Polly po-cket
Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikawa Takuji

Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikawa Takuji


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 27
5 sao 5 / 5 ( 35 đánh giá )

Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikawa Takuji - Chương 10

↓↓
Sau bữa tối, ba chúng tôi đi dạo.​


Mio vẫn hơi nhức đầu, nàng hy vọng ra ngoài hóng gió sẽ khiến nàng dễ chịu hơn. Ban đầu tôi hơi do dự, nhưng rồi nghĩ đi trong bóng tối, chúng tôi chỉ là những cái bóng nên tôi quyết định dẫn nàng theo.​


Chúng tôi đi trong khung cảnh nhờ nhờ tối. Phía bìa rừng, mảnh trăng gầy đang treo vắt vẻo. Thi thoảng có cơn gió thổi tới làm bóng trăng in trên mặt cánh đồng lúa nước khẽ rung rinh.​


"Mát quá!" Mio nói.​

bạn đang xem “Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikawa Takuji” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Tại dạo này trời mưa suốt đấy."​


Yuji và Mio nắm tay nhau đi đằng trước, còn tôi đi đằng sau. Tôi cũng có ước muốn giản dị là được nắm tay nàng nhưng đương nhiên là tôi không thể thổ lộ mong muốn này. Tôi thấy ghen tị với Yuji vì thằng bé dễ dàng làm được điều tôi không thể.​


"Anh này," nàng nói. "Những vấn đề của anh là gì? Anh có nói sẽ kể cho em mà?"​


"À ừ."​


Đến chỗ mương dẫn nước ở cuối đường, chúng tôi rẽ sang tay phải. Xa xa, thấp thoáng có ánh đèn tín hiệu chỗ giao cắt với đường tàu.​


"Trước hết, anh muốn kể thêm chuyện của chúng mình."​


"Vâng, anh kể đi."​


Tôi bước lên để đi song song với nàng.​


"Hồi ấy," tôi bắt đầu, "khi còn học cấp III, chúng mình chưa phải là người yêu của nhau."​


"Tại em là một học sinh mô phạm, gầy gò, chẳng có gì hấp dẫn, đã thế còn đeo kính nữa đúng không" ​


Tôi cười, mắt vẫn nhìn về phía trước.​


"Ừ" ​


Nhưng mà, tôi nói.​


"Anh cũng thích học sinh mô phạm, gày gò, chẳng có gì hấp dẫn, đã thế lại còn đeo kính nữa."​


"Thế hả?" Yuji hỏi.​


"Ừ. Nhưng hồi đấy, các bạn gái như thế chẳng đoái hoài gì đến chuyện yêu đương."​


"Nghĩa là không cần người yêu?" Mio nói.​


"Phải. Em phớt lờ tín hiệu kiểu này."​


"Em ư?" nàng hỏi. "Hồi đấy em nghĩ về anh thế nào: "Giống như anh nghĩ về em thôi. Anh hơi lập dị, mọi người xung quanh còn bảo anh là người không thích chơi với ai. Em cũng nghĩ một người như anh thì chẳng màng đến yêu đương."​


"Em đã nói thế?"​


"Ừ."​


"Bọn mình đúng là cái đồ chậm dậy thì. Ai lại nghĩ thế bao giờ."​


"Ừ."​


"Phải xếp vào hạng chậm dậy thì cấp quốc gia ấy chứ."​


"Bọn mình còn mải tham gia câu lạc bộ. Em suốt ngày chỉ nhảy cao, chạy với ném..."​


"Thể dục nhịp điệu phải không?"​


Tôi gật đầu.​


"Còn anh chỉ suốt ngày chạy vòng vòng quanh cái sân vận động bầu dục có đường kính bốn trăm mét."​


"Chạy vui lắm hả anh?"​


"Vui chứ. Việc này rất phổ biến đấy em. Các hành tinh và các hạt điện tử cũng suốt ngày chạy vòng vòng như vậy." ​


"Thật ạ?"​


"Thật."


Chúng tôi băng qua đoạn giao với đường tàu. Con đường xuôi theo mương dẫn nước, chạy dài tít tắp.​


Mio cứ nhìn đăm đăm con đường tối mịt trước mặt. ​


"Em chỉ thấy mờ mờ đàng xa," Mio nói.​


"Thế hả?"​


"Dạo này em không đeo kính nữa à?"​


"À," tôi ngừng lại, "không."​


Tôi đã quên mất chi tiết này. Mọi ngày Mio vẫn dùng kính áp tròng. Tuy có lần nàng đeo kính thường vào lúc nghỉ ngơi nhưng chuyện này cực hiếm. Thị lực của nàng chỉ khoảng 0.4, 0.5 gì đó.​


Tôi đành phải nói dối.​


"Em có đeo kính đâu nhỉ. Vì em không phải nhìn bảng đen hay lái xe nữa."​


"Nhưng em nhìn không rõ. Em vẫn còn kính chứ?" ​


"Chắc là còn ở đâu đó. Anh sẽ tìm."​


"Vâng, tìm giúp em nhé."​


Có vẻ như ở tinh cầu Lưu Trữ, người ta không phát kính áp tròng cho nàng.​


"Tóm lại," tôi quay trở lại câu chuyện "vì chậm dậy thì hơn cả một đứa trẻ năm tuổi nên thời cấp III của chúng mình đã kết thúc mà không dính dáng gì đến yêu đương." ​


"Chậm dậy thì hơn cả con à?" Yuji hỏi.​


"Bố không biết," tôi nói. "Cũng có thể."​


"Chậm dậy thì là gì ạ?"​


"Là chậm lớn."​


"Trời ơi!" Yuji hét lên. "Tức là hồi đấy bố và mẹ bé tẹo à?"​


Tôi và Mio nhìn nhau cười khúc khích. Tôi nói với nàng. ​


"Một sự kiện rất nhỏ trong lễ tốt nghiệp đã tạo nên bước ngoặc trong mối quan hệ của chúng ta."​


Lễ tốt nghiệp.​


Lẽ ra chúng mình sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, dù hồi đấy chúng mình cũng chẳng bận tâm đến chuyện này.Nhưng đã xảy ra một tình huống ngoài ý muốn.​


Chuyện xảy ra sau khi hầu hết mọi việc đều đã xong xuôi, buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, các học sinh về lớp và hoàn thành nốt buổi họp mặt cuối cùng của thời cấp III.​


Anh đang nhặt mấy thứ linh tinh trong ngăn bàn cho vào túi thể thao (toàn phiếu giảm giá đồ ăn nhanh, nhân vật hoạt hình được tặng kèm khi mua kẹo, thẻ trúng thưởng kem que...) thì em gọi anh từ ghế bên cạnh.​


"Aio này !"​


"Gì thế hả Enokida?"​


"Tớ muốn cậu viết cho tớ vài dòng."​


Em đưa cho anh quyển lưu bút. Có vô số quyển lưu bút được chuyền tay nhau trong lễ tốt nghiệp. Và em là người duy nhất đã nhờ anh viết lưu bút. Không em thì còn ai khác đây?​


"Ừ, đưa tớ viết cho."​


Anh nhận cuốn sổ từ tay em, ngẫm nghĩ một lát rồi viết một câu ngắn gọn.​


"Ngồi cạnh cậu rất dễ chịu. Cảm ơn cậu."​


Đó là lời cảm ơn của anh đối với em vì em đã cho anh mượn vở, đồng thời cũng là lời đáp lại chất hóa học anh vô tình nhận được từ em.​


Đọc câu đó của anh, em nói thế này:​


"Tớ cũng rất dễ chịu khi ngồi cạnh cậu. Cảm ơn cậu." ​


Và chúng mình chia tay nhau.​


"Tạm biệt cậu." ​


"Tạm biệt."​


Anh cầm bằng tốt nghiệp cùng chiếc túi thể thao bên trong chất đầy đồ linh tinh rời khỏi lớp học.​


"Không có gì xảy ra ư?"​


"Không, chưa hết em ạ."​


Sau lễ tốt nghiệp chừng một tháng, anh nhận được một bức thư chỉ có vẻn vẹn mấy chữ của em:​


"Tớ đang cầm bút chì của cậu. Tớ phải làm thế nào?"​


"Thì ra là vậy!" anh hét lên.​


Anh đi tìm cái bút chì đó suốt cả tháng trời. Hóa ra là lúc trả lại em cuốn sổ, anh đã kẹp luôn cả bút của mình vào đó. Thảo nào anh tìm mãi không thấy.​


Nếu chỉ là cái bút chì bình thường chì anh cũng chẳng bận tâm đến thế đâu, nhưng cái bút chì này không hề bình thường. Đó là món quà sinh nhật đầu tiên trong đời vào năm anh mười tuổi. Bác anh, tức chị gái của mẹ anh, người cũng đáng để anh gọi là mẹ, đã mua cho anh món quà này.​


Ai cũng gắn bó với món quà lần đầu tiên trong đời. Cuốn sách đầu tiên, chiếc đồng hồ đeo tay đầu tiên, đĩa CD đầu tiên. Anh đều cất giữ cẩn chận tất cả những thứ đó.​


Anh viết ngay thư trả lời em.​


"Đây là thứ rất quan trọng với tớ. Tớ sẽ đến lấy.​


Anh muốn tự đến lấy vì không muốn phiền em mất tiền gửi trả anh. Em viết lại cho anh thế này.​


"Tớ đang ở trong ký túc. Khi nào về nhà, tớ sẽ liên lạc với cậu."​


Thế vụ trao trả bút chì bị trì hoản tới tận kỳ nghỉ hè.​


Kể cả anh có biết chỗ em ở thì việc này cũng không quá cấp bách. Ngoài ra, anh cũng có một mong muốn nho nhỏ là được gặp em khi em đã trở thành sinh viên.​


Chúng mình vẫn tiếp tục tham gia câu lạc bộ khi lên đại học, do bận bịu hết đại hội thể thao này đến các buổi họp mặt khác mà mãi đến ngày 7 tháng Chín, tức là khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, chúng mình mới gặp được nhau. (Hôm đó là ngày Lễ Lao động nên anh nhớ rất rõ. Anh nhớ tất cả các ngày lễ của Mỹ).​

Chương trước | Chương sau

↑↑
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly là một truyện ngôn tình võng du mình giới thiệu cho bạn nào

23-07-2016 4 chương
Vì em là les

Vì em là les

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Chiếc áo tặng cha

Chiếc áo tặng cha

Thế là ước nguyện mua tặng cha một bộ áo quần mới của tôi không thành. Tôi ân hận

27-06-2016
Tán Gái Ở Nhà

Tán Gái Ở Nhà

Tên truyện: Tán Gái Ở NhàTác giả: thientoi2Thể loại: Truyện VOZ, Tư Vấn, ReviewTình

18-07-2016 28 chương
Chuyện ở cafe Đinh

Chuyện ở cafe Đinh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Em xin

25-06-2016
Con dâu vàng

Con dâu vàng

Tôi tự nhủ với lòng mình sau này sẽ kiên quyết bảo với người yêu là sau khi cưới

25-06-2016