Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang

Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 51 đánh giá )

Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang - Chương 9

↓↓
Đan bước ra khỏi tòa nhà chính của London College of Fashion. Đang là cuối mùa thu, khung cảnh quanh trường rực lên 1 trời lá, lá vàng pha đỏ hoặc nâu làm cho những tia nắng dường như cũng sẫm màu hơn. Đan vừa nhận được 1 phần thưởng tuyệt vời. 18 mẫu thiết kế khăn lụa mùa hè của cô đã được nhà trường chọn là 1 trong 4 bộ sưu tập của năm. Cô sẽ có 1 chuyến tham quan kinh đô thời trang Paris và thực tập với nhà tạo mẫu danh tiếng Yvonne de Philbert trong 30 ngày. Felix và Mirthe, 1 cô bạn người Hà Lan, đang chờ cô ở dưới gốc cây sồi. Nhìn thấy cô giơ tờ giấy chứng nhận phần thưởng và cười, Felix yểu điệu đập vào tay Mirthe:


- Đó, tôi đã nói với bồ là cô ta sẽ chỉ cười 1 cái thế này thôi mà.


Học với nhau cả năm trời, Felix đã dần dần không còn giữ ý với cô nữa. Bây giờ anh ta hoàn toàn giống với mấy cô bạn gái của cô, từ cái cách thoa son dưỡng môi cho đến kiểu nói chuyện ngồi lê đôi mách. Mirthe liếc qua dòng chữ trong giải thưởng rồi đưa tay lên bịt miệng:


- Ôi lạy Chúa, Yvonne de Philbert... Felix, bồ xem mà xem, Yvonne de Philbert. Ôi, Tan...

bạn đang xem “Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đan mỉm cười, những người bạn ở đây không ai phát âm được cái tên cô cho ra hồn, cô luôn bị biến thành Đean hoặc Tan. Cô để mặc cho Felix và Mirthe xuýt xoa bàn cãi gì đó về chuyến đi. Hình như họ đang thỏa thuận là sẽ "bám càng" cô sang Pháp trong tuần đầu tiên. Cô nhìn lên tán lá cây sồi, nghĩ tới 1 người đang ở cách cô hơn một phần tư vòng Trái Đất...


Đã nhiều tháng nay cô không nhận được tin tức gì từ chính anh. Những tấm ảnh hay bức mail của cô vẫn đều đặn được gửi đi trong vô vọng. Không 1 dòng hay 1 mẩu file đáp lại. Cô tự hỏi không rõ có chuyện gì đã xảy đến với anh.


Tất cả những gì cô nghe về anh đều từ người khác hoặc từ những dấu hiệu mơ hồ. Lượt đọc trong blog vẫn tăng lên. Những khoản tiền lớn vẫn đều đặn chuyển vào tài khoản ngân hàng bên này. Đức chat với cô vẫn nói rằng anh qua nhà thăm hỏi ba hàng tuần. An và Thảo đều nói rằng anh luôn nhớ cô. Rõ ràng anh vẫn quan tâm tới cô. Nhưng sự im lặng của anh quả là đáng sợ.


Hơn bao giờ hết, cô mong mỏi khóa học hãy kết thúc thật nhanh để được trở về với anh. Cô thèm được nói chuyện với anh, nghe cái kiểu tỉnh tỉnh đâm ngang mà anh chỉ nói với riêng cô. Cô thèm được náu mình trong vòng tay của anh, cảm nhận những sợi râu nham nhám cù lên mang tai mình. Nỗi ám ảnh về những người đàn bà trước đây của anh theo thời gian tan biến. Cô nhận ra rằng anh và cô cần phải ở bên nhau đến mức nào, rằng mình đã dại dột làm sao khi quyết định rời xa anh.


Khoảng thời gian mấy tháng sống trong nỗi nhớ nhung khắc khoải dường như kéo dài vô tận. Nếu không bắt bản thân phải cuốn vào vòng quay học tập - thực hành liên miên, có lẽ Đan đã không chịu nổi. Cô dồn sức vào những mẫu thiết kế. Nhờ lý thuyết cập nhật và những công nghệ mới nhất, khả năng sáng tạo của cô được phát huy tối đa. Cô vượt lên 1 chút so với các bạn cùng học, những mẫu thiết kế luôn ẩn chứa tình yêu của 1 người con gái phương Đông đã thuyết phục được nhà trường. Cô đã đủ điều kiện tốt nghiệp, chỉ cần thêm 1 bản nhận xét thực tập của nhà thiết kế danh tiếng Yvonne de Philbert nữa là cô được về với người ấy...


Felix huơ huơ tay trước mặt cô:


- Hey, bồ vẫn nghe tôi đấy chứ?


Mirthe cười nháy mắt:


- Hãy quên ý định bắt cô ấy đãi bữa tối ở Ritz đi, Felix. Bồ có thấy không? Cô bạn của chúng ta đang nhớ ai đó.


- 2 bồ đã nói gì nhỉ? – Đan xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, lơ đãng. Cô lấy lại tấm giấy và đứng dậy rời khỏi bóng râm của cây sồi.


- Chúng tôi đang nói là bồ phải học nhanh lên mà về với anh chàng tốt số đó thôi. Xem anh ta có gì này, ồ, 1 cô gái tóc đen ngọt ngào. Bây giờ thì cô gái tóc đen hãy đưa những người bạn kém may mắn này đi ăn KFC nào!


Đan cúi nhìn địa chỉ ghi trong sổ rồi đi lên cầu thang xoắn trôn ốc. Hóa ra bà bác của Lập sống trên tầng 4 của 1 tòa nhà cổ giữa trung tâm Paris, chỉ cách nơi trọ của cô 1 chặng tàu điện ngầm. Họ hàng nhà anh không có đông lắm, phần lớn mọi người đều ở Việt Nam, chỉ có bà bác cả này theo chồng sang Pháp từ năm 54. Dừng trước cửa, sửa lại chiếc ruban trên bó hoa và hít 1 hơi dài, Đan bấm chuông. Mẹ chồng nói với cô rằng bà bác đã hơn 70 tuổi nhưng vẫn nhanh nhẹn và khá... đồng bóng, cô đã gọi điện hẹn trước và đến đúng giờ, hi vọng bà không đến nỗi khắt khe.


Người mở cửa cho cô không phải 1 bà lão mặc quần lụa xanh đỏ như bà Huyên miêu tả mà lại là Thạch. Thạch nhìn cô, nở nụ cười buồn buồn:


- Sao chị lại nhìn em thế? Chị vào đi, bác đang chờ.


- Thạch sang từ bao giờ, sao chị không nghe ai nói?


- Chị vào đi đã, rồi nói chuyện sau.


Bà Nicole, hay tên Việt Nam là Sâm, ra đón cô cháu dâu trong bộ váy lụa dài sặc sỡ, chiếc khăn san đỏ thắm và mái tóc bạc trắng cắt tém. Bà hôn chùn chụt lên má cô, vừa khen cô xinh vừa khen bó hoa cô tặng rối rít. 2 bác cháu trò chuyện bằng những câu tiếng Việt đơn giản và chậm rãi. Bà Sâm nói xen lẫn nhiều từ tiếng Pháp, thỉnh thoảng lại tuôn ra cả câu xì xồ.


Trước đây, tất cả những gì Đan biết trong tiếng Pháp chỉ là cách phát âm những cái tên, nhất là tên rượu và mấy câu cửa miệng của ông thầy Eugène. Cũng may cho cô, ở chỗ bà Yvonne de Philbert có nhiều người nói được tiếng Anh. Hơn nửa tháng qua cô đã học thêm được rất nhiều điều ở nhà mốt trứ danh đó, ngoài cách làm việc chuyện nghiệp ra còn có thêm chút ít tiếng Pháp thông thường, đủ để hiểu được lời nói của bà bác chồng lúc này.


Được 1 lát, bà Sâm ngáp dài và đòi đi ngủ. Đan kín đáo liếc chiếc đồng hồ cổ treo tường, mới 8 giờ tối mà bà đã buồn ngủ ư? Thậm chí cô còn chưa nghe bà nhắc tới việc nấu bữa tối Việt Nam như đã dặn đi dặn lại trong điện thoại. Thạch đưa bà bác thất thường vào phòng ngủ rồi quay ra nhìn Đan đang ngơ ngác, mỉm cười:


- Chắc mẹ cũng nói với chị là bác hơi... đồng bóng rồi, đúng không? Bác sẽ ngủ đến nửa đêm rồi đi nghe nhạc Jazz. Mấy hôm nay cụ đang hứng làm như thế, như có cơn ấy... Thôi, chị chờ em chút, em ấy con mèo của bác ăn, rồi mình sẽ đi ăn tối bên ngoài.


Thạch lái chiếc Renault chở Đan tới 1 nhà hàng Việt Nam ở quận 13. Đan ngồi yên ngắm nhìn anh chàng phục vụ người Việt đặt những đĩa nem, nước chấm, rau sống lên bàn. Đợi anh ta cúi chào và quay đi, cô mới hỏi Thạch:


- Thạch chưa trả lời chị là sang đây từ bao giờ.


- Em sang được 4 tháng rồi.


- Thạch bỏ việc đi chơi sao?


- Không, em sang học.


Nhìn vẻ ngạc nhiên của Đan, Thạch gắp cho cô 1 chiếc nem rồi nói.


- Bây giờ em mới học tiếng thôi. Năm sau mới thi để học master.


- Sao Thạch đi bất ngờ thế? Chị không nghe mẹ hay anh Lập nói gì cả.


- Mẹ và anh Lập không biết em đi đâu đâu - Thạch cười cười, nụ cười rất lạ - Nếu chị không sang đây thì chắc cũng chẳng ai biết. Em nói bác Nicole giữ kín mà. Vừa rồi bác chỉ nói với em là nhà có khách chứ không nói là chị, nếu không em cũng tránh đi rồi.


- Chị không hiểu gì cả!


- Chị cứ ăn đi đã, rồi mình đi dạo sông Seine và em sẽ nói cặn kẽ.


* * *


2 chị em thả bước bên bờ con sông trứ danh. Làn gió lạnh từ mặt sông thổi tới làm lay động sợi lông mềm trên cổ áo len xù của Đan. Vừa mới sang tháng 11 chưa đầy 3 tuần nhưng Paris đã chuẩn bị trang hoàng mừng mùa Giáng sinh, đâu đâu cũng thấy những chùm đèn hình bông tuyết hay hoa trạng nguyên đỏ, ngay cả người thổi saxophone bên sông Seine cũng say sưa ngẫu hứng 1 đoạn bản Silent Night. Thạch lục túi lấy mấy đồng 20 cent thả vào chiếc mũ để dưới đất của người nghệ sĩ lang thang rồi quay sang hỏi Đan:


- Đức ở nhà có bao giờ ghen với chị không?


Đan cất máy ảnh rồi ngẩng lên nhìn Thạch, nhẹ nhàng trả lời:


- Thường thì không. Hoặc nếu ghen cũng là ghen cho vui.


- Tại sao lại thế nhỉ?


- Có thể vì chị lớn hơn Đức nhiều tuổi và nó là con trai. Đàn ông con trai thường ít ghen tị...


- Vậy thì tại sao em cũng kém anh Lập nhiều tuổi, cũng là đàn ông, mà em lại ghen với anh ấy nhỉ?


- Chuyện của Thảo à?


- Hình như cái gì chị cũng biết! - Thạch cười buồn, tiếp tục rảo bước - Lần này thì không chỉ vì Thảo mà vì nhiều cái khác nữa.


Đan im lặng, cô chờ Thạch giãi bày tiếp.


- Từ bé em đã thường thấy mẹ đem anh Lập ra làm gương. Hình như chuyện gì anh ấy cũng giỏi cũng hoàn hảo. Anh ấy học giỏi nhất lớp, nhất khối, được vào mấy đội tuyển thi quốc gia liền, đi thi là đoạt giải...


- Em cũng có giải mà.


- Giải 3 khác với giải nhất lắm chị ơi.


Đan mỉm cười, Thạch vô tình đã nhắc đến "vết thương giải 3" của cô. Tất nhiên là bây giờ cô chẳng còn cảm thấy tổn thương gì cả, cô nghe Thạch nói tiếp, giọng đều đều:


- Học đại học anh ấy cũng được học ở nước ngoài, được học bổng của nhà nước. Không chỉ học, anh Lập chơi cũng giỏi. Anh được vào đội bóng chuyền của trường, hiểu biết về văn thơ và lại chơi được cả guitar. Mẹ thì luôn tỏ ra quan tâm đến anh Lập hơn.


Đan nhớ lại... Đúng là bà Huyên luôn chăm nom đến Lập nhiều hơn.


- Vì anh Lập sống xa mẹ nhiều năm – Cô nói mà không chắc chắn lắm.


- Không phải, hồi xưa anh Lập chưa đi mẹ cũng đã như vậy rồi. Em biết tại sao, vì anh ấy rất giống ba.


Đan chỉ nhìn mặt cha chồng qua tấm ảnh trên bàn thờ và 1 vài tấm ảnh đã mờ ố trong album gia đình, cô thấy Lập cũng khá giống ông. Có lẽ bà Huyên tìm thấy ở Lập nhiều nét của người chồng đã khuất, người mà đã qua đời 20 năm nay nhưng vẫn khiến mắt bà sáng long lanh mỗi khi nhắc đến. Cô gật đầu, lắng nghe Thạch nói tiếp:


- Không chỉ là hình dáng đâu chị, tính cách ấy. Anh Lập giống ba ở cái kiểu nhiều khi cộc lốc nhưng lại rất dịu dàng. Em thì không được như vậy.


- Em lại có cái sôi nổi cởi mở của mẹ.


- Nhưng các cô đều thích anh Lập hơn, dù nhiều người quen biết em trước. Chị yêu anh ấy. Rồi Thảo cũng thích anh ấy hơn em. Rồi Ánh cũng thế.p>


Đan quay lại nhìn em chồng 1 thoáng:


- Thảo không thích anh Lập hơn em đâu, chỉ đối với anh ấy tự nhiên hơn với em thôi. Vì anh Lập không có tình ý với Thảo như em...


- Chị hiểu anh Lập như vậy sao lại bỏ anh ấy mà đi?


Đan làm như không nghe được câu nói của Thạch, cô hỏi tiếp:


- Mà em biết Minh Ánh à?


- Em với Minh Ánh quen nhau từ lâu rồi. Qua em, Ánh mới quen anh Lập. Bây giờ thì em biết là cô ta cố tình làm quen với em để mồi chài anh ấy. Nhưng hồi trước thì em ngu muội hơn nhiều...


Ngừng lời trong khi chân vẫn bước chầm chậm, Thạch nhìn xuống mũi giày. 1 lát sau anh lên tiếng như thú tội:


- Thật ra em tồi lắm chị ạ...


Lập rời máy tính đến bên cửa sổ nhìn xuống. Phải 2, 3 tuần nay anh không về Hà Nội, khung cảnh đường phố khiến anh thấy lạ lẫm. Trời bắt đầu vào đông, những cành cây trụi lá trông thật ảm đạm. Dưới đường, những chiếc xe máy phóng đi lầm lũi, những người ngồi trên đó co ro trong những chiếc áo khoác to dày tối màu. Dù phòng có điều hòa nhiệt độ, Lập vẫn cảm nhận được sự tê tái, không phải vì gió bấc bên ngoài mà vì thứ anh vừa thấy...


Anh nhìn vào bức ảnh gia đình ở bàn rồi ngước lên những khung ảnh treo trên tường. Thạch đang đứng bên cạnh anh, tươi cười cắt băng khánh thành 1 khu resort, tươi cười nhận cúp trong giải bóng đá toàn công ty, tươi cười cả khi xung quanh vẫn là bề bộn công trường. Giờ đây, có lẽ anh sẽ chẳng còn cơ hội nào gặp và nhìn thấy nụ cười trên gương mặt bầu bầu của nó nữa.


Gần như ngay sau câu chất vấn đầu tiên, Lập đã biết em ruột mình đứng về phía Thìn "ngựa" trong việc triệu tập đại hội cổ đông bất thường. Đó thực sự là 1 cú sốc với anh. Từ trước đến nay Thạch luôn tỏ ra là 1 đứa em hiền lành, biết nghe lời và tận tụy với công việc, Lập không thể tưởng tượng được rằng nó lại góp 1 tay trong chuyện đấu đá tráo trở này.


Tất nhiên, cuộc họp mà Thìn "ngựa" hẳn đã chuẩn bị khá công phu đó đã kết thúc không như hắn mong muốn. Lập đã đỡ được tất cả những ngón đòn và lường trước được hầu hết các thủ đoạn của Thìn, kể cả việc hắn lôi chuyện vợ chồng anh ra bóp méo. Anh đã đưa ra bằng chứng về việc Thìn "ngựa" có liên hệ mật thiết với Kim Dung và liên doanh với lão Lương. Thậm chí anh còn gần như chứng minh được rằng những bất ổn trong quá trình thi công Bãi Hạc có dính dáng tới hắn, kể cả vụ Thạch bị đâm xe máy.


Chỉ đến lúc ấy, Thạch mới tỉnh ra và lên tiếng về việc Thìn "ngựa" đã dùng thủ đoạn thâu tóm cổ phần nhằm lật đổ Lập. Mọi việc kết thúc chóng vánh sau đó khi cả ông Định, An và Thạch đều đứng về phía anh. Lập dùng những bằng chứng về việc Thìn phạm pháp để ép hắn nhượng lại số cổ phần trong tay và rời bỏ chức vụ hành chính ở công ty. Về sự nghiệp, không còn nguy cơ nào đe dọa làm Lập phải lo lắng. Nhưng Thạch thì bỏ đi biệt tích. Em trai anh chỉ để lại 1 bức thư xin lỗi mẹ, xin lỗi anh, mong mọi người đừng lo lắng đi tìm và hứa sẽ quay trở về khi anh nguôi giận.


Lập không giận em trai. Anh dành thời gian ngẫm nghĩ lại những gì mình đã làm và nhận ra mình cũng góp 1 phần lỗi khi Thạch trở nên thế. Anh thu mình lại hơn nữa và chỉ biết bám víu vào những kỷ niệm cũ. Anh uống rượu thường xuyên hơn, ngồi im lìm hàng tiếng nghe những chiếc đĩa The Beatles quay đi quay lại và lặng lẽ ngắm những bức ảnh mà Đan gửi.


Cô thường chụp những đồ vật và khung cảnh xung quanh. Cái cốc sứ uống trà, hộp kim chỉ và những chiếc khuy, chiếc ghế băng trong khuôn viên trường học, những tấm poster quảng cáo trên phố... Anh mê mải nhìn và tưởng tượng ra cô đang ở bên cạnh hoặc vừa ghé mắt, chạm tay vào chúng.


Mấy tuần trở lại đây anh không thấy ảnh được đưa lên blog thường xuyên nữa. Phải mươi ngày anh mới nhận được 1 bức mail của cô. Mail không có tiêu đề, cũng có vẻ ngắn hơn trước đây vì những con số báo dung lượng bytes ít ỏi. Anh tự hỏi, với những bức thư thưa ngắn dần, có phải Đan đang chuẩn bị cho việc cắt đứt thật sự, và bức mail anh vừa nhận có phải lá thư cuối cùng... Anh vẫn không dám mở thư vì sợ phải đọc những lời cay đắng phũ phàng. Anh đánh dấu đã đọc như thường lệ, lòng trĩu nặng cảm giác cồn cào.


Đến hôm nay lên mạng, nhìn thấy dấu hiệu rằng blog của 2 vợ chồng có ảnh mới, anh đã khấp khởi mừng vui và ngay lập tức vào xem. Đan chỉ gửi duy nhất 1 bức với dòng chú thích "Farewell party" (tiệc chia tay), không phải đồ vật hay phong cảnh mà là ảnh chụp chính cô... Bức ảnh đã làm tim anh tan nát.


Trở lại bàn, đọc lại 1 lượt tờ đơn ly hôn mới ra khỏi máy in còn ấm sực, anh trầm ngâm 1 lát rồi rút bút ký tên. Cho tờ giấy vào 1 chiếc phong bì lớn dán lại, anh viết địa chỉ của Đan ở London, đóng nắp bút, ngắm mãi chiếc nhẫn cưới trên ngón tay. Có tiếng gõ cửa, tiếng của An, anh vội lật 1 tập hồ sơ cũ nhét chiếc phong bì vào rồi ra mở cửa. An hớn hở:


- Biết tung tích cu cậu rồi!


Lập hiểu bạn đang nói đến ai. Anh tựa vào ghế, hỏi gọn lỏn:


- Ở đâu? Làm gì?


- Paris. Tự hành hạ bản thân bằng cách hầu hạ dạ vâng bà bác cậu.


- À, cái bà đồng bóng! Tôi mới gặp 1 lần đã muốn điên đầu lên rồi - Lập tặc lưỡi với vẻ kinh hãi – "Đừng gọi ta là Sâm, hãy gọi là Nicole", "Sao cháu không cạo râu cho sạch sẽ và hút thuốc cho giống bố cháu" vân vân...


- Hà hà, ở với bà ấy cũng là 1 sự trừng phạt kinh khủng, nhỉ.


- Thôi, biết nó không làm gì nông nổi nữa là được rồi, tí nữa tôi sẽ gọi điện để bà giáo ở nhà yên tâm. Cứ để 1 thời gian cho nguôi nguôi đi. Bây giờ mà nó về thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào cho tự nhiên.


- Cậu không nọc ra mà dần cho là may rồi. Mẹ, ai mà ngờ được nó đổ đốn ra thế. Biết là cũng chỉ ngựa non háu đá, bực tức dồn nén rồi bị thằng mặt ngựa nó xúc xiểm thôi. Nhưng mà đầu óc gì ngu muội đến nỗi...


- Cũng tại tôi vô tình làm nó tự ái.


- Nhưng tự ái gì thì tự ái cũng phải biết thiệt hơn chứ! Đằng này lại nghe thằng ngựa với con nặc nô kia nó tán vào xong rồi... Cứ nghĩ đến cảnh nó tông tốc nói chuyện của mình ra cho cả lũ bẩn tính kia là muốn cho 1 trận!


- Thôi nào, anh lại quá khích rồi đấy! Bao nhiêu năm rồi không bỏ. Thế này làm sao tôi giao mọi việc cho anh được.


- Cậu nói... nói cái gì đấy?


- Tôi định từ cái chức tổng, nhượng bớt cổ phần cho anh lên chủ tịch.


- Chú mày... chú mày đùa đấy à? – An há hốc mồm, gương mặt khắc khổ giật giật, đôi mắt đầy nếp nhăn chứa đầy vẻ sửng sốt.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Chiến Lang

Chiến Lang

Chiến Lang là một tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Hắc Khiết Minh có nội dung xoay

22-07-2016 50 chương
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly là một truyện ngôn tình võng du mình giới thiệu cho bạn nào

23-07-2016 4 chương
Tình yêu đẹp

Tình yêu đẹp

Khi vết thương đã lành thì cả hai chợt nhận ra rằng họ đã yêu nhau... một mối tình

29-06-2016
Ếch ngồi đáy giếng

Ếch ngồi đáy giếng

Có một con ếch sống lâu ngày trong một giếng nọ. Xung quanh nó chỉ có vài con nhái,

24-06-2016
Tình đầu!!!

Tình đầu!!!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Bình yên nơi khác

Bình yên nơi khác

- Cô nói: Hãy xem như em chỉ là một nốt nhạc trầm trong lòng anh. Anh lắc đầu. - Anh

24-06-2016
Tình yêu đẹp

Tình yêu đẹp

Khi vết thương đã lành thì cả hai chợt nhận ra rằng họ đã yêu nhau... một mối tình

29-06-2016

Disneyland 1972 Love the old s