Ngày hôm sau vẫn đến, chẳng có gì thay đổi so với ngày hôm trước. chỉ có điều hôm nay là ngày buồn đối với chúng tôi. Giống như ngày này cách đây một năm.
Không phải chương nào cũng ngập tràn niềm vui. Vẫn có chương buồn. phần lớn những chương buồn đều dính dáng đến cảnh chia tay. Tôi chưa từng nghe câu chuyện nào có hội ngộ mà không có chia ly.
Mưa giăng như sương mù, lặng lẽ trút xuống mặt đất. bầu trời nhuộm màu sữa trắng. bầu trời trông nông choèn, chẳng có chút chiều sâu .
Chúng tôi đi bộ vào rừng, tay cầm ô. Đã xuất hiện các vũng nước nhỏ. Yuji lần lượt nhảy qua từng vũng.
bạn đang xem “Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikawa Takuji” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Xưởng rượu ở của rừng vẫn phát ra tiếng rên "gừ, gư, ga". Chúng tôi tiến vào lối mòn đầy lá rụng ẩm ướt. trên cao, tán lá sồi và bồ đề thẫm nước mưa vươn ra che khuất cả bầu trời. Bên lề đường, cây me đất trổ hoa vàng li ti. Ánh nắng rọi thứ ánh sáng nhờ nhờ, ẩm ướt vào những giọt sương đọng trên đám rễ thông chồi lên khỏi mặt đất.
Mưa không rơi được đến chỗ chúng tôi vì vướng lá cây. Tôi cất ô, nắm tay Mio và Yuji bước đi.
"Em muốn xem lại hoa ngọc trâm", Mio nói.
"Sắp đến nơi rồi. ngay phía trước thôi".
Nhưng khi chúng tôi đến nơi thì không thấy hoa ở đó nữa. Chỉ còn những chiếc lá to, tuyệt đẹp đang đung đưa dưới mưa.
"Hình như hết mùa rồi".
"Vâng, hình như vậy".
Chúng tôi đi bộ ra đến tận bìa rừng. đường hơi dốc. Đi hết dôc cũng là hết cánh rừng.
Mio đi chậm lại để ngắm Yuji.
"Gì thế mẹ?"
Thằng bé hỏi khi nhận ra ánh mắt mẹ đang nhìn mình.
"Mẹ..."
"Dạ?"
Tuy nhiên, Mio không nói gì thêm nữa.
"Gì ạ?"
Yuji ngẩng đầu lên nhìn mẹ, nét mặt có vẻ phân vân không biết nên mừng hay lo.
"Mẹ..."
Mãi Mio mới nói được tiếp.
"Mẹ sắp phải tạm biệt con rồi".
Mặt Yuji biến sắc. Đôi môi khép hờ của thằng bé khẽ rưng rưng. Thằng bé nhìn mẹ một lúc lâu.
"Sắp là bao giờ ạ?" Yuji hỏi, mắt vẫn nhìn xuống nền đất ẩm ướt.
Mio lắc đầu.
"Mẹ cũng không biết nữa".
"Mẹ là người quyết định cơ mà? Mẹ nhớ ra rồi phải không?"
"Mẹ chưa nhớ ra đâu. Bố kể lại cho mẹ thôi".
Yuji làu bàu, mặt vẫn cứ cuối gằm xuống.
"Tại mẹ bảo bố kể".
"Thế hả?"
"Ừ".
Đến đó thì cả hai cùng im lặng.
Hai mẹ con nắm tay nhau, thong thả đi tiếp. Tôi thấy hai mẹ con giống như hai mẹ con giống như hai người đầu tiên, hoặc hai người cuối cùng còn sót lại của thế giới. Không ai thay thế được hai người. Họ đi bên nhau như thể cùng chung một số phận.
Tôi đi phía sau, lơ đãng ngắm hai mẹ con. Mio mặc chiếc váy dài màu trắng, bên trên khoác áo len mỏng màu hoa anh đào. Bộ này giống bộ nàng mặc hôm ấy.Yuji mặc chiếc quần soóc dài quá đầu gối, trên là áo phông dài tay màu vàng. Dưới cẳng chân khẳng khiu là đôi ủng cùng màu với màu áo. Trên đôi ủng có hình con chó lông xù rất giống con Pooh. Đây là đôi ủng Mio mua cho Yuji. Thằng bé đi đôi ủng này kể cả hôm trời nắng to.
"Mẹ ơi?"
Cuối cùng, Yuji cũng lên tiếng. Giọng thằng bé rất giống Mio, tuy âm vựa cao hơn khoảng 3 độ.
"Mẹ ơi, con xin lỗi", thằng bé nói.
Mio đứng lại, cúi người xuống để nhìn thẳng được vào mắt Yuji.
"Sao con lại xin lỗi?"
Nàng vén mái tóc đã ướt vì mưa lên để ghé sát vào mặt cậu con trai nhỏ.
"Con không làm gì xấu cả".
Yuji khẽ lắc đầu.
"Con có làm".
Yuji thì thào nhưng lại lên giọng ở cuối câu. Như thể thằng bé đang cố kìm nén thứ gì đó đang dâng lên trong cổ họng.
"Con rất ngoan. Đừng nói vậy".
Mio nhẹ nhàng đặt tay lên má Yuji. Mũi Yuji ửng đỏ. Thằng bé liên tục chớp mắt.
"Lỗi tại con mà?" giọng Yuji run run. "Tại con mà mẹ mới chết đúng không?"
Mio ngẩng lên nhìn tôi.
Tôi vội lắc đầu, rồi từ từ gật đầu.
Không phải lỗi tại thằng bé đâu.
Em cũng biết mà? Suy nghĩ của anh cũng giống như những gì em đã đọc trong cuốn tiểu thuyết. Yuji hoàn toàn vô tội như bông tuyết chưa chạm tới mặt đất.
Mio gật đầu.
Vâng, em biết. Em cũng nghĩ như chồng.
Nàng nhìn vào mắt Yuji, nói.
"Không có chuyện ấy đâu".
Nàng nghiêm mặt lại, chưa bao giờ nàng làm như vậy.
"Không phải đâu".
"Không đúng. Con biết".
Yuji dùng mu bàn tay nhỏ xíu để lau những giọt nước mắt đang tuôn ra xối xả.
"Chính các bác trong nhà đã kể cho con. Tại sinh ra con mà mẹ phải chết".
Yuji ngẩng đầu lên nhìn Mio. Hai má thằng bé đỏ ửng, đầm đìa nước mắt. Nó mở đôi môi màu đào thành hình chữ O rồi phản bác lại mẹ.
"Thế mà con chẳng biết gì".
Thằng bé chớp chớp mắt.
"Con không biết. Nếu biết, con đã ngoan hơn".
Con xin lỗi.
Yuji khịt mũi.
"Con muốn xin lỗi mẹ từ lâu rồi. Mẹ ơi, con xin lỗi".
Con xin lỗi.
"Con đừng xin lỗi", Mio nói.
"Con không có lỗi. Con là một cậu bé ngoan. Ngoan hơn bất kì cậu bé nào trên thế giới này".
Giọng của Mio mà nghe chẳng hề thấy giống. Giọng nàng lạc hẳn đi, run rẩy.
"Nhưng mà", Yuji khịt khịt mũi. "Nếu không có con thì mẹ và Takkun đã có thể ở bên nhau phải không?"
"Không phải".
Không phải thế.
Mio vuốt vuốt mái tóc ướt đẫm của Yuji.
"Mẹ nghĩ, kể cả mẹ không sinh Yuji thì mọi chuyện vẫn sẽ như vậy".
Yuji ngừng chớp mắt.
"Hơn nữa, mẹ không thể tưởng tượng ra một cuộc đời không có Yuji. Có con, lần đầu tiên mẹ mới cảm thấy được mình đang sống".
"Thế hả?"
"Ừ. Nếu không gặp con thì dù có sống năm mươi năm mẹ cũng không cảm thấy đủ đầy thế này đâu".
"Thật ạ?"
"Ừ. Thật đấy. Đó chính là lý do bố mẹ gặp nhau. Bố mẹ gặp nhau để được gặp con".
"Gặp con?"
"Ừ. Gặp con. Là chính con chứ không phải ai khác. Hoàng tử Anh quốc của mẹ ạ".
"Ai đấy ạ?"
"Là người lúc nào cũng tịt mũi, hay nhặt nhạnh các thứ bỏ đi, có tật hỏi 'thế hả?' "
"Thế hả?"
"Ừ. Đó là tài sản quý nhất của mẹ".
Chương trước | Chương sau