XtGem Forum catalog
Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikawa Takuji

Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikawa Takuji


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 27
5 sao 5 / 5 ( 40 đánh giá )

Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikawa Takuji - Chương 7

↓↓
Sáng hôm sau, khi mở mắt tôi thấy Mio đã dậy và đang chuẩn bị bữa sáng.​


"Em ổn chứ? Trong người thế nào rồi?"​


"Em vẫn hơi váng vất một chút nhưng đã đỡ hơn hôm qua."​


"Em đừng làm quá sức. Bữa sáng cứ để anh."​

bạn đang xem “Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikawa Takuji” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Vâng, nhưng vận động thế này sẽ thoải mái hơn."​


"Chẳng có gì mới cả. Vẫn như hôm qua thôi."​


"Em nhớ thêm gì chưa?"​


"Chẳng có gì mới cả. Vẫn như hôm qua thôi."​


Nàng xếp lên bàn đĩa thức ăn gồm có trứng chưng và thịt băm viên.​


"Đợi Yuji dậy đã. Thường ngày nhà mình vẫn làm vậy."​


Tôi có cảm giác chuyện này vẫn xảy ra hằng ngày, như thể hôm qua và hôm kia, tôi đều bắt đầu ngày mới với Mio như hôm nay.​


Nàng lau tay và ngồi vào ghế đối diện tôi. Nàng mặc chiếc áo nỉ màu xanh lơ có hình logo của câu lạc bộ thẩm mỹ, nơi nàng từng làm việc. Nàng vẫn mặc chiếc áo này ở nhà. Vẫn kiểu buộc tóc cao ở đằng sau. Tóc dày nên nàng buộc lên gần sát đỉnh đầu. Đây cũng là kiểu nàng thường buộc trước đây.​


"Kiểu tóc này", tôi nói, "trông quen quá."​


Nàng đăm chiêu trước câu nói của tôi.​


"Nghĩa là lâu lắm rồi em mới buộc thế này?"​


"À", tôi dừng lại, "Không."​


"Em buộc lên vì thấy vướng khi làm bếp thôi."​


"Ừ. Phải rồi. Em nói phải."​


Không phải tôi không biết nói dối, mà đây là do cái tật đãng trí. Tôi quên mất việc đang giấu nàng mọi chuyện.​


Thấy tôi ngồi thần ra, nàng thắc mắc.​


"Em thấy lạ quá."​


"Lạ gì cơ?"​


"Anh đó."​


"À", tôi dừng lại, "Thế à?"​


"Không có chuyện gì đâu."​


Tôi nói.​


"Chẳng có gì lạ đâu."​


"À vâng", nàng thở dài.​


"Hằng ngày em nấu ăn ở đây phải không? Nấu cho anh và Yuji?"​


Nàng nhìn chiếc bếp ga dính đầy dầu mỡ và bổn rửa ố vàng.​


"À ừ, đúng vậy."​


Mảng tường cạnh bếp ga vẫn còn vết tích đen sì của lần đầu tiên (cũng là lần cuối cùng) tôi thử sức với món khoai tây chiên. Tôi quên mất là dầu ăn đang bị dây ra bếp. Chỗ dầu làm ngọn lửa bùng lên dữ dội. Hoảng hốt, tôi múc vội nước nóng còn thừa trong bồn tắm để dập lửa. Chẳng cần nói thì ai cũng biết đó là một hành động sai lầm. Sau một tiếc nổ "bùm", ngọn lửa tự nhiên tắt ngấm.​


Tôi lên cơn co giật rồi lịm đi giữa đồng khoai tây cháy đen văng tung tóe.​


Đó là chuyện của ba tháng trước.​


"Anh này", nàng nói.​


"Gì cơ?"​


"Tối qua, lúc anh kể chuyện cho em trước khi đi ngủ, anh có nhắc đi nhắc lại rằng em là một người rất nghiêm túc phải không?"​


"Ừ, đúng rồi. Em rất nghiêm túc."​


"Nhưng nhìn căn phòng này, em lại thấy mình là người lười biếng và cẩu thả. Bếp, nhà tắm, nhà vệ sinh, chẳng chỗ nào có dấu hiệu thường xuyên được dọn dẹp, chưa kể trong tủ lạnh chỉ toàn là đồ ăn sẵn."​


Nàng hướng nụ cười chực như sắp khóc về phía tôi.​


"Một học sinh mô phạm chưa chắc sẽ thành một người vợ mô phạm nhỉ."​


"Ôi, không phải vậy đâu."​


Câu nói tự nhiên bật ra khỏi miệng tôi.​


Nàng nhìn vào mắt tôi chờ đợi.​


Tôi nhắc lại.​


"Thực tế không phải như vậy."​


Mắt nàng tối sầm lại.​


Tôi vẫn luôn kém cỏi trong khoản thuyết phục người khác bằng những từ ngữ có trọng lượng. Những lúc thế này, tôi chỉ toàn thốt ra những câu ngốc nghếch nhất.​


"Anh nói thật mà."​


Tôi nhắc lại với giọng lí nhí như đang tự lẩm bẩm. Tôi cố tìm một lý do giả tưởng nào đó, nhưng thật xuất sắc là tôi không tìm ra lý do nào.​


"Anh sẽ kể cho em sau", tôi nói.​


"Tất cả", tôi dang rộng hai tay, chỉ một lượt khắp căn phòng, "đều có lý do."​


"Thế hả?"​


"Ừ."​


Hồi nàng còn sống, nhà cửa không thế này. Bếp, phòng tắm, nhà vệ sinh luôn được nàng chăm chút sạch sẽ và tiện dụng. Trong tủ lạnh chỉ có thức ăn tươi sống, không bao giờ có đồ ăn sẵn. Tôi là thủ phạm gây ra tình trạng trên. Nếu như trước đây, tôi chẳng làm được gì nếu không có vở của nàng thì nay, khi đã trưởng thành, tôi vẫn hệt như vậy. ​​Không có nàng, tôi chẳng làm nên trò trống gì.​


"Tóc của anh", nàng ngây ra nhìn tôi. "Tối nay để em cắt cho nhé?"​


"Tóc à?" Tôi vân vê mấy sợi tóc xoăn tít của mình.​


"Anh cắt tóc lần cuối là khi nào?"​


"Hình như cách đây ba tháng."​


"Anh vẫn đang đi làm đúng không?"​


"Ừ, sao hả em?"​


"Đầu tóc anh thế kia mà không bị sao ư?"​


"Chẳng thấy ai nói gì cả. Nhưng trông khiếp thế cơ à?"​


"Trông bù xù như con sư tử mới ngủ dậy."​


"Trời."​


"Anh được chỗ làm ưu đãi quá."​


Lời nhận xét của nàng rất chính xác.​


Loài bao dung ngay cả với con sư tử mới ngủ dậy chính là loài chó St. Bernard.​


Vừa rồi, nàng không giục "Anh đi cắt tóc đi" mà nói "em cắt cho nhé". Nàng vẫn thường cắt tóc cho tôi và Yuji. Nàng vẫn còn nhớ chuyện đó sao?​


"Em sẽ cắt cho anh hả?"​


Nàng gật đầu trước câu hỏi của tôi.​


"Em nghĩ là em cắt được."​


"Em vẫn cắt cho anh đấy."​


"Vậy chắc sẽ ổn. Tay em sẽ nhớ ra thôi."​


Nhưng mọi chuyện không ổn chút nào.​


Tôi sẽ kể chuyện đó sau.​


Hôm nay, nhờ có nàng chuẩn bị bữa sáng và cơm hộp nên lâu lắm tôi mới được thảnh thơi vào buổi sáng. Tôi uống cốc trà thảo mộc nàng pha (không rõ loại trà này cắt ở đâu), kể lại những chuyện liên quan đến nàng mà tôi chợt nhớ ra.​


Em sinh ngày 18 tháng Một. Thuộc cung Ma Kết. Theo tất cả các loại hình bói toán thì người sinh cung này tính tình cẩn thận và kiên nhẫn.​


Họ của em thời con gái là Enokida. Nhà em ở một thị trấn nằm ở phía Bắc, cách đây khoảng nửa tiếng xe điện. Bố em, mẹ em, em gái và em trai em vẫn đang sống ở đó.​


Em không giống một ai trong nhà em. Nói cách khác, ngay từ khi sinh ra em đã mang khuôn mặt của một thành viên trong gia đình chúng mình.​


Bố mẹ anh đang sống ở một thị trấn nằm ở phía Nam, cách đây khoảng mười lăm phút xe điện.​


Anh không có anh chị em. Anh là con một, đứa con mà mọi người thường bảo "thế cũng đủ phát ốm rồi".​


Không chỉ thế thôi đâu, anh còn có rất nhiều vấn đề khác nữa, anh sẽ kể cho em sau.​


Hồi cấp II, em tham gia câu lạc bộ thể dục dụng cụ. Môn sở trường của em là nhảy ngựa. Anh đã từng xem em nhảy rồi (lúc em làm mẫu trong giờ), em có một sức bật tuyệt vời. So với em, các bạn khác chỉ là những đứa con nít biết mỗi việc giậm chân giận dỗi.​


Thật đấy.​


Tuy nhiên, em có nhược điểm là không thể đứng trụ khi tiếp đất. Vì thế mà điểm của em luôn ở mức làng nhàng 6,5. Em cũng được gọi vào đội tuyển dù chỉ là thành viên dự bị. Lên cấp II, phải nói là em rất sáng suốt khi chọn thể dục nhịp điệu thay vì thể dục dụng cụ. Bởi với thể dục nhịp điệu, em có thể chạy luôn mà không cần đứng trụ sau khi tiếp đất.​


"Em đã tham gia câu lạc bộ thể dục nhịp điệu?"​


"Đúng thế. Một câu lạc bộ rất nổi tiếng. Nhiều lần vô địch giải thể thao các trường trung học."​


"Giỏi thế ư."​


"Em còn là một vận động viên rất cừ nữa. Tuy không được tham dự giải toàn quốc nhưng em cũng đạt được một số thành tích nhất định ở giải cấp khu phố."​

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Làm anh

Làm anh

Thậm chí khi Brian 17, còn tôi 16, tôi vẫn phải để mắt trông nom anh ấy. *** Bạn có

30-06-2016
Giọt nước mắt cám ơn

Giọt nước mắt cám ơn

"Bác tài, đây là lợi tức của yêu thương, xin bác nhận lấy. Cái vốn vô giá thì vĩnh

30-06-2016
Để quá khứ trôi đi

Để quá khứ trôi đi

"Chờ đợi một tình yêu thực sự như chờ xe bus, có thể sớm, có thể muộn, nhưng

25-06-2016
Một ngày nắng đẹp

Một ngày nắng đẹp

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Thời gian qua

27-06-2016