẩy nở tự

29-06-2016