XtGem Forum catalog
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 113 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 55 - Xé mây

↓↓

Hả? Tôi ngạc nhiên. Cúi đầu nhìn mắt tiểu cô nương lại hồng hồng lên rồi.

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hầy, nhiều nước mắt thế không biết...


"Haha..." Hắn cười rồi đi tới, đỡ lấy tay tôi từ phía sau


"Loại súng hơi này khác với loại súng chúng ta thường dùng, em càng ngắm chuẩn thì lại càng không trúng. Hơi lệch đi một chút thử xem..."


Hắn cầm tay tôi, giống như lúc dạy tôi bắn trước kia, bóp cò, trúng!


Cô bé vỗ tay rất to...


"Sao anh biết rõ vậy?"


Hắn cúi xuống tai tôi thì thầm, "Vừa rồi thấy ông chủ động tay động chân vào khẩu súng."


"Thảo nào..." Tôi không phục nói


"Chị ơi, em cũng muốn."


"Chị ơi, giúp em lấy cái kia đi."


"Chị ơi,..."


Mấy đứa trẻ xung quanh thấy cô bé ôm lấy chú gấu bông kia, tất cả vây chặt chỗ này.


"Được rồi, được rồi, từng đứa một..." Tôi cười nói, khuôn mặt nào cũng hồn nhiên thế này, làm sao tôi có thể từ chối chúng được đây?


Kết quả tất nhiên là bách phát bách trúng, phần thường từng cái từng cái rơi vào trong vòng tay của lũ trẻ, nụ cười trên mặt lũ trẻ còn rực rỡ hơn cả mặt trời.


Thỏa mãn, thật vô cùng thỏa mãn. Chưa bao giờ nỗi thỏa mãn chiếm đầy trong tim tôi đến vậy.


Lũ trẻ càng lúc càng nhiều, tôi sắp ứng phó không nổi rồi.


"Anh ơi, anh cũng giúp bọn em đi."


"Anh ơi, em muốn con gấu kia."


Đám nhóc đó, không chờ nổi liền đi cầu cứu Hoàn Tư Dạ đang đứng hóng mát bên cạnh tôi.


Hắn vuốt ve khuôn mặt non nớt đó, cầm súng, tôi thấy ông chủ đang đứng lau mồ hôi...


Không trượt phát nào, đúng là thói quen của Hoàn Tư Dạ, lúc giết người hắn luôn bắn vào ấn đường đối thủ.


Mỗi phát súng của hắn vừa bắn ra lũ trẻ đã ồn ào vỗ tay


Đám trẻ lấy được phần thưởng mình thích, nhao nhao cảm ơn hắn, hắn cúi người xuống mỉm cười với lũ trẻ, nụ cười bên khóe môi tôi chưa bao giờ từng thấy hắn cười như vậy.


Cuối cùng ông chủ đã lau xong mồ hôi, vẻ mặt đầy nuối tiếc đến trước mặt chúng tôi, "Anh à, cô à, hai người đều là cao thủ, đừng làm khó cho tôi nữa."


Chúng ta nhìn nhau cười, đúng là hơi quá đáng.


Cúi đầu nhìn, lũ trẻ đứa nào cũng có đồ chơi trong tay, có đứa còn cầm hai cái.


Haiz, đám tiểu tử tham lam này.


Bỏ súng xuống, hắn kéo tôi đi.


Hoàng hôn giống như một cây đèn lớn màu vỏ quýt, rắc xuống màu vàng óng nhàn nhạt trên mặt đường


Gió rất trong lành, ánh nắng rất ấm áp, trên đường đi về tòa thành, ánh tà dương kéo dài hai cái bóng của chúng tôi đến vô tận.


Chúng tôi đều không nói gì, tay nắm tay, dường như đã rất quen với điều này, im lặng đi


"Thật kỳ lạ..." Hắn đột nhiên nói


"Cái gì?"


"Cảm giác ban nãy. Trước kia bóp cò chẳng có chút cảm giác nào. Vừa rồi, mỗi lần bóp cò lại có một cảm giác vui khó tả, còn có cả cảm giác thỏa mãn nữa."


Tôi cười, "Đó là bởi vì, trước kia chúng ta cầm súng là để giết người, lúc đầu cũng thấy sợ hãi. Nhưng giết nhiều cảm giác sợ hãi ấy đã chai sạn. Nhưng lần này thì khác, chúng ta cầm súng là để thỏa mãn trái tim hồn nhiên của lũ trẻ."


"Chúng ta có thể vì sự vui vẻ của người khác mà vui vẻ sao?"


"Đương nhiên có thể, thỏa mãn người khác chính là thỏa mãn chính mình..."


Hắn nhìn tôi, tôi nhìn hắn, chúng tôi lại im lặng...


Mãi đến khi mặt trời khuất núi, ánh trăng đã ló rạng, chúng tôi mới đi đến cửa tòa thành.


Hắn kéo tay tôi, kề sát về phía hắn nhưng lại chỉ hôn lên trán tôi "Cám ơn em, hôm nay anh rất vui."


"Sao lại khách khí như này?" Tôi cười,


"Vào trong đi, anh trai em đang chờ em." Hắn vỗ vỗ vai tôi


"Ừm" tôi gật gật đầu, buông tay hắn ra, xoay người, để lại cho hắn một bóng lưng.


"Ngưng Tịch" hắn đột nhiên gọi tôi lại, "Sau khi mây đen tan đi có thể nhìn thấy mặt trời không?"


Tôi ngẩn ra, dừng bước, "Chắc là có..."


Không nhìn hắn, tiếp tục đi về phía trước,


Một bước, hai bước, ba bước...


Nhìn thấy cửa lớn của Xích Vũ, đi vào, thì ra tôi vẫn là tôi, hắn cũng vậy.


Xích Vũ, Thiên Nhất Minh, Hiên Viên Ngưng Tịch, Hoàn Tư Dạ...


Truyền Chi chết rồi, tất cả lại quay trở về nguyên bản của nó.


Như vậy, bàn tay của vận mệnh lại đẩy chúng tôi đến nơi nào?


Lặp lại một bi kịch luân hồi, hay là thay đổi tất cả để tìm một cuộc sống mới?


Đứng trước ngã rẽ của vận mệnh, mờ mịt...


Chúng tôi biết rõ, tối nay, dưới cùng một bầu trời, trên hai nơi của thế gian, có hai người đã biết trước là sẽ mất ngủ.


Họ đều suy nghĩ về cùng một vấn đề:


Dạ và Tịch (Dạ: đêm, Tịch: chiều muộn), rốt cuộc có thể cùng tồn tại hay không?


Chương trước | Chương sau

↑↑
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Trích đoạn:Mà cả nhà Ôn đại nhân lúc tiếp chỉ nghe được câu ”Quá mức được

23-07-2016 121 chương
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Giáng sinh ấm áp

Giáng sinh ấm áp

Andy ngồi trên tuyết, cậu bé thấy lạnh hơn từng giây một. Andy không đi ủng - thứ mà

28-06-2016
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương