Polaroid
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 141 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 54 - Thương tận

↓↓

Anh nhìn tôi hơi nghĩ ngợi, nhưng cũng chẳng nói gì...

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Sau một lúc lâu, tôi đặt chén trà xuống "Bắc Nguyệt, cảm ơn thuốc của anh, em phải về rồi..."


Anh gật gật đầu...


Lúc đi tới ngưỡng cửa, anh đứng phía sau tôi nói


"Ngưng Tịch, đối với anh mà nói, em chính là em, sinh mệnh của em không cần người khác tới khẳng định..."


Hơi ngẩn người, tôi gật đầu "Em hiểu..."


Rời khỏi Hoàng gia, tôi cầm loại tinh thể màu xanh lam đó đưa về hướng mặt trời, màu xanh lam tinh khiết trong suốt, phảng phất giống như thủy tinh chợt ẩn chợt hiện lên ánh sáng màu xanh lam...


Đây là loại thuốc mới mà Bắc Nguyệt vừa mới chế tạo ra, anh đã đặt cho nó một cái tên rất xuôi tai – Thương tận


Thương tận là một loại thuốc độc, độc tính rất mạnh, và không có thuốc giải.


Những thứ đẹp nhất thường độc nhất...


Khi bị trúng loại độc này, sẽ không mất mạng ngay tức khắc, nhưng trong nội tang dần dần sẽ bị hoại tử, từng chút từng chút một, mãi đến khi sinh mệnh cạn kiệt.


"Thương tận" khi sinh mệnh kết thúc, khổ đau cũng theo đó mà kết thúc, đó cũng xem như là một loại giải thoát đi...


"Đừng làm những việc khiến bản thân mình hối hận nữa..."


Tôi sẽ hối hận sao? Có một số việc, có lẽ phải làm mới biết được...


Phòng chờ sân bay


Tôi ngồi trên ghế, nhìn bàn tay của mình, bé nhỏ gầy guộc, ngón tay rất dài, nhợt nhạt, lạnh lẽo, móng tay sắc nhọn, được tỉa tót gọn gàng...


Trước đây tôi thích giấu độc trong móng tay, cho nên vẫn nuôi móng tay dài


Đôi bàn tay này, đã dính máu của bao nhiêu người? Nhiều lắm, chẳng nhớ rõ nữa...


Đưa tay sờ lên cổ, từ trong cổ áo lấy ra một miếng ngọc Quan Âm.


Thân ngọc màu xanh biếc, được treo bằng một sợi dây màu hồng, hơi đục, nét chạm khắc rất thô, tuyệt đối không phải là một miếng ngọc đẹp...


Nhưng người chẳng bao giờ đeo bất cứ thứ đồ trang sức nào như tôi lại luôn luôn mang theo nó bên mình...


Bởi vì, đây là thứ mà Phi Yên tặng tôi...


Lúc ở Tây Tạng, có một lần tôi cùng đi đến chùa thắp hương với Phi Yên, cô ấy vào thăm viếng, còn tôi nhàm chán đi dạo vòng quanh...


Trong lúc vô ý đụng vào một người lớn tuổi, chính là một Lạt – ma (biệt hiệu riêng của nhà sư bên Tây tạng), ai ngờ sau khi ông ta nhìn thấy tôi vẻ mặt liền trở nên hốt hoảng.


Bàn tay khô gầy nắm chặt lấy tôi, ông ta nói rất nhiều nhưng đều là tiếng Tây Tạng, tôi một câu cũng không hiểu.


May mà có Phi Yên tới giải vây, dùng tiếng Tây Tạng nói chuyện với ông ta, ông già đó vừa nói chuyện nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi tôi...


Sau đó, Phi Yên thay tôi cầu miếng ngọc Quan Âm này...


Tôi hỏi cô vì sao, cô cười nói, Quan Âm này rất giống tôi...


Tôi nhìn miếng ngọc Quan Âm, ngược lại cảm thấy giống cô ấy hơn


Bây giờ nhìn kỹ, vẫn cảm thấy rất giống, nhất là loại yên tĩnh không mang danh lợi giữa trán


Mỉm cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp


"Hiên Viên tiểu thư, Truyền tiên sinh muốn gặp cô..."


Ngẩng mặt lên, trước mắt là một khuôn mặt xa lạ, gật đầu


Đứng lên, tháo sợi dây ngọc Quan Âm trên cổ xuống, để nó lại ghế ngồi...


Phi Yên, một người nếu như nhất định phải xuống địa ngục thì dù là ai cũng chẳng cứu được...


Máy bay chuyên dùng, bay thẳng sang New York


Lúc xuống máy bay, trời đã tối, một người che mắt tôi đi, tôi cũng chẳng phản kháng, cũng không hỏi nguyên nhân


Nếu đã dám đến thì cần gì phải chống cự nữa...


Bị người ta đẩy mạnh vào một căn phòng, tiếng đóng cửa vang lên...


Tiếng bước chân của mọi người xa dần, rất yên ắng...


Bóng tối khiến tôi trở nên rất nhạy cảm, tôi cảm thấy có một đôi mắt sắc bén, đang lạnh lùng nhìn tôi.


Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, tiến gần về phía này, mùi thơm quen thuộc thổi qua thổi lại, như có như không


Tôi biết, có người đang dừng lại trước mặt tôi...


Một đôi tay lạnh lẽo xoa lên mặt tôi, từng chút từng chút, miêu tả đường nét trên mặt tôi


Bên tai là tiếng hô hấp lạnh lẽo của anh ta, hơi lạnh chạy thẳng xuống đáy lòng, da đầu tôi bắt đầu tê rần


Tiếp theo, tay anh ta chuyển xuống cổ tôi, hô hấp của tôi ngừng lại


Tôi cứ tưởng bàn tay đó sẽ bóp chặt cổ tôi


Ai ngờ, miếng vải đen che mắt tôi đã được lấy ra


Tôi mở to mắt, thích ứng với ánh sáng, lại bị cảnh trước mắt làm cho sợ hãi


Nơi cao nhất của một tòa nhà cao chọc trời, không có tường, bốn phía xung quanh, trên đỉnh đầu, tất cả đều là thủy tinh, tòa bộ thế giới cứ như vậy hiện rõ mồn một trước mắt tôi


Dưới chân đèn đuốc rực rỡ, trên đầu sao trời sáng rực, trên trời dưới đất một mảnh huy hoàng, chưa từng biết, ban đêm lại có thể sáng như ban ngày thế này


Tôi kinh ngạc bước lên phía trước, tay đặt lên thủy tinh


"Đẹp quá..."


"Thích không?" Anh ta cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa ý cười.


Tôi gật đầu "Ở đây cao quá..." Nhìn phía dưới, tất cả mọi thứ đều rất nhỏ bé, con người bé nhỏ như kiến, xa muôn trùng...


"Đây là tòa nhà cao nhất New York, có 101 tầng, chúng ta đang ở tầng cao nhất..."


"Mang em đến đây, chính là để em ngắm cái này à?" Tôi quay sang nhìn anh ta


Anh ta cười " Không phải như thế thì em nghĩ anh muốn làm cái gì? Móc mắt em? Chém đứt tay chân em? Hay ném em từ trên này xuống dưới kia? Đã nói với em rồi đấy, anh xót xa..."


Anh ta hôn nhẹ lên mái tóc tôi


"Ngưng Tịch, em nhìn xem, bây giờ toàn bộ thế giới đều ở dưới chân em..."


"Đúng vậy, toàn bộ thế giới... Ngay cả bóng tối cũng trở nên nhỏ bé không đáng kể" Tôi thì thào nói


Quay sang nhìn anh ta, cười cười "Một buổi đêm thế này, không nên lãng phí.."


Tôi đưa tay cởi cúc áo, nhưng anh ta lại chặn tay tôi lại


"Không được, trái tim em..."


Kéo tay anh ta đặt lên ngực trái mình "Không sao, anh sờ xem, nó vẫn còn đang đập..."


"..." Anh ta không nói gì, đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi, khuôn mặt đẹp đến nỗi không thể hoàn mỹ hơn được nữa, trong bóng đêm, tất cả đều rất quyến rũ.


"Thực sự không cần sao?" Tôi đứng sát vào anh ta, áo cởi được một nửa, cơ thể anh ta hơi lành lạnh.


Anh ta lắc đầu "Không được, Ngưng Tịch, em..."


Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta "Haiz, em chỉ muốn anh..."


Loại thỉnh cầu này, không cần nói lại lần nữa


Nóng quá, cơ thể anh ta như một khối lửa, dường như muốn đem tôi đun sôi lên.


Chúng tôi, ở trong căn phòng thủy tinh trần trụi ôm lấy nhau, cùng trời, cùng đêm tối, cùng ánh trăng trong sáng, ánh sáng trong trẻo như ngọc thạch, hòa vào làm một.


Đặt chân vòng quanh eo anh ta, móng tay bấm sâu vào da thịt anh ta.


Dây dưa rất lâu, mồ hôi của hai người cùng chảy một chỗ


"Ngưng Tịch, Ngưng Tịch..." Người đàn ông không ngừng gọi tên tôi, mồ hôi của anh ta làm ướt cả mặt tôi


Tôi cắn lên vai anh ta, nhưng anh ta lại ấn đầu tôi xuống, cúi đầu hôn rất sâu, đầu lưỡi chuyển động điên cuồng trong khoang miệng tôi, đẩy vào, rút ra, chiếm đoạt từng ngõ ngách, nụ hôn rất sâu và kéo dài, nhưng dục vọng vẫn cương quyết không chịu tiến vào...


"Sao lại không làm?" Tìm được một khoảng không, tôi hỏi


Anh ta lắc đầu "Đêm nay, chỉ muốn được ôm em như vậy..."


"Không khó chịu sao?" Cơ thể anh ta căng cứng lên, cứng như sắt...


"Em đừng động nữa, một chút nữa sẽ ổn thôi..."


Bỏ đôi chân đang quấn quanh người anh ta xuống, cơ thể tôi trở về trạng thái bình thường


Tối hôm đó, trừ hôn môi, chúng tôi chẳng hề làm bất cứ cái gì...


Hai cơ thể trần trụi, nằm trên giường, bốn chân giao nhau, không phân biệt được là của ai


Chẳng ai ngủ được, chúng tôi cùng nhau ngắm bầu trời đầy sao


Tối hôm đó, quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng hít thở đâu đó


"Ngưng Tịch, nói gì đó đi, anh muốn nghe giọng nói của em..."


Nói cái gì bây giờ? Tôi nghĩ ngợi một chút, rồi hỏi.


"Truyền Chi, lúc bảy tuổi, anh đang làm gì?"


"Bảy tuổi? Xa quá, chẳng nhớ nữa..."


"Thế sao? Nhưng em lại nhớ rất rõ"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Văn Án: Hắn luôn là bộ dáng thảnh thơi, nhã nhặn, đầy quý khí cao ngạo Một hình

15-07-2016 11 chương
Tạm biệt tình đầu

Tạm biệt tình đầu

Giới thiệu: Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi

09-07-2016 1 chương
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Bỏ cuộc

Bỏ cuộc

Ngày đầu tiên cô gặp anh, tóc cô còn dài, còn xù, còn mảnh. Trên tay vẫn đeo mấy cái

27-06-2016
Hai con dê qua cầu

Hai con dê qua cầu

Trong một khu rừng nọ có hai con dê sinh sống, một con dê trắng, một con dê đen.

24-06-2016
25 tuổi, em...

25 tuổi, em...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") *** 25

27-06-2016
Chiếc áo tặng cha

Chiếc áo tặng cha

Thế là ước nguyện mua tặng cha một bộ áo quần mới của tôi không thành. Tôi ân hận

27-06-2016
Hình phạt nặng nhất

Hình phạt nặng nhất

Có một câu chuyện cổ kể về một người theo đạo Do Thái mà lại rất thích chơi

01-07-2016