Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 26 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 66 - Khúc nhạc buồn

↓↓
Đêm nhạt đi, ánh sáng dần tới


Anh đã thức, nằm đè lên trên ngực tôi, đưa lưỡi liếm miệng vết thương mới có đêm qua


"Anh mệt quá..." Anh nhàn nhạt nói, trong tiếng nói trầm thấp chứa đầy mệt mỏi


"Em biết..." Tôi vò vò tóc anh, ngữ khí câu trả lời cũng nhàn nhạt

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Chúng tôi đều mệt mỏi...


Không có sức lực mà hành hạ nhau tiếp nữa, không có sức lực hận thêm nữa, có lẽ, ngay cả yêu cũng chẳng còn sức đâu mà làm nữa...


Yêu và hận khiến cả thể xác và tinh thần chúng tôi đều mỏi mệt, lá khô sẽ hóa cánh bướm, trái tim thành tro bụi, không tìm thấy ánh sáng cũng không tìm thấy đường ra.


Anh từ dưới gối lấy thanh Lưu quang ra, để vào lòng bàn tay không thể nắm nổi hạnh phúc của tôi, "Cùng anh hoặc là giết chết anh..."


Tôi khóc, nước mắt rớt xuống ngón tay anh, một giọt lại một giọt, không ngừng rơi.


Nước mắt lóe sáng dưới nắng sớm mờ ảo, anh nhìn một lúc rồi hôn khô chúng.


"Tư Dạ, hận em không?"


"Hận! Chỉ là, không có em, anh sống không nổi..."


Tôi khóc lớn, khóc đến không thành tiếng, "Tư Dạ, là em hại anh..."


Anh hôn tôi "Anh hủy chính mình..."


Ánh nắng chiếu vào, chúng tôi theo thói quen liền nhắm mắt lại, chúng tôi đều không thích những thứ gì đó quá chói mắt


Nếu như mở mắt mà vẫn không thể trông thấy ánh sáng, chúng tôi nguyện tin rằng trên thế giới này vốn không có ánh sáng...


Chúng tôi đem nhốt chính mình trong thế giới tối thăm, thương tiếc cho tình yêu đã thành bông hoa héo rũ của chúng tôi.


Ngay lúc ấy, anh ôm tôi ra khỏi căn phòng đơn giản tĩnh mịch ấy, đem tôi tiến vào thế giới của anh


Anh là chúa tể thế giới này còn tôi đã trở thành con chim sơn ca bị anh nhốt trong lồng.


Gắng sức cho tôi những thứ tốt nhất, phòng khổ đẹp đẽ, thức ăn ngon lành, giường lớn ngạt ngào mùi đinh hương, pháo hoa sáng thâu đêm, những vòng ôm dịu dàng...


Dùng cách anh không quen, vẻ mặt anh không hiểu, trăm phương ngàn kế phác thảo niềm vui cho tôi.


Anh cứ luôn hỏi tôi, Ngưng Tịch, em muốn gì?


Còn tôi, trừ khóc ra thì chỉ biết im lặng...


Sau khi im lặng lại chỉ có thể khóc...


Anh ngồi im nhìn tôi khóc, sau khi khóc xong, anh lại ngây ngô nhìn tôi, hỏi tiếp, Ngưng Tịch, em muốn gì?


"Đủ rồi, Tư Dạ, đủ rồi..." Tôi che mặt, không muốn nhìn thêm vẻ mặt của anh lúc này nữa, trong mắt chỉ có đau khổ và tuyệt vọng hòa quyện với nhau, khóe miệng lại nở nụ cười đầy chờ mong, nụ cười mỉm này như một lưỡi dao sắc nhọn, có thể đâm thủng trái tim tôi.


Anh đi tới, ôm tôi, khẽ vỗ lưng tôi, "Chỉ cần anh đối xử tốt với em, sẽ có một ngày em cảm động phải không? Cảm động rồi, em sẽ không rời khỏi anh nữa, đúng không?"


Tôi bất lực, chỉ biết xụi lơ ngồi bệt trên mặt đất, ngay cả sức lực để khóc cũng biến mất. Nước mắt đúng là một thứ vô dụng, nó không cứu được em, cũng không cứu được anh...


"Không sao, em cứ từ từ nghĩ, anh có thể đợi, mười năm, hai mươi năm... Ngươi Em phải nghĩ cả đời, anh sẽ đợi em cả đời."


Anh đột nhiên cười vui vẻ, "Đúng, cứ như vậy, cả đời này..."


Tôi vùi mặt trên vai anh, nước mắt chảy vào cổ anh, "Tư Dạ, ôm em..."


"sao cơ?" Anh hỏi lại, dường như không thể tin nổi


"Ôm em, chỉ cần anh ôm em..."


Tôi như một con điên, hôn anh, cắn anh, điên cuồng xé rách quần áo anh. Tình nguyện để anh xé rách tôi cũng không muốn anh tiếp tục chờ đợi trong vô vọng thế này nữa.


Anh hôn lại tôi, càng thêm điên cuồng...


Ngoài cửa sổ, sóng lớn dần ngừng lại, bóng đêm trở nên yên tĩnh


Chúng tôi yên lặng nhìn nhau thật kỹ, khuôn mặt tiều tụy hủ bại hiện lên rõ ràng trong con ngươi mắt của đối phương.


Anh nằm trên người tôi, đã không còn ham muốn nữa


Tôi buông hai chân đang quấn trên người, không khiêu khích nữa.


Tình yêu và ngôn ngữ đều là dư thừa...


"Chúng ta tại sao lại thành ra như vậy?"


Tiếng thở dài nặng nề tan biến trong sương mù của màn đêm


Chúng tôi nằm trên chiếc giường lớn cực rộng, trong vô thức, cùng im lặng như hai pho tượng đang rơi lệ.


Phía bên kia bờ biển là gì? Đằng sau đám mây trắng có gì?


Khi tôi còn là một đứa trẻ ngây thơ đã nằm trên tảng đá bên bờ biển, tự vấn hết lần này đến lần khác.


Phía bên kia bờ biển là ngôi nhà ấm cúng, sau đám mây trắng có cất giấu một thiên đường đầy hoa tươi.


Tôi vẫn cố chấp tin như thế, tin vào Vũ...


Đó đã từng là thứ cất giấu sâu trong trái tim, là cố chấp hay là niềm tin vững chắc?


Không phân biệt nổi, tôi chỉ biết, nó tạo cho tôi dũng khí sinh tồn, lại thay đổi vận mệnh cuộc đời tôi.


"Có thoải mái hơn một chút không?" Người phía sau ôm eo tôi, cơ thể ấm áp dán chặt vào lưng tôi.


"Cảm giác được hít thở thật tốt..." Tôi cười khanh khách, ôm lấy cánh tay anh.


Anh và tôi vành tai chạm tóc mai, dòng khí nóng rót thẳng vào tai tôi, bất mãn nói "Anh khiến em không hít thở được sao?"


Tôi cười đẩy anh ra, hai tay giang rộng tạo thành một vòng tròn hoàn hảo, mái tóc đen bay bay trong gió như bó hoa cúc tím


Lớn tiếng cười "Đã lâu lắm rồi em chưa thấy ánh mặt trời ngoài kia, đẹp thật..."


Anh đuổi tới, giữ chặt tay tôi, hai tay nắm lấy mớ tóc rơi xuống cổ tôi, đối diện với mặt trời, thanh Lưu quang sáng lên màu xanh trầm lặng của nó.


"Tóc em ngày càng đẹp, còn đẹp hơn cả trước đây."


Phải, chúng càng ngày càng đẹp.


Bởi vì, loại độc xinh đẹp nhất thế giới bị tôi gieo vào cơ thể mình, nó sẽ dần dần biến tôi thành một cái huyễn ảo màu lam, đẹp như nó, cho đến khi tôi chết đi.


Tôi không nói gì, dứt một sợi tóc, nhìn thấy vẻ tịch liêu của anh lại cảm tháy rất vui, kéo tay anh cùng chạy, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông gió vui tai, biến mất trong gió biển lạnh thấu xương.


"Tư Dạ, anh còn nhớ không? Trước kia em thích nhất là nằm trên một tảng đá, cả đêm nằm ngắm sao. Ngắm chán rồi thì nằm luôn trên đó ngủ một giấc, bắt anh mang em về rất nhiều lần."


"Kìa, nơi đó, là nơi trước kia anh vẫn dạy em kỹ năng đánh giáp lá cà, mỗi lần đều bị anh đánh đến gần chết, haha... có lúc em nghĩ, có phải là anh ghét em lắm không, ghét đến mức muốn giết chết em."


"Còn nữa, sau tảng đá này, em bị tên súc sinh Jason đó tính kế, là anh cứu em..."


Tôi quay sang, ý cười ngập tràn nhìn anh, "Những điều này, anh còn nhớ không?"


Tay anh hơi dùng lực, kéo tôi lại rồi ôm lấy, "Nhớ, tất nhiên là nhớ, còn nhớ rõ hơn cả em nữa. Anh nhớ, chúng ta đã từng làm tình trên bờ cát bên kia, em đêm đó thật là dịu dàng..."


Anh cúi đầu hôn nhẹ tôi, nụ hôn rất thuần khiết không hề mang ham muốn nhục dục.


Tôi cười hi hi, "Đêm đó anh thật thô bạo, khiến em đau mấy ngày liền..."


"Anh nguyện dùng cả đời để chuộc lỗi..." Khí nóng phả trên cổ tôi, anh dùng môi gãi lên da tôi


"haha..." Tôi cười hi hi lẩn trốn "Tư Dạ, anh nói xem, có phải con người sau khi chết sẽ không còn gì không?"


"Ký ức vẫn còn, nhưng nó sẽ chết đi, theo năm tháng nó sẽ phai màu thành tro tàn của thời gian."


"Vậy kí ức của chúng ta thì sao, cũng sẽ thành tro tàn ư?"


"Không đâu, ký ức cảu chúng ta...mãi mãi ấm áp."


Anh cúi đầu, cho tôi một nụ hôn ẩm ướt thâm tình.


Tư Dạ, em nguyện ký ức của chúng ta cùng với bản thân em, phân hủy thành tro, thối nát thành bùn.


Anh ôm tôi, chúng tôi cùng nhau nhìn ngắm phía xa, mặt trời chiếu xuống nhân gian, tiết trời rất đẹp, biển khơi bao la lăn tăn gợn sóng.


"Ngưng Tịch em từng nghe câu chuyện này chưa? Một tên thợ săn yêu một con sơn ca, để con chim sơn ca đó được hót, người thợ săn đã giương cung bắn mặt trời."


Tôi cười, nói tiếp "Sau đó thần tiên tức giận, trừng phạt người thợ săn, biến anh ta thành một pho tượng, con chim sơn ca đó khóc lóc cả đêm, nước mắt cạn, khóc ra máu. Ông trời không chịu nổi cảnh đó, bảo thần tiên kết thúc hình phạt. Thần tiên bị cảm động bởi sự nhân từ của ông trời, đày người thợ săn đó vào nơi rừng sâu nước độc, vào một nơi không có ánh sáng."


"Em nghe rồi sao?" Anh ôm tôi, cằm đặt trên vai tôi, hơi đung đưa


"Anh từng kể với em rồi ở trên tảng đá kia kìa. Lúc đó em bị Lồng thú dọa đến mất ngủ, rất nhiều đêm, anh đem em đến bờ biển bắt em ngủ. Một đêm, anh đột nhiên hưng phấn, kể cho em câu chuyện này."


"Anh tưởng em đã ngủ..."


"Không, vẫn nghe, nghe đến rơi lệ."


"Sao anh không nhìn thấy?"


"Em giữ nước mắt tại một nơi mà anh không thấy."


"Kết thúc câu chuyện đó em còn nhớ không?"


"Nhớ, con chim sơn ca bay vào nơi không có ban ngày đó, không phân biệt ngày đêm chỉ biết hót cho người thợ săn đó nghe."


Tôi quay sang nhìn anh, cười hỏi "Anh muốn em làm chim sơn ca của riêng anh không?"


"nếu có thể anh nguyện giết chết cả thế giới vì em."


Tôi ngẩng mặt lên hôn anh, nụ hôn rất mạnh, Tư Dạ, nếu em là một con chim, em cũng không thể làm chim sơn ca của anh được.


Em đã bị cái gai của anh đâm thẳng vào cơ thể. Cả một đời, chỉ có thể hót cho anh một lần duy nhất thôi.


Đó sẽ là thứ âm thanh đẹp nhất trên trời


Bài hát kết thúc sinh mệnh cũng cạn kiệt, em dùng sinh mệnh của mình đổi lấy bài hát duy nhất, anh có đồng ý lắng nghe không?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Chiến Lang

Chiến Lang

Chiến Lang là một tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Hắc Khiết Minh có nội dung xoay

22-07-2016 50 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Ít ra còn có anh

Ít ra còn có anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Minh

25-06-2016
Hai chiều yêu thương

Hai chiều yêu thương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Chuyện bình thường

Chuyện bình thường

Phan Nam Anh người Hải Phòng, lên Hà Nội để thi đại học. Phan thuê ở một ngôi nhà

30-06-2016
Tuổi 17

Tuổi 17

Nhưng Yến nào có yêu Khánh đâu, Khánh ơi là Khánh, Khánh cứ dồn hết tâm trí vào

23-06-2016
Thời đại số

Thời đại số

"Tắt hết! Thoát hết! Ra ngoài mà hít thở không khí của cuộc đời!"   *** "Bỏ cái

26-06-2016
Con cáo và con cò

Con cáo và con cò

Trong 1 lần, con cáo và con cò đã có cuộc ghé thăm nhau và chúng dường như rất thân

24-06-2016
Bay như cánh hoa anh đào

Bay như cánh hoa anh đào

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Cho đến bây

27-06-2016