Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 3 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 54 - Thương tận

↓↓
Trời vẫn còn chưa sáng hẳn tôi đã thức giấc, nhìn chiếc giường xinh đẹp, sang trọng, đưa tay bóp nhẹ trán, nhìn về phía cửa sổ sát đất...


Ngoài cửa sổ có hai cây đinh hương cao lớn, gió đêm làm tung bay chiếc màn gió, làm mùi hương hoa phiêu tán...


Kéo cánh tay gác trên ngực xuống, khoác thêm chiếc áo sơmi của hắn lên người, bước xuống khỏi chiếc giường lớn màu đen...


Đứng trên ban công,trăng lạnh cong như móc câu, sao trời thưa thớt, tôi muốn ngắm nhìn khoảng khắc bóng tối ngay trước ánh bình minh.

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bóng đêm mênh mông, đột nhiên nhớ tới một câu Truyền Chi từng nói: trường dạ vị ương (đêm dài bất tận)


"Dậy sớm vậy, không ngủ được sao?" Hắn ôm lấy tôi từ phía sau, hôn nhẹ lên gáy tôi.


"Không hẳn, trước đây em cũng không ngủ nhiều..." Tôi nghiêng đầu, bị hắn hôn nên cảm thấy hơi buồn buồn.


"Em cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, dạo này sắc mặt kém lắm, lúc nào cũng có vẻ mệt mỏi rã rời..."


Tôi cười cười "Xin lỗi vì đã không làm anh thỏa mãn được..."


Hắn thở dài một hơi "ý anh không phải như thế... Ngưng Tịch, chúng ta không nên nói đến chuyện đó như thế... Em khiến anh cảm thấy khó chịu..."


Tôi cúi đầu, không nói gì nữa.


Hắn đưa tay dò xét vào trong cổ áo tôi, đặt bàn tay lên lồng ngực trái của tôi "Ngưng Tịch, em không thích anh ôm em, phải không?"


Tôi đặt tay lên tay hắn "Mỗi lần được anh ôm, chỗ này sẽ đau, đau vô cùng..."


Hắn nâng mặt tôi lên, vuốt nhẹ "Lúc cùng hắn có đau không?"


"Không..."


Hắn hơi run lên "Ngưng Tịch, anh nên làm gì với em bây giờ?"


Bàn tay dùng lực mạnh hơn một chút, siết chặt đến nỗi gần như sát tận vào nội tạng, gần đây hắn rất hay làm như vậy...


Hút lấy hơi thở của tôi, có vẻ như làm vậy là có thể bắt linh hồn tôi làm tù binh...


Tôi nhẹ nhàng nói "Anh làm em đau đấy..."


Hắn hơi giật mình, buông lỏng ra một chút,


"Ngưng Tịch, thực ra em không hề hận hắn, phải không?"


Tôi khẽ hít vào một hơi, gật đầu "Đúng vậy, em không hận anh ta."


Hắn đưa cằm chạm lên trán tôi "Vì sao? Em năm đó vì Trình Chân mà hận anh thấu xương như vậy..."


"Không biết, chỉ là không có cảm giác đó đối với anh ta..."


Hắn oán giận nói "Thật không công bằng.... Đến bao giờ em mới có thể đối xử với anh tốt một chút?"


"Như nhau cả thôi..."


"Cái gì?"


"Có hận anh ta hay không kết quả đều là như vậy. Nhược Băng đã chết rồi..."


Hắn thở dài, lại càng ôm tôi chặt hơn...


"Bên ngoài thế nào rồi? Em nghe nói Hải Lai Nhân vãn giữ thái độ trung lập hả?" Tôi hỏi


"Đúng thế, vốn tưởng rằng với quan hệ của Hải Lai Nhân và Gambino, bọn họ sẽ thiên vị cho Gambino cơ. Ngược lại thế này bọn anh lại mất đi một đối thủ mạnh."


"Trong nội bộ gia tộc họ đang thay đổi, ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ sợ là chẳng còn hơi sức nào mà nhúng tay vào."


"Thiếu chút nữa quên mất, con cún nhỏ của em đã là người kế thừa hợp pháp của Hải Lai Nhân, có điều, đó vẫn chỉ là trên danh nghĩa. Nó muốn nắm thực quyền, chắc là phải đợi ông già của gia tộc này chết đi mới được."


Tôi gật đầu "Đúng là như vậy..."


Có điều, từ trước tới giờ Joey không phải là người ngoan ngoãn tuân theo những quy tắc cũ, nó nhất định sẽ không chờ ông già kia sống thọ và chết ở nhà đâu.


Sắp tới, nó sẽ trở thành người thế nào?


Là một Truyền Chi thứ hai? Hay là Hoàn Tư Dạ thứ hai?


Ngẩng đầu nhìn lên trời, màn đêm xanh đậm, sao đã tan gần hết, chỉ còn lại ánh trăng nhàn nhạt, cô độc tịch liêu đứng ở phía xa chân trời.


Tôi khẽ thở dài...


Quay sang nhìn hắn "Keidel của Nga đã tỏ rõ lập trường, cùng một chiến tuyến với Gambino. Thực lực của họ không thể khinh thường, có lẽ đó sẽ là một cuộc chiến lâu dài."


Hắn đưa ngón tay vuốt nhẹ lên mặt tôi "Anh chẳng bao giờ thích lãng phí thời gian."


"Ýcủa anh là..."


"Rút củi dưới đáy nồi, nếu như người quan trọng nhất đã chết, thì dù liên minh có kiên cố mấy cũng sẽ sụp đổ..."


Tôi nhìn hắn "Anh không sợ Gambino chết rồi sẽ cắn anh không buông à?"


"Có thể đem tin tức Truyền Chi buôn lậu thuốc phiện tiết lộ cho giới truyền thông ở Mỹ, đến lúc đó bọn họ trốn đi còn không kịp, làm gì còn ai có tâm trạng đi báo thù cho hắn nữa..."


Tôi lắc đầu "Không dễ dàng như vậy đâu, anh có thể nghĩ ra thì anh ta cũng có thể dự doán được. Căn cứ trồng anh túc ở Hà Lan anh ta đã hủy rồi, anh chẳng có chứng cứ gì, làm sao người ta có thể tin được chứ..."


"Trên đời này còn có một từ là vu oan, đừng quên Thiên Nhất Minh dựa vào cái gì để Đông Sơn tái khởi..."(Đông sơn tái khởi : ý là quay trở lại thời huy hoàng như xưa.)


Tôi cười khẽ "Anh thật ác độc..."


Hắn bóp chặt cằm tôi "Đừng nói với anh rằng em không ngờ tới, em có chủ ý gì tưởng anh không biết sao? Giết hắn, em không cần tới cầu xin anh, cũng chẳng ai có cơ hội hơn em. Em đang tìm đường lui cho Xích Vũ..."


Không cần phủ nhận, tâm tư của tôi, trước giờ đều không lừa được hắn.


Không sai, giết Truyền Chi, Gambino sẽ không bỏ qua cho Xích Vũ, cho nên tôi phải đi tìm một hậu thuẫn thật vững chãi...


"Giết anh ta, không dễ dàng như vậy..."


Hắn nhíu mày "Bỏ cái suy nghĩ trong đầu của em đi, anh sẽ không cho em đi đâu..."


Tôi nhướn mày nhìn hắn "Anh chọn được người tốt hơn rồi à?"


"Bây giờ tình trạng đã khác rồi, mục đích của em đã bị lộ, hắn còn có thể để em tới gần sao? Ngưng Tịch, đừng làm gì cả, tất cả giao cho anh là được rồi, bây giờ em nên nghỉ ngơi đi."


Tôi cúi đầu trầm tư một lát "Được, có điều mấy ngày nay em muốn đi Nhật bản một chuyến..."


"Về Hoàng gia à?"


"Ừ!"


"Anh phái người theo bảo vệ em..."


Tôi mỉm cười "Trong số họ ai có thân thủ tốt hơn em không?"


Hắn vuốt ve mặt tôi "Cẩn thận một chút..."


"Biết rồi..."


"Ngưng Tịch, cứ ở bên đó thêm vài ngày nữa đi, chờ tất cả bình yên rồi hẵng quay về."


Tôi gật đầu "Cũng được..."


Hôm nay trời rất đẹp, cây anh đào trong vườn nở rất nhiều hoa, gió thổi nhè nhẹ, hoa anh đào như tuyết, bay khắp bầu trời...


Hoa anh đào là một loài hoa rất đoản mệnh, hoa đẹp nhất lúc nở rộ, nhưng rơi xuống rất nhanh, chỉ trong một nháy mắt...


Mỗi lần thấy hoa anh đào tôi đều nghĩ, khoảnh khắc sinh mệnh đẹp nhất mà phải chết đi đó rốt cuộc là một loại bi ai hay là một loại hạnh phúc?


"Haiz..." Người đối diện lại thở dài.


Lần gặp nhau này Bắc Nguyệt không hề mắng tôi, anh chỉ thở dài...


Tôi nhìn anh, Bắc Nguyệt hôm nay mặc một bộ kimono màu trắng từ đầu đến cuối, trước đây anh không thích mặc đồ màu trắng bởi vì màu tóc anh vốn đã sáng hơn người bình thường, anh nói nếu mặc thêm đồ màu trắng nữa thì trông sẽ rất nhợt nhạt.


Nhưng tôi chỉ cảm thấy bộ đồ màu trắng đó làm nổi bật làn da trắng tuyết của anh, con mắt màu hổ phách, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tạo ra một cảm giác phóng khoáng...


Tôi cười "Bắc Nguyệt, anh có thể biến thành tiên được rồi..."


Anh chăm chú nhìn tôi "Người thành tiên phải là em mới đúng, em không soi gương sao? Xem xem, sắc mặt của bản thân mình như thế nào?"


Tôi nhún vai "Nhìn nhiều lắm rồi, vẫn là một mỹ nhân cơ mà..."


Anh thở dài "Em khiến anh ngay cả cảm giác muốn mắng em cũng không có..."


Tôi cười khẽ, thu mắt chăm chú nhìn chén trà "Thực sự hết cách sao?"


"Thứ hiện tại em cần không phải là thuốc, mà là nghỉ ngơi"


"Bây giờ vẫn chưa phải lúc, Bắc Nguyệt, em vẫn còn chuyện chưa làm xong..."


Anh bình thản nhìn tôi "Em muốn lấy loại thuốc đó từ anh, chính là vì chuyện này?"


Tôi gật đầu


Anh nhíu mày "Ngưng Tịch, anh chưa bao giờ hỏi đến chuyện của em, nhưng lần này anh phải nhắc nhở em, loại độc này tuy dược tính chậm phát tác, nhưng... không có thuốc giải..."


Chớp mắt, tôi nâng chén trà lên "Em biết..."


Ánh mắt anh tối sầm lại "Em muốn loại thuốc này, có còn để lối thoát cho bản thân nữa không?"


Tôi buông chén trà, ngẩng đầu nhìn anh "Anh đang lo lắng gì thế?"


"Ngưng Tịch, lần này trở về, anh phát hiện vẻ tàn ác trên mặt em rất nặng nề. Có đôi khi, giải quyết vấn đề, không chỉ có một cách đó..."


"Em biết, nhưng có một số người, có một số việc, dù sao vẫn sẽ có người giúp anh nhớ kỹ, không thể thỏa hiệp..." Tôi hững hờ nói.


"Ngưng Tịch, đừng làm chuyện khiến bản thân mình hối hận nữa..."


"Vâng..." Tôi nhấp một ngụm trà, thuận miệng đáp lời.


Anh thở dài "Có muốn đến thăm dì một chút không?"


Nhìn cây anh đào trong vườn, tung bay như tuyết, thưa thớt như mưa, lắc đầu "Không, lát nữa em phải về rồi..."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ

Cô là ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz rốt cuộc lại là Thiên Hậu Của Ông Chủ, bất

23-07-2016 10 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Áo bông chần ngày Tết

Áo bông chần ngày Tết

Hồi bà nội tôi còn sống, gần đến tết, vào những ngày nắng ráo, nội thường mang

27-06-2016
Vợ tôi không xinh!

Vợ tôi không xinh!

Audio - Ngày cưới, nhìn cả hai tươi rói, mẹ Nhân thở dài, nói với mấy bà bạn:

28-06-2016
Người con hiếu thảo

Người con hiếu thảo

Tôi chuyển nhà đến nơi ở mới không bao lâu, cứ mỗi ngày vào lúc trời gần sáng ở

01-07-2016
Có một loài hoa trắng

Có một loài hoa trắng

Mọi chuyện đến quá nhanh khiến tôi khó xử, tôi không biết mình có đủ dũng khí để

26-06-2016
Người phụ nữ bố yêu

Người phụ nữ bố yêu

Người con gái khi yêu thường yêu thật tâm thật dạ và cô ấy cũng thế, tình cảm của

29-06-2016