Snack's 1967
Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề

Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 19
5 sao 5 / 5 ( 10 đánh giá )

Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề - Chương 8

↓↓
Thẩm An Nhược đi công tác về, Trình Thiếu Thần lại tới thành phố khác. Khi mệt mỏi anh không muốn nói chuyện, điện thoại cũng không liên lạc mỗi ngày, có gọi chỉ nói chuyện ứng phó vài câu rồi gác máy. Thẩm An Nhược chẳng hiểu nổi tính khí của anh, cũng không muốn tự mình mất mặt thêm nên trừ khi có việc, ngoài ra chẳng bao giờ chủ động gọi điện. Tính ra không chỉ là gặp mặt, đến một cuộc nói chuyện tử tế cũng đã từ lâu rồi. Thẩm An Nhược cảm thấy cuộc sống của mình hình như thiếu thiếu thứ gì đó, nghx đi nghĩ lại, hóa ra là đã lâu rồi không giận hờn Trình Thiếu Thần.


Lúc Trình Thiếu Thần trở về, vừa đến sân bay đã vội vã gọi điện nói tối đến đón cô đi ăn. Mấy ngày không gặp, nhìn anh đen hơn, hình như cũng gầy đi nhiều.


"Gần đây công việc của anh vất vả lắm à?" Cô không nhịn được mở lời hỏi anh. Anh trước giờ vốn rất giỏi, lúc câu cá còn có thể dễ dàng giải quyết công việc với những khách hàng khó tính.


"Anh có thể coi đây là sự quan tâm đặc biệt của em đối với anh không?"

bạn đang xem “Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Em chỉ thấy kì lạ khi anh sụt cân thôi."


"Bơi lội, tắm nắng, mùa này ở Hải Nam thời tiết rất tốt."


"..." Thẩm An Nhược chẳng biết nói gì nên giả bộ ngó nghiêng xung quanh, từ trước đến giờ cô không mấy chú ý đến xe anh đi, giờ mới phát hiện ra: "Trình Thiếu Thần, anh có nhầm không đấy, anh lại đổi xe mới à, lại còn đi loại xe này nữa, anh có đạo đức nghề nghiệp không vậy?"


"Anh đổi việc mới, gần đây cùng bạn bè làm một số dự án, cũng sắp được 3 tháng rồi. Ủa, chẳng lẽ em không biết?"


"Anh có nói gì đâu?"


"Anh nhớ đã nói với em rồi."


"Em nhớ là không có mà." Thực ra Thẩm An Nhược cũng không chắc chắn lắm. Mặc dù chẳng phải quá quan trọng nhưng trường hợp này giữ vững lập trường là lực chọn tốt nhất. Cũng may Trình Thiếu Thần không tiếp tục tranh luận nữa.


Hai người đến dùng bữa ở một nhà hàng Ý, khung cảnh hết sức tao nhã. Thẩm An Nhược chỉ gọi cho mình một suất ăn trẻ em, còn đẩy phần mỳ sang cho Trình Thiếu Thần.


"Suất ăn này thường không được ngon lắm, hay em gọi một suất khác đi. Lần đầu tiên anh thấy một người lớn như em lại chọn phần ăn của trẻ em đấy. Còn nữa, từ khi nào em không ăn mỳ vậy?"


"Em đi ăn đồ Tây đều chọn suất ăn trẻ em. Nếu không biết cách kết hợp, chọn suất ăn trẻ em nếu có sai sót sẽ không bị chê cười, đây là một chị lúc mới vào công ty dạy em, sau này em cũng quen luôn, không sửa được. Chọn suất ăn trẻ em thì em mới ăn được hết, không để thừa lại quá nhiều, thể hiện em là người có giáo dục. Còn về mỳ Ý thì do em không biết dùng nĩa một cách đẹp mắt, nên tốt nhất là không ăn."


Trình Thiếu Thần đang uống cà phê, nghe cô nói vậy thì bật cười, ho sặc sụa, thiếu chút nữa là cà phê đổ cả lên người. Anh cầm giấy ăn, vừa lau miệng vừa tiếp tục cười: "Thẩm An Nhược, anh không biết phải nhận xét về em thế nào, em chẳng màng đến thể diện mà cứ nhất nhất phải thẳng thắn chân thành như thế sao?"


"Rất vui vì em có thể khiến anh vui vẻ, không cần cảm ơn em đâu."


"Anh nhất định phải cảm ơn em, anh bị mấy cái hợp đồng điên rồ khiến mấy ngày nay không thể cười nổi. Để cảm ơn em, anh sẽ dạy em làm cách nào dùng nĩa ăn mỳ một cách tao nhã, em cuốn tròn lên như vậy là được, mặc dù có hơi phiền phức nhưng không phải tay em rất linh hoạt sao? Thực ra em còn có thể yêu cầu người phục vụ mang tới một đôi đũa."


"Nhà hàng này cũng có đũa hả?"


"Tại sao em không thử hỏi xem?"


Thẩm An Nhược quyết định không bị mặc lừa. Cô cũng đã ăn no, đặt đĩa mỳ kia sang một bên, cầm nĩa lên học cách cuốn mỳ. Trình Thiếu Thần thấy cảnh này thì cười ngặt nghẽo không dừng được.


Trình Thiếu Thần nhận điện thoại , chân mày anh cau lại, hình như có việc gấp.


"Anh đưa em về nhà trước, công ty xảy ra chuyện, anh phải lập tức qua đó."


"Không cần đâu, anh cứ đi đi, lát em gọi xe về cũng được, bây giờ cũng không quá muộn mà."


"Vậy em cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho anh."


Thẩm An Nhược không ngờ sẽ gặp được người quen ở đây. Nhà hàng rất rộng, qua một khúc quẹo, đột nhiên cô bắt gặp một chị học cùng thời đại học, năm đó là cô gái rất mạnh mẽ giỏi giang, bây giờ đã trở thành một phụ nữ đằm thắm hết mức. Chị cùng nhanh chóng nhận ra Thẩm An Nhược, cô dừng bước, khẽ nói: "Em chào chị."


"An Nhược, hóa ra em ở thành phố này?" Nhiều năm không gặp, chị Lý rất ngạc nhiên, "Hạo Dương, sao cậu không nói với tôi chuyện này."


Thẩm An Nhược cố gắng lờ đi bóng dáng quen thuộc đó, người kia đứng dậy, quay người, cười nhạt: "An Nhược, lâu rồi không gặp", rồi quay sang Trình Thiếu Thần gật đầu chào: "Tổng giám đốc Trình".


Thẩm An Nhược thấy đầu mình ong lên, không nghe ra họ đang nói gì với nhau, chỉ loáng thoáng nghe thấy Trình Thiếu Thần và Giang Hạo Dương nói vài câu khách sáo, hình như trước đó cả hai đã từng quen biết, đàn chị kai cũng kéo cô ngồi xuống, cười với Trình Thiếu Thần và nói gì đó với anh, Trình Thiếu Thần xin phép đi trước.


Cô thấy mình đang cười máy móc, cố gắng duy trì phép lịch sự tối thiểu, điều hòa mở quá lạnh, cô rét run cầm cập. Cô đã từng nghĩ đến việc nếu như gặp lại Giang Hạo Dương thì nên nói gì, nên thể hiện thái độ ra sao, chỉ không nghĩ rằng ngày đó lại tới quá nhanh, cô vẫn chưa chuẩn bị gì cả.


Cô như người mất hồn, thần trí vẫn đang lơ lửng trên chín tầng mây, trong tiềm thức, cô bay lượn trên cao, mở to đôi mắt lạnh lùng nhìn một con rối giống mình đang máy móc trò chuyện, hành động. Cô không nhớ bản thân đã nói gì, nhưng cũng không quá lo lắng vì những giao tiếp được rèn luyện hằng ngày không thể khiến cô làm ra điều gì thất lễ. Thẩm An Nhược chỉ biết khi hồn mình quay về thì bản thân đã ngồi ngay ngắn trên xe của Giang Hạo Dương. Anh cài dây an toàn cho cô rồi khởi động xe, không hỏi cô đi đâu.


Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, Thẩm An Nhược mới trấn tĩnh lại được.


"Anh về lúc nào vậy?"


"Cũng sắp được một tháng rồi."


"Vậy sao? Chúc mừng anh được thăng chức."


"Ừ. Công việc của em dạo này sao rồi?"


"Vâng, vẫn như cũ thôi." Thẩm An Nhược chợt thấy buồn cười. Thật hoang đường, một cặp tình nhân đã từng có kế hoạch kết hôn với nhau lại nói chuyện đầy khách sáo, giả tạo như hôm nay.


"An Nhược, trước nay em vẫn biết cách để sống tốt. Chuyện này sẽ chẳng bao giờ khiến anh lo lắng." Giang Hạo Dương khẽ nói.


"Chẳng phải anh cũng sống rất tốt đó sao, tới đó tu nghiệp vài tháng, giờ cả xe cả nhà đều có hết, con đường thăng quan tiến chức cũng rất rộng mở."


"Những thứ đó dù đã có, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thành vô nghĩa. Anh đã đánh mất thứ mà anh không bao giờ có thể lấy lại được, An Nhược, em không cảm thấy điều đó sao?" Giọng Giang Hạo Dương vẫn bình thản như thể đang nói chuyện không liên quan đến mình.


Thẩm An Nhược hơi bực mình, vì thế cũng học theo cách nói chuyện lạnh lùng vô cảm của anh: "Anh vẫn còn quan tâm đến chuyện đó sao?"


"Anh chỉ không hiểu, tại sao chúng ta lại đến nông nỗi này?"


"Em cũng không nghĩ ra nên không muốn nghĩ tới nữa. Giang Hạo Dương, mọi chuyện đã qua rồi, anh cần gì phải tỏ ra tiếc nuối như vậy, nếu thật sự để ý thì anh đã không chờ đến hôm nay mới xuất hiện."


"An Nhược, ngày đó anh cũng dần hiểu ra, hai người chúng ta đã đi đến cùng, dù có quay lại bao nhiêu lần đi chẳng nữa cũng không thể tránh khỏi kết thúc này, cả hai chỉ đang gây sức ép cho nhau. Chỉ là anh không cam lòng, bất luận thế nào cũng phải nói lời từ biệt, dù không thể ở bên nhau cũng nên có gì đó gọi là chính thức, không thể nói qua loa qua điện thoại vài câu là cắt đứt cơ duyên mặn nồng mấy năm được. Lúc đó anh bận việc không dứt ra được, nhưng có một hôm xe chở bọn anh đi khảo sát ở huyện K, anh nhìn bảng chỉ đường, biết em chỉ ở cách đó một trăm cây số. Anh đã xuống xe, nhờ mấy người trồng cây ở thôn bên cho anh đi quá giang, anh chờ em cả đêm, nhưng cuối cùng lại không được như anh mong đợi."


"Khi nào?" Thẩm An Nhược hơi sững ngời.


"Tuần thứ năm kể từ khi chúng ta chia tay, anh ở dưới lầu đợi em, cuối cùng thấy em được một người khác đưa về. An Nhược, khi đó anh chỉ đứng cách em có chục mét mà em cũng không nhận ra."


"Anh đã đến, sao không cho em biết?"


"Khi đó em đang chào tạm biệt Trình Thiếu Thần, đưa mắt nhìn anh ta đi khuất, khi quay đầu lại, khóe miệng em còn vương nụ cười. Anh vốn muốn xuất hiện trước mặt em nhưng trong giây phút đó, anh lại mất hết dũng khí. Đột nhiên anh cảm thấy, nếu để em ra đi như thế liệu có hạnh phúc hơn không. An Nhược đã lâu rồi anh không thấy nụ cười ấy của em nữa. Em đã quyết định chia tay, đó là sự lựa chon cuối cùng của em. Nhìn em vui vẻ như vậy, tại sao anh lại phải phá vỡ hạnh phúc của em thêm một lần nữa? Vì vậy khi đó anh đã chọn cách ra đi, không muốn là m phiền em nữa."


"Anh sợ..." Thẩm An Nhược bỏ dở câu nói đang định thốt ra. Cô nghẹn ngào, trong tim chợt có những cảm xúc rất kì lạ, đó là những cảm xúc hỗn tạp giữa thương cảm, buồn cười, tức giận và cả không cam lòng. Người đàn ông này có thể đọc vị tình yêu một cách rõ ràng như đang đọc một bản báo cáo, lại có thể nắm bắt những tình tiết lãng mạn trong tình yêu một cách bình thản lạnh lùng, cô vĩnh viễn không phải là đối thủ của anh nên dần dần mới mất đi cảm giác an toàn, liều mạng mà tháo chạy để cuối cùng lại cảm thấy không nỡ. Còn bản thân cô, thật ra sớm đã trở thành một miếng thịt gà nhạt nhẽo mà anh muốn vứt bỏ thật nhanh. Bất luận ra sao thì cô cũng phải cảm ơn anh, cuối cùng giờ đây cô cũng có thể cảm thấy thực sự nhẹ nhõm.


"Đều là chuyện đã qua rồi." Thẩm An Nhược yếu ớt nói.


"Đúng vậy, đều đã qua, sau này cũng sẽ không lặp lại." Giọng nói của Giang Hạo Dương so với ban nãy càng trở nên bình thản.


Xe anh đi không quá nhanh nhưng cuối cùng vẫn đến nơi.


"Cảm ơn anh."


"Anh tiễn em lên lầu, em đi một mình không an toàn."


"Không cần đâu."


Sắc trời hôm nay thật kì lạ, là đêm đen nhưng lại sáng rõ như ban ngày. Những tầng mây hạ xuống rất thấp, không khí ẩm mà oi nồng.


"Chắc là sắp mưa, dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa to, anh về đi, lái xe cẩn thận."


"Anh tiễn em đến hành lang."


Thẩm An Nhược không nói thêm, chỉ yên lặng cúi đầu bước đi, cảm giác Giang Hạo Dương chỉ ở cách cô vài bước chân. Hơi thỏe và từng bước đi của anh nhẹ nhàng, như không hề có tiếng động.


Cô cầm chìa khóa mở cửa, nghe giọng nói của Giang Hạo Dương nhẹ nhàng vang lên sau lưng mình: "An Nhược, bảo trọng."


Thẩm An Nhược bước vào phòng, lúc này cô dường như đã mất hết sức lực, đôi chân mềm nhũn ra, cứ thế ngồi gục trên thảm. Cô ngồi như vậy một lúc lâu, đầu có ong ong trống rỗng, tim đập loạn nhịp làm lồng ngực đau nhói. Cô không muốn nghĩ đến những chuyện đã qua nên đã chấp nhận chọn cách bỏ chay. An Nhược đứng lên, vào bếp lấy ra chai rượu trắng, mở nắp uống một ngụm lớn. Hơi cay xộc lên khiến cô ho sặc sụa, nước mắt không ngừng rơi xuống. Khi hơi rượu bốc lên cũng là lúc cô thấy mọi thứ trở nên rõ ràng, nhịp tim dần ổn định trở lại, cô đứng đó tự cười bản thân mình.


Lần đó làm cá không có rượu, cô nhờ Trình Thiếu Thần đi mua giúp một chai, anh loanh quanh chán trong siêu thị rồi mua về một chai rượu Ngũ lương2 đóng hộp tinh tươm. Khi đó Thẩm An Nhược trêu anh một trận, không ngờ hôm nay nó lại giúp cô trị tâm bệnh của mình. Dù sao thì rượu ngon vẫn đúng là rượu ngon, lúc đưa vào miệng hơi khó chịu, nhưng khi đã uống thì lại rất sảng khoái, cô uống hết ngụm này đến ngụm khác, chớp mắt chai rượu chỉ còn lại một phần ba. Bản thân tự thấy mình thật đáng sợ, nhớ lại lúc đọc Cuốn theo chiều gió, Scarlett uống trộm rượu, xong còn lấy nước hoa súc miệng, cô cũng sợ mình trở thành một con sâu rượu nên nhân lúc còn tỉnh táo vội chạy vào bếp cất chai rượu ở chỗ cao nhất.


Rượu Ngũ lương2: được chưng cất từ năm loại ngũ cốc: Cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì và ngô. Loại rượu này được ca tụng là 'ba chén tràn hứng khỏi, một giọt cũng lưu hương'. Đây là một loại rượu rất đắt của Trung Quốc.


Lần đầu tiên Thẩm An Nhược uống rượu là do Giang Hạo Dương dạy cô, khi đó cô học năm thứ nhất, anh chưa tốt nghiệp, cả hội bạn bè hẹn nhau cuối tuần lên núi Thái Sơn ngắm mặt trời mọc, anh cũng kéo cô đi cùng, buổi chiều vội vàng lên xe lửa, gần tối mới bắt đầu xuất phát từ Đại Miếu, leo một mạch đến đình Ngọc Hoàng. Rạng sáng, nhiệt độ bỗng giảm xuống thấp, ánh đèn trên đỉnh núi tưởng như xa tít tắp. Thẩm An Nhược vừa lạnh vừa đói thể lực cạn kiệt. Giang Hạo Dương dìu cô đi một đoạn rồi đưa cho cô một chai rượu nhỏ: "Em uống một chút đi, sẽ thấy ấm và khỏe hơn." Cô uống một ngụm, vị rượu xộc lên tận đỉnh đầu, quả nhiên rượu chảy đến đâu thấy người ấm đến đó, lúc đó xem nhãn thì mới biết hóa ra rượu này nặng gần bốn mươi độ. Giang Hạo Dương vẫn luôn ở sát cạnh cô, lúc leo tới Thập Bát Bàn, hình như còn để cô dựa hẳn vào người mình mà đi. Khi ấy hai người vẫn chưa thực sự thân thiết, nhưng trong tình huống lúc đó, bất luận là ai đưa tay ra cho cô, cô vẫn sẽ cảm kích mà nắm lấy. Trước khi mặt trời mọc, không khí vô cùng lạnh lẽo, cô đã mặc áo choàng dài và dày mà vẫn lạnh run. Giang Hạo Dương lại đưa chai rượu qua cho cô, lần nay cô uống hết cả già nửa chai rượu nhỏ làm Giang Hạo Dương hoảng sợ: "Em không say đấy chứ."


"Không đâu."


"An Nhược, em có tố chất làm sâu rượu đấy." Anh cởi chiếc áo khoác to trên người mình đưa cho cô. Trên đầu họ là bầu trời đêm trong vắt, những ngôi sao lấp lánh trên trời, trong suốt cuộc đời mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sao như hôm ấy, trong mắt cô chỉ còn ánh cười của anh và bầu trời sao lấp lánh. Sáng sớm hôm đó, mặt trời bị tầng tầng lớp lớp mây mù che phủ, cuối cùng họ không có cơ hội ngắm mặt trời mọc. Nhưng trong kí ức của Thẩm An Nhược đã có thêm một bầu trời đầy sao, bầu trời sao lấp lánh như vậy cô đã không còn nhìn thấy dù vài năm sau cô có lên núi Thái Sơn lần nữa.


Thật đáng buồn, có lẽ bản thân cô thật sự có khả năng để trở thành con sâu rượu. Uống gần hết nửa chai rượu Ngũ lương mà vẫn thấy tỉnh táo, đã vậy vẫn còn sức để nhớ lại chuyện xưa.


Ánh chớp đầu tiên lóe lên, hệ thống chiếu sáng trong phòng đột nhiên tắt ngúm, bốn bề chỉ còn là bóng tối bao phủ, giơ tay ra cũng không thấy năm đầu ngón tay. Trong căn phòng tối om, Thẩm An Nhược thậm chí còn không dám thở mạnh, sợ hãi chỉ muốn hét lên, cuối cùng bịt chặt lấy hai tai, mấy giây sau đó là liên tiếp những tiếng sấm rền vang bên ngoài khiến cô dù có bịt tai vẫn nghe thấy.


Cô vốn sợ bóng tối và những ngày có dông, hồi nhỏ mỗi khi có sấm sét, ông nội sẽ bịt tai, che hai mắt cô lại, ôm lấy cô đi đi lại lại trong phòng, bằng không cô chỉ cần nghe thấy tiếng sấm thì sẽ khóc rất to. Cô vĩnh viễn không thể quên cái đêm của nhiều năm về trước, cũng là một đêm mưa to sấm chớp như đêm nay, cô giật mình tỉnh dậy có thể là vì tiếng sấm cũng có thể là vì đau quá, lúc cô xuống khỏi giường thì bỗng nhiên nhìn thấy máu loang lổ trên ga giường màu trắng. Cô sợ đến mức muốn hét lên mà không nổi, hoảng hốt chạy đến mở cửa phòng bố mẹ nhưng trong phòng không một bóng người. Ngoài cửa sổ, những ánh chớp vẫn tiếp tục lóe lên, hình như muốn đập vỡ tất cả, mấy giây sau, căn phòng chìm vào bóng tối, có lẽ sét đã đánh đứt dây cáp điện. Thẩm An Nhược cuộn mình trong chăn, ngồi co ro trên mặt đất run rẩy, muốn khóc mà không khóc được. Cho đến tận sáng hôm sau, khi cha mẹ với đôi mắt sưng đỏ trở về nhà, cô mới biết người thương yêu cô nhất, ông nội của cô, đã bỏ cô mà đi. Sau này lớn lên, mỗi khi có tiếng sấm chớp, bóng tối, máu tươi và cái chết đã trở thành nỗi sợ hãi của cô, cả đời cô không thể quên được.


Tiếp chương 8


Vậy mà đêm nay, những kí ức về đêm đó lại tái hiện một lần nữa, rõ ràng hơn bao giờ hết. Thẩm An Nhược dán mình vào góc tường chậm chạp lần mò, mỗi giây trôi qua đều cảm thấy đau đớn, cô nhớ trong túi xách của mình có chiếc đèn pin nhỏ, rõ ràng chỉ cách mấy mét mà như không thể tiến lại gần. Lại một ánh chớp nữa lóe lên, cô cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng cũng nhờ đó mà cô nhìn thấy đường đi, vội vàng chạy ra đến cửa, sờ được chiếc túi xách vẫn nằm trên mặt đất. Cô muốn tìm đèn pin nhưng cuối cùng lại rút điện thoại ra, ánh sáng le lóe của chiếc điện thoại đã cứu cô, cô muốn nghe thấy giọng nói của một ai đó để tự an ủi bản thân rằng cô không bị Thượng đế ném lên một hoang đảo nào đó. Điện thoại ấn nút 'Gọi đi' cô mới nhận rõ là cuộc gọi cho Trình Thiếu Thần, cô không định tìm số của anh nhưng chẳng hiểu sao lại ấn luôn vào cuộc gọi nhỡ mà trước đó anh đã gọi. Cô vội vàng cúp điện thoại nhưng Trình Thiếu Thần đã bắt máy. Khi giọng nói của Trình Thiếu Thần từ nơi nào đó vang lên, Thẩm An Nhược cảm thấy sự sợ hãi của mình bỗng vơi đi rất nhiều.


"..."


"Thẩm An Nhược, em có đó không? Tại sao không nói gì?"


"..."


"Mưa dông thì không nên nghe điện thoại, rất nguy hiểm, về sau phải chú ý."


"..."


"Sao em không nói gì? Em uống rượu hả?"


"... Sao anh biết?" Thẩm An Nhược cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh để mởi lời.


"Anh ngửi được mùi rượu." Trình Thiếu Thần cười. Thẩm An Nhược bỗng cảm thấy an tâm hơn phần nào.


"Tìm anh có việc hả?"


"Không có gì, em gọi nhầm số, em cúp máy ngay đây."


"Có tài liệu của em để quên trên xe anh, cần anh mang sang cho em không?"


"Không cần, cũng không gấp. Anh giải quyết xong việc ở công ty rồi hả?"


"Ừ."


Cuộc điện thoại bỗng rơi vào im lặng. Lại một tiếng sấm vang lên, theo bản năng Thẩm An Nhược để điện thoại xa ra một chút, đang định tắt đi thì nghe tiếng Trình Thiếu Thần vang lên: "Thẩm An Nhược, em đang khóc hả?"


Cô chết lặng, vừa rồi rõ ràng cô có khóc, nhưng chính cô cũng không nghe thấy tiếng khóc của mình, cô tự hỏi có phải Trình Thiếu Thần đang đứng đối diện trong đêm tối mà cô không nhìn thấy anh hay không, đột nhiên nỗi sợ hãi lại ùa về. "Tòa nhà bị cắt điện rồi, em rất sợ bóng tối." Hình như cách nói này có thể lấy lại cho cô chút ít thể diện.


Tiếng cười của Trình Thiếu Thần vang lên trong điện thoại: "Không bị cắt điện đâu, chỉ có phòng em là tối thôi, chắc là đứt cầu dao."


Cầu dao tổng nằm cửa chính, ngay trên đầu cô. Mở được đèn pin trong túi xách, quả nhiên là cầu dao tổng bị đóng. Ánh sáng lại tràn ngập căn phòng, sáng đến nỗi cô không mở nổi mắt, Thẩm An Nhược dần dần lấy lại được nhịp thở, tim cũng đập chậm hơn, cảm thấy mình như sống lại, sinh lực trở về, lúc đó não bộ mới linh hoạt như cũ: "Trình Thiếu Thần, sao anh biết chỉ có phòng em là tối? Anh đang ở đâu thế?" Đầu dây bên kia chỉ im lặng rồi ngắt điện thoại.


Vừa nãy có ánh chớp lóe lên, hình như anh đang ở bên ngoài. Thẩm An Nhược chợt cảm thấy lo lắng, lập tức gọi điện lại, may thay tiếng điện thoại vẫn rất rõ ràng, tiếng tút tút vang lên, cô thấy bất an. Phải đến sáu, bảy hồi chuông, điện thoại mới được kết nối, cô vội vã hỏi: "Anh đang ở đâu? Anh không sao chứ?"


Đầu dây bên kia vẫn im lặng nhưng giờ đã có thể nghe thấy tiếng thở của anh. Có lẽ phải một lúc lâu sau, hoặc cũng có thể là chỉ trong chốc lát, giọng nói của Trình Thiếu Thần mới vang lên, nghe không nhận ra cảm xúc gì của anh: "Thẩm An Nhược, đột nhiên anh nhớ đến lần chúng ta gặp nhau ở quán rượu."


Thẩm An Nhược im lặng, tựa như đang đợi anh nói tiếp, lại không biết thực ra mình đang đợi cái gì, sâu thẳm trong trái tim có điều gì đó mơ hồ lo sợ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Tình Như Khói Hoa

Tình Như Khói Hoa

Truyện Tình Như Khói Hoa, một câu chuyện ngôn tình ngược đặc sắc với nhiều tình

20-07-2016 3 chương
Người đàn bà bỏ đi

Người đàn bà bỏ đi

Bố đã từng yêu thương mẹ và đến bây giờ khi mẹ đã bỏ đi, bố vẫn không ngừng

26-06-2016
Rồi trái tim sẽ ổn

Rồi trái tim sẽ ổn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không") Tôi

25-06-2016
Là cà phê. Là Thụy

Là cà phê. Là Thụy

Khi yêu Thụy, An còn trẻ lắm. Tóc mềm cực, hiếm khi uốn hay nhuộm. Làn da tay còn

24-06-2016
Nơi cất giấu tình bạn

Nơi cất giấu tình bạn

Bạn của tôi giống những hạt pha lê lấp lánh. Cất kỹ trong hộp thì sẽ mờ đi, nhưng

30-06-2016
Mái tóc

Mái tóc

Anh nhìn kỹ bức tranh mới: bên bình hoa cúc lẻ loi, mờ ảo, mái tóc dài mới cắt,

01-07-2016