Polaroid
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 67 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 54 - Thương tận

↓↓

"Em đã làm cái gì?" Anh ta hiếu kỳ hỏi

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi nhìn anh "Năm em bảy tuổi, em đã hỏi bác, nếu như... em chết rồi, mẹ em có vui vẻ không?"


"Em mới bảy tuổi tại sao lại có ý nghĩ như vậy?" Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi


"Mỗi lần mẹ trông thấy em, luôn luôn bày ra dáng vẻ rất đau khổ, cho nên em vẫn nghĩ rằng nếu như bà không nhìn thấy em nữa, có lẽ sẽ vui vẻ hơn một chút..."


Anh ngừng lại nhìn tôi, một lát sau "Ngưng Tịch, em có trí tuệ vượt qua cả tuổi tác, nó khiến em như một luồng sáng rực rỡ, nhưng nó cũng khiến em trở nên cực kỳ mẫn cảm, với em mà nói, rốt cuộc nó là tốt hay xấu?"


Tôi cười nói "Lúc đó bác em cũng nói như thế, ông ấy trông chừng em hẳn hai tháng..."


"Sợ em tự sát?"


"Đúng thế..."


"Em sẽ không, em không hề nhiệt tình với sinh mệnh, nhưng cũng không coi thường việc sống chết..."


"Ồ? Anh nhìn ra cái gì ?" Tôi cười nhìn anh ta


Anh chăm chú nhìn tôi "Em vẫn luôn tìm kiếm, tìm kiếm lý do để bản thân tồn tại, hoặc là dũng khí..."


Tôi ngẩn ra "Vì sao nói như vậy?"


"Bởi vì anh phát hiện ra, em không yêu bản thân mình." Anh vỗ nhẹ lên vai tôi


"Em không yêu bản thân mình?" Tôi bị lời nói của anh làm giật mình, thật sự là vậy sao?


"Đúng vậy, một người không thể sống vì bản thân mình nhưng cũng không thể không sống vì bản thân mình. Ngưng Tịch, vị trí độc tôn trong lòng em không phải là chính em..."


"Không phải là chính em?" Tôi giống như một đứa trẻ, thì thào hỏi anh


Anh bỗng nhiên xót xa nhìn tôi


"Tại sao lại như thế? Một người xuất sắc giống như em, hẳn là từ nhỏ đã rất muốn người ta ngưỡng mộ mình, nhưng em lại không yêu bản thân mình, biết không? Lúc anh phát hiện ra, quả thực là không tin nổi."


Tôi cố sức lắc đầu, phủ nhận "Không, anh nói sai rồi, không phải như vậy đâu..."


Anh ta giữ lấy đầu tôi, đôi mắt sắc bén nhìn tôi chằm chằm


"Thực sự không phải sao? Lúc cùng anh ở trên giường, em vẫn luôn suy nghĩ cái gì? Em thực sự là vì muốn anh, muốn anh ôm em sao?"


Tôi cảm thấy bàn tay anh ta giữ lấy đầu tôi càng ngày càng dùng sức


"Em nghĩ đến anh trai của em, nghĩ đến lợi ích của Xích Vũ, nghĩ cách làm sao để cứu bạn bè em... Em thậm chí còn nghĩ đến Hoàn Tư Dạ, đương nhiên, em cũng sẽ nghĩ tới anh, nghĩ tới cách làm sao để lợi dụng anh, nghĩ đến người đàn ông đã biến em thành một con ma, phải không?"


Đôi mắt sắc bén của ânh giống như một con dao phẫu thuật, từng tầng từng tầng rạch da tôi, róc thịt tôi, dỡ bỏ xương cốt tôi, chỉ muốn nghiên cứu linh hồn tôi...


Anh ta đang dùng ánh mắt mổ phanh tôi ra.


Loại nhận thức này khiến tôi cảm thấy sợ hại, rất sợ hãi


Tôi bắt đầu cố gắng đẩy lùi anh ta, nhưng anh ta cứ ngoan cố nắm chặt lấy tôi, lạnh lùng nói


"Nhưng, người duy nhất em không nghĩ tới chính là em. Ngưng Tịch, vì sao lại như thế? Lẽ nào em chỉ biết dùng người khác để chứng minh sự tồn tại của mình sao? Em không hiểu cách làm sao sống vì chính mình sao?"


"Không! Tôi không phải như thế, không phải như thế..." Tâm tình tôi bắt đầu kích động, giọng nói bén nhọn như mảnh vỡ của thủy tinh


Tôi cố sức đưa hai tay bịt chặt lỗ tai lại, tôi không muốn nghe những gì anh ta nói, một câu cũng không muốn...


Sự thật là như thế sao? Lời anh ta nói là sự thật sao?


Tôi thực sự yếu đuối như thế sao?


Anh ta từ bao giờ lại hiểu rõ tôi đến thế?


Anh ta bá đạo đưa tay chắn ngang hai tay tôi "Lại trốn tránh! Trốn tránh có từng khiến em cảm thấy vui vẻ không? Lần đầu tiên nhìn thấy em, ánh mắt em đã nói với tôi, em muốn tiêu diệt..."


"Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, không muốn nghe..." Tôi liều mạng lắc đầu, trái tim đau đớn vô cùng, hơi thở bắt đầu gấp gáp, thở dốc kịch liệt


Anh ta nhìn tôi chăm chú một lát, rồi cùng buông tay lỏng ra


Tôi ôm chặt lấy ngực, nghiêng người đi, cả người cuộn lại, khuôn mặt tái nhợt nhưng miệng không ngừng rên rỉ


"Đừng nói nữa, đừng nói nữa..."


Anh ta thở dài, khẽ kéo tôi ôm vào lòng, an ủi "Được rồi, được rồi, không nói nữa, không nói nữa... Anh sai rồi, đừng kích động như vậy."


Tôi không chịu được, chỉ biết lắc đầu, đau đớn hỏi


"Vì sao? Vì sao các người luôn thích xé xác tôi ra, nghiên cứu xương tủy tôi có thể khiến các người vui vẻ sao? Sẽ khiến các người hạnh phúc sao?"


Anh ta cụng nhẹ trán vào trán tôi "Không đâu, chỉ càng thêm đau khổ, càng thêm tuyệt vọng. Bởi vì, bọn anh biết, em như vậy, không ai có thể có được... Người ngay cả bản thân mình còn không yêu quý, bọn anh chẳng thể hy vọng cô ấy có khả năng đi yêu người khác. Em khiến người ta chẳng nhìn thấy tia hi vọng nào."


Anh ta thở dài một hơi, đôi môi mỏng khêu gợi trằn trọc bên tai tôi


"Bất kể bọn anh giữ em chặt thế nào, giam cầm em đến đâu, cố gắng vì em đến mức nào, đều giống như lao đầu xuống một vực sâu không đáy, em mãi mãi chẳng thể đáp lại bọn anh cái gì."


Cắn nhẹ lên môi tôi một cái, anh ta lại nhìn vào mắt tôi


"Em nói, trước mặt mọi người Hoàn Tư Dạ từng cưỡng bức em. Hành vi của anh ta, anh không tán thành. Nhưng, tâm tình của anh ta, anh lại có thể hiểu được. Em không thuộc về anh, cho nên phải tuyên cáo với toàn bộ thế giới, em là của anh. Sau đó, cùng em hủy diệt..."


Tôi nhìn anh ta, bình tĩnh hỏi "Anh cũng muốn sao?"


"Em đồng ý không?"


Tôi không trả lời, ôm lấy cánh tay anh ta "Truyền Chi, còn nhớ buổi hoàng hôn hôm đó, ở biệt thự ven biển, anh đã nói với em cái gì không?"


"Nhớ, từng chữ từng câu, nhớ rất rõ..."


Tôi nhắm mắt lại "Nói lại lần nữa đi, em muốn nghe..."


Anh ta cúi đầu xuống ngực tôi, tha thiết nói "Chúng ta sẽ cử hành một hôn lễ long trọng ở New York, em sẽ là cô dâu đẹp nhất trên đời..."


Anh ta ôm tôi, cúi xuống bên tai tôi, cúi đầu nói từng câu từng chữ ngày hôm đó, mỗi chữ đều lọt vào trái tim tôi...


Tôi yên lặng nghe, giọng nói của anh ta vẫn cứ dễ nghe như vậy, thoáng giống như nhà thơ ngâm thơ, mê hoặc trái tim của người khác...


Anh đã nói xong từ lâu, tôi cũng nghe xong từ lâu. Anh nói nhiều hơn ngày hôm đó, tôi cũng nghe được nhiều hơn ngày hôm đó...


"...Đến khi chúng ta già rồi, sẽ nắm tay nhau, anh và em sẽ cùng bầu bạn với nhau, chúng ta cùng nhau yên lặng mà chết đi... Ngưng Tịch, em còn nghe không?" Anh hôn lên vai tôi một cái


Tôi từ từ nhắm mắt lại, gật đầu, nhẹ giọng "Em vẫn nghe."


Tôi vùi đầu vào ngực anh "Truyền Chi, anh có tin không? Em rất muốn, cứ như vậy, trốn trong lòng anh, yên lặng mà chết đi..."


"Anh biết..."


"Ngưng Tịch, có hận anh không?"


Tôi lắc đầu


"Ngưng Tịch, nhất định phải giết anh sao?"


"Vẫn chưa nghĩ ra..."


"Cứ từ từ mà nghĩ, anh đợi em..." Anh cúi đầu hôn tôi, nụ hôn đắng ngắt.


Rạng sáng, phía đông bắt đầu sáng dần lên, ánh mặt trời xé rách màn mây đen sẫm, tỏa nắng, làm đau con mắt của chúng tôi...


Tôi dùng chăn quấn quanh cơ thể, đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ánh mặt trời mới mọc đó, ánh sáng rực rỡ của nó đuổi bóng tối đi, trên mặt đất mọi thứ dần trở nên rõ ràng...


Tôi ngẩng đầu, toàn thân chìm đắm trong ánh mặt trời ban sớm


Truyền Chi đi tới, không mặc quần áo, cánh tay thon dài ôm lấy bờ vai tôi, đem tôi ôm vào lòng, thủy tinh phản chiếu bóng dáng chúng tôi, rất đẹp...


"Em nhìn gì thế?" Anh hỏi


"Bình minh..."


Tôi buông tay, chăn rơi xuống chân, quay sang nói với anh ta


"Chúng ta làm đi, ở trong căn phòng trong suốt này, trước cả thế giới, em giao cơ thể mình cho anh...Anh giao sinh mệnh mình cho em..."


Đầu tôi đặt trên thủy tinh, phía trước phản chiếu khuôn mặt anh, tinh xảo, lạnh lùng


Ánh mắt anh lúc này nên gọi là hoang vu


Nhìn đôi mắt anh, tôi cố gắng chà xát tấm thủy tinh


Anh từ phía sau ôm chặt lấy tôi "Đừng lau nữa, em không thể lau hết tuyệt vọng của anh đâu..."


"Tuyệt vọng? Chúng ta đang đứng ở nơi cao nhất thế giới, cả thế giới đang ở dưới chân chúng ta, sao anh lại cảm thấy tuyệt vọng?"


"Lẽ nào em không sao?Trên đầu là trời, dưới chân là đất, trong trời đất rộng lớn này, thứ nhỏ bé, chính là chúng ta..."


Tôi gật đầu "ĐÚng vậy..."


Đứng ở nơi cao nhất trên thế giới, nhưng lại giống như một con côn trùng nhỏ bé bị bao vây trong bóng tối, càng thống khổ thì càng giãy dụa,nhưng càng giãy dụa thì càng cảm thấy khó thở.


Chúng tôi đều hiểu rõ, ở trong căn phòng trong suốt này, trận kích tình này, không cách nào thỏa mãn đươc.


Tôi nằm trên thủy tinh, nhìn đoàn người phía dưới bé nhỏ như những hạt gạo, gào lên "Truyền Chi, nơi này cao bao nhiêu?"


Anh ta ở phía sau cắn lên người tôi, mơ hồ nói '"Khoảng 500 mét"


"Vậy nếu người từ trên này ngã xuống, nhất định sẽ tan xương nát thịt..."


Anh ta cười "Em muốn sao?"


"Ừm..."Tôi gật đầu, rất chân thành nói "Anh dùng lực mạnh thêm một chút nữa, đập vỡ lớp thủy tinh này ra, chúng ta có thể trần truồng mà ngã từ trên này xuống."


Anh ta cười rất to "Được, ngã xuống chúng ta sẽ biến thành một đám bùn nhão, chẳng phân biệt được đâu là anh, đâu là em. Em đoán xem, Hoàn Tư Dạ sẽ cảm thấy thế nào?"


Tôi quay lại, nhìn thẳng vào con ngươi anh ta "Hắn sẽ điên mất..."


"Vậy thì để hắn điên đi..." Anh ta đtặ tôi lên thủy tinh, mãnh liệt xông tới, từng chút từng chút, dường như muốn rút hết tất cả không khí có trong người tôi ra.


Cơ thể bị động tác của anh ta làm rất đau, nhưng tôi lại mỉm cười "Truyền Chi, không thành công rồi, loại thủy tinh này cứng quá."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Yêu Không Phải Lúc

Yêu Không Phải Lúc

Trích đoạn: “Còn có thể thế nào nữa, là cậu tôi nói.” Trần Giác Phi tùy tiện

21-07-2016 59 chương
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương
Về miền Tây...

Về miền Tây...

Tạm xa Sài Gòn với cơn mưa chiều tầm tã, với những kế hoạch đang còn dang dở, mình

25-06-2016
Con Mèo Đen

Con Mèo Đen

Đời giáo viên có lẽ chỉ cần thế là đã cảm thấy đủ hạnh phúc. *** Sau một

24-06-2016
Thỏi son không phai màu

Thỏi son không phai màu

Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô nghĩ rằng cô với anh chia tay nhau chỉ vì một thỏi

30-06-2016
Món quà của cha

Món quà của cha

Tức giận, anh ta nói lớn tiếng: "Với tất cả tiền bạc mà cha có sao lại chỉ có thể

01-07-2016
Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Mùa Thu Màu Hạt Dẻ

Truyện là những chuỗi những yêu ghét giận hờn của các cô cậu bé, tuổi học trò

22-07-2016 24 chương
Quạ và thiên nga

Quạ và thiên nga

Một con Quạ, đen như than, nó ganh ghét với một con Thiên Nga, vì bộ lông của Thiên Nga

24-06-2016
Ngôn ngữ tình yêu

Ngôn ngữ tình yêu

Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ

30-06-2016