Old school Easter eggs.
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 79 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 66 - Khúc nhạc buồn

↓↓

Anh dựa lưng trên tường, mất hoàn toàn sức lực, trượt xuống sàn nhà lạnh cứng

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đôi mắt đờ đẫn nhìn đầu gối mình, bỗng nhiên đôi mắt trống rỗng, dường như chỉ trong phút chốc đã đánh mất nó.


Tôi ngồi xổm xuống đất, ngây ngô nhìn anh, đã vô số lần tưởng tượng ra vẻ mặt anh khi nghe được tin tức này, nhưng khi phải thực sự đối mặt, nó còn đáng sợ hơn tất cả mọi lần tưởng tượng.


Tôi run rẩy đứng lên, anh không nhìn tôi, vẫn không động đậy gì, giống như hoàn toàn mất đi cảm giác với những thứ xung quanh


Hệt như một đứa bé làm sai phong tỏa chính mình trong một không gian u ám.


Tôi hít một hơi, đi ra ngoài.


Ở đại sảnh, trông thấy Bắc Nguyệt


Anh đi tới, ôm lấy cơ thể không ngừng run lên của tôi, "Chúng ta đi thôi..."


Tôi lắc đầu "Em không đi..."


"Ngưng Tịch?"


Tôi ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi hơi mấp máy, "Bắc Nguyệt, tiễn chúng em một đoạn đường nhé..."


Anh bất giác rùng mình, không nói gì chỉ ôm chặt tôi, rất lâu, rất lâu...


"Bắc Nguyệt, Joey có biết không?"


"Không biết, anh không nói với cậu ta."


Tôi gật đầu, "Tốt lắm, em không muốn cậu ta biết."


Tôi quay lại phòng ngủ, trong căn phòng không hề bật đèn, anh ngồi bó gối, cô độc ngồi trong một góc phòng tối tăm, im lặng như màn đêm


Tôi đi qua đóa, khẽ ôm lấy anh, như đang an ủi một đứa trẻ đáng thương.


Cuối cùng anh cũng có phản ứng, đầu vùi lên cổ tôi, không ngừng run như bị lạnh


Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã biến mất, trời sáng nhanh quá...


"Tư Dạ, chúng ta... đi ngắm mặt trời mọc nhé?"


Một giây trước bình minh bầu trời vẫn tăm tối như vậy


Sau tăm tối rốt cuộc có ánh sáng không?


Vì sao ngay cả khi đã mở to mắt mà chúng tôi vẫn không trông thấy hy vọng?


Sau lưng là Tòa thành rộng lớn, trước mặt là đại dương sóng cuộn trào dữ dội, chúng tôi đứng bên cạnh vách núi rất cao, chờ đợi bình minh sáng sớm...


Tôi mơ hồ nhìn thấy đường chân trời phía xa, ông mặt trời sắp xuất hiện rồi, nhưng thế giới của tôi càng ngày càng mờ


Có chút hoảng sợ, nắm lấy tay Tư Dạ, "Tư Dạ, lạnh quá, ôm em đi..."


Anh ôm tôi thật chặt từ phía sau, căng thẳng hỏi "Còn lạnh không?"


"Tốt hơn rồi. Tư Dạ, bao lâu nữa mặt trời mới mọc?"


"Nhanh, nhanh thôi... Em mệt à?"


"Em không mệt..." Là đôi mắt tôi mệt


Tôi như một con chim nhỏ, rúc vào lòng anh, vẻ mặt đầy hạnh phúc nói


"Tư Dạ, nếu như chúng ta có thể cùng nhau nhìn thấy ánh sáng mặt trời có phải ngụ ý rằng cuối cùng chúng ta đã có thể cùng đón ánh sáng không?"


"Ừ..."


"Tư Dạ, trời vẫn chưa sáng à?" Lâu quá rồi nhưng vì sao trước mắt tôi vẫn chỉ có một màu tối đen vậy


"Nhanh lắm, ngay bây giờ..." Con chữ cuối cùng nghe có vẻ nghẹn ngào, anh nghẹn ngào đến mức không nói nổi nữa


Tôi run lên, nhỏ giọng hỏi "Tư Dạ, mặt trời... có phải đã xuất hiện rồi không?"


Anh khóc thật, nước mắt nóng bỏng không tiếng động rơi xuống cổ tôi.


Tôi ngửa mặt lên, làn da có cảm nhận được độ ấm của ánh nắng, nhưng cuối cùng tôi vẫn không nhìn thấy nó


Tại sao chứ? Chỉ là cùng nhau đón mặt trời mọc thôi, thế mà đối với chúng tôi lại khó khăn đến vậy


Ôm lấy cánh tay anh, vẫn mỉm cười, giọng nói mờ ảo như tiếng thở dài của gió biển


"Tư Dạ, đừng nghĩ nhiều quá, tất cả đây chỉ là báo ứng của em thôi. Có một chuyện em vẫn chưa nói cho anh biết. Chúng ta từng có một đứa bé."


"Đứa bé?" cơ thể anh run mạnh một cái


"Phải, chúng ta từng có một đứa con. Năm đó em phát hiện khi rời khỏi nơi này, đã được hai tháng rồi. Đáng tiếc là nó đã bị em bỏ rồi. Sau đó...em cắt luôn cả tử cung của mình."


Nhớ đến sinh mệnh nhỏ đáng thương bị bỏ đi đó, nghĩ đến lúc nó bị biến thành một cục máu nhầy chảy ra từ thân dưới của tôi, trái tim tôi như bị giằng xé, cay đắng từ đáy lòng dâng lên cơ hồ như sắp trào ra cổ họng tôi.


"Xin lỗi... Nếu không phải em đã hiểu lầm anh, nếu không phải vì em quá cố chấp thì tất cả những chuyện sau đó đã không xảy ra, cũng sẽ không còn gì có thể để lại cho anh thế này. Cho nên, đừng nghĩ cho em nhiều quá, em đáng bị trừng phạt."


Tôi khóc, tôi rất hận bản thân mình.


Tôi đã hiểu lầm, tôi tự cho mình là đúng, khiến hạnh phúc của chúng tôi bị bỏ qua hết lần này đến lần khác cho nên mới rơi vào kết quả ngày hôm nay.


Cánh tay anh siết càng chặt hơn, chặt đến mức dường như tôi không thở nổi, cơ thể run lên, giọng nói cùng run hơn thế


"Đáng bị trừng phạt không phải là em mà là anh. Chuyện đó là anh làm..."


"chuyện gì?"


"chuyện của Trình Chân thực sự là anh làm. Anh nói với cô rằng anh muốn có em. Cô ấy liền bảo Jason thiết kế cái bẫy đó, để anh có thể... Nhưng anh không ngờ được, Jason... lại dám bán đứng anh." Giọng nói của anh ngập ngừng, âm điệu thay đổi hoàn toàn


Cả người tôi ngây ra, tay rơi xuống đất, cứng ngắc như một tảng đá.


"Xin lỗi, là anh sai, tất cả là lỗi của anh. Anh quá muốn có em, muốn có em như phát điên, anh chỉ muốn có em mà thôi..."


Anh nói năng lộn xộn, lặp lại rất nhiều lần câu nói kia, nói xong vế cuối cùng đã khóc đến không ra hơi.


Sau một khoảng im lặng, tôi bất đắc dĩ mỉm cười, giơ bàn tay lòng vào bàn tay anh, để gió biển lạnh lẽo thổi qua đầu ngón tay và biến mất trong lòng bàn tay chúng tôi...


"Thì ra chúng ta đều là như vậy, bỏ qua hạnh phúc quá nhiều lần..."


Bên tai vang lên tiếng cười tuyệt vọng bi thương của anh, tiếng cười đó gần như muốn xé rách trái tim, nó đâm thẳng vào màng nhĩ tôi.


Thì ra, trên thế giới này sẽ có một số người như vậy, đã định trước là không có được hạnh phúc.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Truyện Khuynh Nhiên Tự Hỉ của tác giả Giả Oán Chúc kể về một mối tình cạnh tranh

22-07-2016 62 chương
Cách dạy con kì lạ

Cách dạy con kì lạ

Cậu bé vì quá thích cuốn sách trong hiệu sách nên đã lấy trộm và bị ông chủ bắt

23-06-2016
Chuyện xóm trọ

Chuyện xóm trọ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Là sinh viên năm

24-06-2016
Những ván cờ caro

Những ván cờ caro

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bào cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") An biết, Huy

27-06-2016
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Chuyện xóm trọ

Chuyện xóm trọ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Là sinh viên năm

24-06-2016
Con vàng và xe đạp

Con vàng và xe đạp

(khotruyenhay.gq) Tôi mở cổng, con Vàng chui ngay vào lòng tôi. Tôi ôm con Vàng oà khóc, con

27-06-2016
Đêm tân hôn

Đêm tân hôn

Với mỗi cặp vợ chồng, đêm tân hôn để lại nhiều kỷ niệm đáng nhớ, đáng trân

30-06-2016