Teya Salat
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 140 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 66 - Khúc nhạc buồn

↓↓

"Ngưng Tịch, em xem, đó là gì?" Anh chỉ lên bầu trời.

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi ngẩng đầu,nó đứng ngược sáng, là một thứ gì đó rất đẹp, phe phẩy đôi cánh sặc sỡ của mình, đón gió biển lạnh thấu xương, bay về phía mặt trời...


"Là con bướm..."


"Nó muốn đi đâu thế?"


"Bay về phía mặt trời..."


"Cách cả một cái biển rộng như này, nó có thể bay qua không?"


Tôi nhắm mắt lại, vùi mặt trong lòng anh, "Không bay được... Bướm không thể bay qua biển, đây là một quy luật của số mệnh."


Chúng tôi về đến nhà


Anh muốn tôi vì anh hót thâu đêm


Cho nên chúng tôi không phân sáng chiều, làm tình thâu đêm.


Mồ hôi anh rơi xuống trước ngực tôi, trong suốt như thủy tinh.


"Chúng mình có phải không bao giờ tách ra nữa không?"


"haiz..."


Tôi thở thật dài, môi dán lên tai anh "Ôm chặt em..."


Tư Dạ rất dịu dàng, chưa từng dịu dàng như thế


Tôi ở dưới anh, yên lặng thừa nhận, cứng ngắc như một con rối.


"Không thoải mái à?" Anh cảm thấy khó hiểu


Tôi vòng tay qua cổ anh, "Không phải..."


"Không thích được anh ôm?"


"Cũng không phải..."


"vậy vì sao..."


Tôi che miệng anh lại, "Anh phiền quá..."


Tôi dùng hết sức lực cả người hôn anh, như vậy có phải sẽ vui vẻ một chút, có phải sẽ dễ chịu một chút không?


Anh mệt mỏi nằm bò trên lưng tôi, tôi phải chịu đựng sức nặng của cả cơ thể anh, nhưng lại thấy ấm áp và an toàn.


"Tư Dạ, anh chôn Na La ở đâu?" Tôi cắn ngón tay anh, người đàn ông này, ngay cả ngón tay cũng đẹp như vậy.


Anh bị đau cắn lưng tôi, "Không biết, bảo thuộc hạ xử lý hết mà, chắc là đưa về Nhật Bản rồi"


"Anh thật là vô tình."


"Vì sao anh phải có tình với cô ta?" Anh ngờ vực, vỗ vỗ mặt tôi


"Từng chạm vào người ta ít nhất cũng phải xây cho người ta một cái mộ ra dáng chứ."


Anh dường như không chịu nổi lườm tôi một cái, "Anh chưa từng chạm vào cô ấy..."


"Cái gì?" Tôi ngạc nhiên, "vậy những người phụ nữ khác..."


"Cái gì mà những người phụ nữ khác?"


Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của anh, tôi bất đắc dĩ cười, không ngờ lại bị cô ta đùa giỡn...


"Tóm lại là em đang nói gì?" Anh nắm lấy cằm tôi, không kiên nhẫn nói


Tôi hôn nhẹ anh, "Không có gì, bị người ta lừa..."


"vẫn có người có thể lừa em sao?" Anh như trở thành một con thú nhỏ, liếm đôi môi khô nứt nẻ của tôi


"Có chứ, còn có người khinh thường em cơ mà..." Tôi cắn môi dưới của anh, cắn đến mức nó đỏ hồng như sắp rỉ máu.


"Có anh ở đây, ai dám khinh thường em?"


"Anh khinh thường em, vẫn luôn như thế..." Tôi đè lên người anh, cắn xương bả vai anh giống như đôi cánh bướm


"Anh có khinh thường em sao? Anh lại nghĩ em đang khinh thường anh thì có." Anh nằm trên giường, hít một hơi thật sâu, buồn rầu nói


"Em chẳng thèm đáp lại anh, là bởi vì vài ngày trước anh đối xử tệ với em sao? Em đang trả thù anh hử?"


Tôi mỉm cười, vỗ bờ lưng rộng lớn của anh, "Phải, em đang trả thù anh, ai kêu anh đối xử tệ với em..."


"Vậy từ nay về sau anh đối tốt với em, có thể không trừng phạt anh nữa, được không?"


"Còn xem biểu hiện của anh..."


Tôi cười như một con hồ ly, anh duỗi tay ra, lật người tôi xuống dưới...


Tư Dạ, không phải anh không đủ dịu dàng, cũng không phải em không thèm đáp lại anh


Cơ thể em, đã hoàn toàn mất cảm giác rồi.


Loại thuốc độc xinh đẹp đó đã khiến em mất đi cảm giác.


Linh hồn em vẫn chưa chết nhưng cơ thể lại đã như người chết vùi dưới lớp đất rồi.


Ngày thnág vẫn cứ lần lượt trôi qua...


Cơ thể tôi, có lúc có cảm giác, có lúc lại không.


Thị lực và thính giác cũng vậy, lúc có lúc không.


Điều đáng ghét là, cảm giác thì mất đi nhưng nỗi đau đớn vẫn cứ hiện hữu.


Vẫn thường xuyên nôn ra máu, khi anh không nhìn thấy tôi nôn đến mức ruột gan đứt đoạn


Thế giới này dường như càng ngày càng cách xa tôi.


Anh vẫn đối xử với tôi rất tốt, tốt đến mức không còn nguyên tắc gì nữa. Chỉ vì một câu em không thích của tôi, anh đã đốt cháy trụ sở sản xuất ma túy trên đảo.


Tôi cười càng lúc càng nhiều, ánh mắt anh cũng càng lúc càng sáng.


Anh không biết rằng tôi đã đem nước mắt giấu trong lòng, tôi đang đợi chờ một kết thúc không hề tốt đẹp


Hai tháng, 60 ngày, bất tri bất giác chỉ còn lại một ngày duy nhất,


Có lẽ không đến bảy ngày.


Thượng đế cần bảy ngày để tạo nên một thế giới.


Còn tôi muốn dùng một ngày tìm cho anh một lối thoát.


"Ngưng Tịch, em muốn gì?"


Câu hỏi này lặp lại hàng ngày


Rất nhiều ngày qua, tôi hoặc cười, hoặc khóc, hoặc im lặng,...


Hôm nay, tôi nói với anh, "Em muốn Bắc Nguyệt..."


Ánh mắt anh tối sầm đi, không nói năng gì bước thẳng ra ngoài.


Lúc hoàng hôn, một chiếc canô cập bờ, Bắc Nguyệt tới nhanh như một tia chớp


Để tìm tôi, anh dường như đã đi khắp thế giới.


Tôi ngồi trên giường, đôi tay ôm chặt đầu gối mình, lặng lẽ chờ đợi.


Dường như là rất lâu mà cũng dường như chỉ một vài phút, cửa mở ra, tôi không nhìn anh, không dám nhìn, tôi nghĩ anh đã biết hết mọi chuyện.


Anh đi tới, kéo mạnh tôi từ trên giường đến trước mặt mình rồi rất chân thực tát tôi một cái thật mạnh


"Em là đồ ngốc hay sao? Anh hỏi em có phải là đồ ngốc không? Đưa loại độc ấy vào cơ thể, chuyện thế này mà em cũng có thể làm được sao?"


Từng cơ bắp trên mặt anh đều run rẩy, cực kỳ run rẩy nhìn tôi


"Em sẽ chết! Anh ta nói em sẽ chết, là lừa anh phải không? Em bảo anh ta tới đây chính là để lừa anh phải không?"


Tôi ôm chặt lấy cơ thể đang run cực độ của anh, ấm ức không nói thành lời, trái tim khô cứng như tảng đá


"Lừa anh phải không? Ngưng Tịch, anh ta lừa anh, phải không?" cơ thể anh vô lực trượt xuống dưới, ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy khẩn cầu nhìn tôi,


Thấy vẻ tuyệt vọng như tận thế trong mắt anh, tôi mềm lòng.


Tôi muốn tiếp tục giấu diếm, tôi muốn mỉm cười với anh sau đó nói với anh rằng tôi đang gạt anh, thế nhưng...


Tôi nâng anh với khuôn mặt vì sợ hãi và bất ngờ mà trở nên trắng bệnh lên, "Tư Dạ, nghe cho rõ đây, em sắp chết rồi, có lẽ không sống được bảy ngày nữa, hoặc là còn ngắn hơn."


Hai mắt anh trống rỗng nhìn ra cửa sổ, tà dương như máu, ánh mắt vào trong mắt chỉ có duy nhất nỗi bi thương tuyệt vọng


"Anh ta nói em dùng chính máu mình nuôi dưỡng anh, kéo dài mạng sống cho anh."


"Anh ta nói, em vì cứu anh mà quỳ xuống cầu xin anh ta."


"Anh ta nói, anh phá hủy em từng chút từng chút một!"


Anh dùng giọng nói mất hồn, đơn điệu cứng nhắc nói rất chậm rãi, mỗi khi nói ra một chữ cả người lại run lên một lần, giống như thứ nói ra không phải là con chữ mà là cây kim thép từ trong cơ thể đâm ra ngoài


"Không phải đâu, không phải đâu, từng tin lời anh ấy. Tư Dạ, nhìn em, chỉ nhìn em, nghe em, chỉ nghe em nói thôi nhé. Là thương tận, không phải anh, là em hạ độc, hết thảy chẳng hề liên quan đến anh."


"Chẳng hề liên quan đến anh sao?" Anh nhìn đôi tay của chính mình, dùng ánh mắt vô cùng dữ dằn, nhìn chằm chằm vào nó


"Anh dùng đôi tay đáng chết này, dùng cơ thể mình, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất giày vò em, phá hủy em, mỗi ngày môi đêm bắt em sống trong đau khổ, sống không bằng chết, ấy cũng là chẳng liên quan đến anh ư?"


"Anh không biết mà, anh không biết gì hết, anh đừng như vậy, Tư Dạ, anh làm em sợ..."


Anh cố gắng nặn ra một nụ cười, từng bước lùi về sau, tôi tiến lên, anh lại lùi, đến mãi khi không còn đường lui nữa

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Một chỗ nương tựa

Một chỗ nương tựa

Bà mẹ kể rằng lúc bà qua Hàn Quốc giữ cháu cho con gái đi làm, thấy nó thường xuyên

24-06-2016
Kẹo Kéo

Kẹo Kéo

- Tôi giống kẹo kéo hả? - ... - Vì sao? - Giản dị, nhưng ngọt và dính! *** Cửa hàng

29-06-2016
Đời đời kiếp kiếp

Đời đời kiếp kiếp

"Thời buổi nào rồi mà còn tin chuyện đời đời kiếp kiếp, phải không?" Tỉ như

30-06-2016
Khúc nhạc dịu êm

Khúc nhạc dịu êm

Giữa năm học lớp 12, tôi theo gia đình chuyển tới căn hộ nhỏ ở phố S. Con phố này

23-06-2016
Đón nắng xuân về

Đón nắng xuân về

Nắng xuân về sưởi ấm những vui buồn, dang dở trong mỗi con người. *** Những cơn

23-06-2016