Pair of Vintage Old School Fru
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 137 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 148

↓↓
"Cẩm Niên. . . . . ."

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Bác sĩ nói là cho dù làm giải phẫu thì mẹ cũng chỉ có thời gian nửa năm."

Thật ra thì ngay từ lúc Tiểu Đoàn Tử chưa đầy một tháng, bệnh tình Tần Phi liền bắt đầu chuyển xấu, chỉ là bà nhấ quyết không muốn đi bệnh viện làm phẫu thuật cắt bỏ, dù sao bà là một người phụ nữ cao ngạo, nếu như bộ ngực phụ nữ thiếu đi hai khối thịt, giống đàn ông vậy thì thật giống không chết rồi vậy, dù bây giờ bà đã trên năm mươi tuổi. Cho nên dần dần phát triển biến thành "Dù là làm xong phẫu thuật cắt bỏ thì cũng chỉ có nửa năm sống" trong miệng bác sĩ.

Lúc này Tô Cẩm Niên rất đau khổ, mặc kệ trước đây là vì nguyên nhân gì, nhưng thân anh là một người con mà lại không biết bệnh của bố mẹ, cho đến tình trạng như vậy, Tô Cẩm Niên cảm giác mình là kẻ khốn nạn trong nhà.

Mùi vị mất đi mẹ rất khó chịu, mà mùi vị đếm ngược thời gian mẹ của mình còn mấy ngày rời đi càng thêm khó chịu.

Tô Khả cũng không biết lúc này phải an ủi anh như thế nào, bởi vì tất cả ngôn ngữ ở hiện thực trước mắt có vẻ rất yếu ớt.

Chỉ có thể ôm anh, sau đó con cũng cùng ôm anh.

Tiểu Bao Tử nhìn hiểu rằng bây giờ bố của mình rất khổ sở, bởi vì mẹ của bố, cũng chính là bà nội của bé ngã bệnh. Bé nghĩ, nếu như mẹ mình ngã bệnh thì bé cũng sẽ thật là đau khổ rất là đau khổ.

Cho nên Tiểu Bao Tử ôm chặt đùi Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên dây dưa không thôi, trong khoảng thời gian ngắn, đúng là nói không ra nửa câu.

Tô Khả ngẩng đầu lên, thấy vành Tô Cẩm Niên đỏ đỏ thì nói với Tô Cẩm Niên: "Tô Tô cầm cơm hộp đến, anh ăn một chút trước đi, về phần. . . . . . bên phía bà ấy. . . . . . Em đi sang xem một chút. . . . . ."

Lời này vừa nói ra thì Tiểu Bao Tử lập tức cố hết sức giơ hộp cơm vẫn xách lên.

Hộp cơm tổng cộng có bốn ngăn, hai ngăn cơm, hai ngăn đồ ăn, mặc dù nhìn chung thì khối lượng cũng không phải rất nặng, nhưng tay nhỏ chân nhỏ của Tiểu Bao Tử ôm thời gian dài như vậy nên nhất định là mỏi .

Tô Cẩm Niên nhìn thấy con trai giơ hộp cơm lên thì lập tức nhận lấy, cùng Tô Khả vào phòng bệnh.

Phòng bệnh yên lặng, thiết bị máy móc tít tít không ngừng bên tai.

Lúc này này, Tô Sĩ Minh đứng ở cửa sổ, trầm mặc nhìn sắc trời đen như mực ngoài cửa sổ, đợi đến khi nhìn thấy Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả tiến vào thì Tô Sĩ Minh nói: "Các con đã tới."

Tô Khả gật đầu một cái.

Tiểu Bao Tử nói: "Ông nội, con mang cơm tới, ông và bố ăn một chút đi."

Tô Sĩ Minh thân thiết nhìn Tiểu Bao Tử hồi lâu, sau đó nhìn Tiểu Đoàn Tử trong ngực Tô Khả một chút, có chút trách cứ nói, "Minh Nguyệt vẫn nhỏ như thế, tại sao có thể ẳm cháu ra ngoài." Sau đó lại nhìn Tô Cẩm Niên, "Thiệt là, vợ con phải ở nhà trông cháu trai vừa đầy tháng của bố chứ, nếu lại bệnh thì làm thế nào. . . . . ."

"Bố!" Tô Cẩm Niên bất đắc dĩ nói một câu.

Tô Sĩ Minh nhìn Tô Cẩm Niên hồi lâu, khoát khoát tay, "Được rồi được rồi."

Trong lúc hai bố con nói chuyện thì Tần Phi tỉnh lại, tiếng rên hơi nhỏ, đám người Tô Cẩm Niên lập tức nhìn Tần Phi. Tần Phi khẽ trở mình ngồi dậy.

"Mẹ. . . . . ." Tô Cẩm Niên lập tức tiến lên, đỡ Tần Phi dậy, chêm một cái gối sau lưng bà.

Tần Phi rất làm nũng liếc nhìn Tô Cẩm Niên, sau đó ánh mắt nhìn về Tiểu Bao Tử, ánh mắt tha thiết, "Cháu ngoan, đến bà nội nào."

Tiểu Bao Tử lanh lẹ đi lên trước, "Bà nội, bà phải mau khỏe, bà đã nói dẫn con cùng em trai đi công viên nước chơi." Vừa nghĩ tới bà nội mình nằm trên giường, trong lòng Tiểu Bao Tử liền khó chịu.

Tần Phi cười nói, "Chắc chắn rồi, bà nội của con là Tướng quân, cho tới bây giờ ‘nhất ngôn cửu đỉnh’."

Tiểu Bao Tử giống như là nhớ tới điều gì, chỉ vào hộp cơm trong tay Tô Cẩm Niên, "Bà nội, con mang cơm cho bà, bà ăn một chút đi." Mặc kệ là cô giáo hay là mẹ đều từng nói là người ăn nhiều cơm thì khẳng định thân thể khỏe mạnh, mà không ăn cơm, người kiêng ăn, thân thể khẳng định bệnh hoạn.

Tần Phi đưa tay không truyền dịch ra vuốt tóc Tiểu Bao Tử, mềm mại, rất thoải mái. "Được, bà nội ăn cơm."

Đối với người ung thư thời kỳ cuối mà nói, thật ra thì ăn cơm không khác nào cực hình.

Tô Cẩm Niên lấy mấy hộp cơm trong túi to ra, bày xong trên bàn nhỏ ở bên kia, ở cầm lấy một cái chén, một đôi đũa, gạt một ít cơm, còn có món Tần Phi thích ăn, đi lên trước, "Mẹ, ăn cơm."

Trong lòng của Tần Phi vô cùng thỏa mãn, ăn hai đũa cơm, trong dạ dày lại Tần Phi nhưu nghiêng trời lệch đất, nhưng nhìn ánh mắt Tiểu Bao Tử lo lắng, Tần Phi lại một hớp lại một hớp mà nhét cơm vào.

Tiểu Bao Tử nhếch môi nở nụ cười.

Tần Phi buông chén đũa xuống, nói với Tô Khả đang ẳm Tiểu Đoàn Tử bên kia: " Khả Khả à. . . . . ."

Tô Khả gật đầu một cái.

Tần Phi nhìn chồng cùng con trai của mình, nói: "Mọi người đi ra ngoài trước đi, tôi nói vài lời riêng cùng Khả Khả."

Tô Cẩm Niên cùng Tô Sĩ Minh gật đầu một cái, Tiểu Bao Tử bị Tô Cẩm Niên kéo ra ngoài.

Cửa đóng lại, cả phòng bệnh lại an tĩnh một lần nữa, Tần Phi không giấu mệt mỏi, khẽ nằm trên gối sau đầu, "Khả Khả à. . . . . ."

"Ừ, tôi nghe ."

Tần Phi nhìn Tô Khả, "Mẹ hiểu rõ trước đây mẹ làm thật nhiều chuyện rất có lỗi với con. Không chỉ muốn hại con mất Tô Tô, thậm chí còn làm hại con ngay cả bằng tốt nghiệp đại học X cũng không lấy được."

Tô Khả không nói gì, nhìn Tần Phi.

Tần Phi thở dài, "Haizz, mẹ cũng không nói đây là do mẹ nhất thời hồ đồ. Dù sao mấy chữ nhẹ bồng bềnh như vậy, muốn để con tha thứ cho mẹ thì đúng là buồn cười."

Tô Khả lắng nghe.

"Đến nay con vẫn không muốn gọi mẹ một tiếng mẹ, haizz, mẹ cũng không trách con, dù sao ngày trước việc mẹ làm thật quá đáng. Bởi vì đến lượt mẹ, mẹ cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người đã ba lần bốn lượt muốn hại người của mẹ."

Tô Khả cúi đầu, nhìn bên trong chăn, Tiểu Đoàn Tử ngủ vô cùng say sưa, nói một câu, "Đều đã qua rồi, bà cũng không cần nghĩ nữa, dưỡng bệnh cho tốt đi, Cẩm Niên cần bà, Tô Tô cũng cần bà."

Tần Phi tiếp tục nói, "Haizz, thân thể mẹ bây giờ mẹ rất rõ ràng, cho dù làm phẫu thuật thì đoán chừng cũng kéo dài mấy tháng. Mẹ là người cả đời ‘tranh cường háo thắng’, lại thiếu chút nữa làm cho mẹ phải mẹ con ly tâm, cháu trai biến mất, suy nghĩ một chút thì mẹ liền sợ, cũng may người đó là con."

Hai người lập tức lâm vào trầm mặc.

Tần Phi không biết nên tổ chức ngôn ngữ như thế nào, Tô Khả cũng không biết nên trả lời Tần Phi như thế nào.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Tiểu Đoàn Tử trong ngực khẽ vặn vẹo thân thể.

Tần Phi chậm rãi mở miệng, "Nói đến bệnh của mẹ, trước kia rất sớm đã chẩn đoán được, lúc ấy suy nghĩ đầu tiên của mẹ chính là, Tần Phi à Tần Phi, bà xem trước đây bà đã làm chuyện gì, đến chết nhưng cũng bởi vì rơi vào một căn bệnh ác như vậy. Nên khi đó cái gì mẹ cũng muốn thông suốt, con cháu tự có phúc của con cháu, con nói mẹ can thiệp quá nhiều để làm gì?"

Nói xong, Tần Phi lại một thở dài yếu ớt lần nữa, "Thật ra thì tự mẹ cũng rõ ràng, chính sách kết thân thật không có hạnh phúc chút nào. Hai người không yêu nhau mà cột chung một chỗ, đó là nguồn gốc của đau khổ. Con xem, mẹ không yêu bố của Cẩm Niên, bố Cẩm Niên không yêu mẹ, chúng tôi bằng mặt không bằng lòng ba mươi năm, mặc dù sinh một con trai Cẩm Niên ưu tú như vậy, nhưng mỗi ngày vợ chồng chúng tôi sống trong khổ sở. Nhưng Cẩm Niên đến tuổi nên cưới thì mẹ lại muốn để con trai mẹ đi lên con đường cũ của mẹ, không phải là mẹ rất ngu sao?"

Tô Khả lắc đầu một cái, "Cũng không tính." Mỗi cha mẹ đều hy vọng một nửa kia của con mình có thể đủ ưu tú để xứng với con của mình, cho nên lô-gic của Tần Phi, Tô Khả hoàn toàn không cảm thấy kỳ lạ.

Chỉ là Tần Phi không biết, trong cuộc sống chung đụng cả đời thì cũng không phải bà cho là ưu tú mà có thể .

Tần Phi khẽ cười "ha ha", "Cho nên khi đó mẹ nhất định là bị mỡ heo làm đầu óc mê muội."

Tô Khả không nói tiếp nữa.

Tần Phi nói: "Khả Khả, thật ra thì bây giờ mẹ tiếc nuối nhất chính là con không thể gọi mẹ một tiếng mẹ, thật đấy."

Tô Khả nhìn ánh mắt chân thành của Tần Phi, muốn nói lại thôi. Bởi vì hai chữ "ma ma" này quá nặng nề, cô không kêu ra miệng được, thật sự không kêu ra miệng được.

Tần Phi nhìn nét mặt của Tô Khả, hơi thất vọng, sau đó nói, "Mẹ rất hi vọng, lúc mẹ vẫn còn sống có thể nghe con gọi mẹ một tiếng mẹ."

Tô Khả cắn cắn môi, "Chỉ cần bà vẫn còn sống, bà sẽ có cơ hội."

Tần Phi cười, "Haizz, yên tâm đi, mẹ cũng là một người sợ chết, sẽ làm phẫu thuật, mẹ chờ các con tổ chức hôn lễ xong."

"Hả?" Đối với hôn lễ, Tô Cẩm Niên đã từng nói là ra nước ngoài làm một cái, nhưng kể từ lúc con thứ hai ra đời, Tô Khả đối với hôn lễ của mình đã không ước mơ nữa.

Dù sao thì con thứ hai cũng sinh rồi, cô còn mặc áo cưới thì thật mất mặt.

Tần Phi cười, "Đồ ngốc, con và Cẩm Niên chỉ nhận giấy chứng nhận, chưa từng cử hành hôn lễ. Không nhìn thấy lúc chúc tết năm nay hả, mấy người trong họ cũng không biết con, thậm chí còn không cho con sắc mặt dễ nhìn đấy à."

Tô Khả đổ mồ hôi, "Còn nhớ sao."

"Tất nhiên, khi dễ chủ nhà của họ Tô chúng ta, sổ sách này, trở về mẹ chắc chắn phải coi."

Tô Khả: ". . . . . ."

Sau đó Tần Phi cởi vòng ngọc màu tím nhạt trên tay mình ra, sau đó kéo một tay Tô Khả qua đeo vào cho cô, "Cái này là bảo vật gia truyền của chủ nhà học Tô, năm đó là bà nội Cẩm Niên giao đến tay mẹ, vốn là mẹ tính giao cho con trong hôn lễ của các con, nhưng mà mẹ suy nghĩ một chút, vẫn là bây giờ giao đi, đến lúc đó trong hôn lễ mà mẹ vội vàng rồi quên mất, vậy coi như tội lớn."

Cảm giác trong lòng Tô Khả hốn tạp, trong khoảng thời gian ngắn, tay giơ thẳng bất động ở giữa không trung.

Tần Phi vén một góc chăn lên, nhìn Tiểu Đoàn Tử bên trong đã mở đôi mắt to đen láy, cả khuôn mặt cũng tản ra ánh sáng nhu hòa.

"Ôi, cục cưng Minh Nguyệt, tới đây, nhìn bà nội này, bà nội ở đây."

Ánh mắt của Tiểu Đoàn Tử xoay chuyển sang Tần Phi, Tần Phi "khanh khách" cười ra tiếng, "Ai ui, cháu trai nhỏ của bà thật xinh đẹp."

Trêu chọc Tiểu Đoàn Tử một hồi, Tần Phi nói với Tô Khả: "Được rồi, con và Cẩm Niên cùng đi về nhà ngủ đi, mẹ ở chỗ này cũng không có chuyện gì khẩn cấp nữa."

Tô Khả gật đầu đáp ứng.

Cửa mở, Tô Cẩm Niên cùng Tô Sĩ Minh trầm mặc đứng đó, ngay cả vẻ mặt Tiểu Bao Tử cũng không yên lòng.

Tô Khả tiến lên, "Cẩm Niên, chúng ta về nhà."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Truyện có nội dung nhẹ nhàng đơn giản nhưng hấp dẫn được đăng tải miễn phí tại

20-07-2016 59 chương
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương
Ghen...

Ghen...

Trên đời này, nếu có cuộc thi coi ai ghen tuông dữ nhất thì chắc vợ tôi thể nào cũng

29-06-2016
Khi con gái 30

Khi con gái 30

Khi 20, say rượu lần đầu vì thất tình, khóc lóc vật vã thảm thiết. 30 tuổi, thảnh

27-06-2016
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương