- Thì em ra sân bay để về đây mà. Cô đó là Mirthe, bạn cùng nhà với em mấy tháng cuối. Anh gọi em có việc gì à?
bạn đang xem “Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ừ, việc nghiêm trọng đấy!
- À, thế thì em biết rồi. Hết sức nghiêm trọng – Đan cười cười - Đầu giờ làm việc em đã đến ám công ty anh cũng vì nó đấy.
2 người bước vào thang máy đi lên tầng. Theo An rẽ vào căn phòng có đề chữ phó tổng giám đốc, Đan hỏi nhỏ:
- Em tưởng anh thay anh ấy? Sao anh không vào phòng kia?
- Nó nói với em rồi à? Vừa mới nói miệng là thay hôm qua thôi. Anh cũng đã đồng ý đâu. Phòng của anh ấm cúng ngọt ngào hơn, thư ký lại trẻ trung tươi tắn. Chứ sang kia đi hết cái phòng thì ngang đi bộ 1 vòng hồ Gươm, con mẹ thư ký thì vừa già vừa lắm điều... y như vợ anh ở nhà.
Đan cười, theo tay chỉ của anh ngồi xuống chiếc ghế xoay. Đợi cô thư ký mang trà xong đi ra, cô mới khẽ đung đưa cái ghế:
- Hồi sát Tết anh ấy sang chỗ em.
- Ừ, hôm qua anh vừa mới biết xong. Cu cậu lẳng lặng sang rồi lại lẳng lặng về. Kín như bưng!
- Anh ấy thấy em với 1 anh bạn.
- Felix Schneider. Tóc bạch kim, ăn mặc chải chuốt.
- Anh cũng biết?
- Hôm qua nó cho anh xem ảnh. Cái ảnh em quàng khăn hồng dự tiệc ấy. Còn tên thì lúc anh gọi cho em, cô Mít kia nói.
- Mirthe nói thế nào ạ? Em vội đi nên không kịp giải quyết vụ điện thoại, để đấy cho Mirthe thanh toán hộ...
- Cô ấy bảo là em vừa đi khỏi, có gì thì gọi cho số của Felix Schneider.
- Sao anh không gọi luôn cho số đó?
- Đã kịp nghe số mấy đâu. Vừa mới nói đến chữ Mr. Schneider là thằng cu với tay dập luôn máy rồi.
- Đấy là bạn học của em. Anh chàng này là dân... gay. Bọn em coi như bạn gái ấy mà. Hôm qua anh ta đưa em ra sân bay.
- Ừ, anh cũng không tin là em yêu cái thằng ẻo lả đấy. Thằng bạn anh thì điên đảo vì tình, của đáng tội, em là mối tình thật sự, tình đầu kiêm cuối, tóm lại là mối tình lớn trong đời nên nó không biết suy xét gì nữa...
- Sáng sớm nay anh ấy đùng đùng bỏ đi, chẳng để em giải thích lấy 1 câu.
- Chắc lại đi làm ẩn sĩ suối Mơ rồi. Từ hồi có chuyện thằng Thạch, cu cậu định cư dài hạn trên đấy, thỉnh thoảng mới về Hà Nội.
Nhắc đến Thạch, Đan thoáng đăm chiêu:
- Đến bây giờ em vẫn không tin được là Thạch đã làm thế.
- Em mà nhìn thấy nó lúc họp cổ đông thì còn không tin nữa. Trước bàn dân thiên hạ, nó cư xử không ra thể thống gì...
- Em có nghe Thạch kể qua qua.
- Nó có dám kể cặn kẽ khối ra đấy! Thằng Thìn "ngựa" kia nói gì về chuyện chồng em với em rồi chồng em với cô ả Minh Ánh, toàn chuyện rác rưởi mà nó cũng gật đầu đồng tình. Mẹ, xin lỗi em, ngu ơi là ngu! Mà cũng tại bọn anh không để ý đến nó, cứ nghĩ nó hơi tồ nhưng cũng hiểu biết. Hóa ra lại trẻ con không thể tưởng được.
- Chuyện qua rồi, anh cũng đừng trách Thạch. Sáng nay nói chuyện, mẹ em cũng tự trách mình nhiều vì để Thạch ghen tị ấm ức ngấm ngầm từ bé mà không biết.
- Ừ, thôi, rồi cũng đâu vào đấy cả thôi. Cu cậu cũng nhận ra sai lầm rồi.
- Giờ còn ông anh nữa, không biết có nhận ra sai lầm không – Đan thở dài, cười với ông bạn chồng - Liệu em có nên thử thi gan với chàng mấy hôm không anh nhỉ?
- Cô cậu thi gan nổi không? Thi gan từ lúc mới cưới rồi còn gì!
An nhìn gương mặt đỏ hồng của Đan cười 1 tràng dài sảng khoái rồi lảng sang chuyện khác:
- Em về hẳn đấy chứ hả? Sao bảo học đúng 1 năm?
- Em học dồn để nhanh về.
- Ừ, em mà không về thì nhận được đơn ly hôn nó ký sẵn gửi tận cửa rồi. Vừa đem giao cho bọn chuyển phát nhanh hôm qua đấy!
- Đúng là cái thói suy diễn... - Đan cau mặt – Đánh chết không chừa!
- Ha ha, cô lại chả chết mê chết mệt vì cái thói đấy ấy chứ! Thế sắp tới em định làm gì? Bằng master có dùng ngay không hay để bọn anh mượn đem bày làm cảnh ở sảnh mấy hôm?
- Em sẽ mở 1 công ty thiết kế và may riêng. Tiền anh ấy chuyển vào tài khoản bên kia của em vẫn còn, lại thêm 1 ít tiền em kiếm riêng nữa. Chắc là đủ.
- Không đủ thì bảo anh. Nó nói là nhượng cổ phần cho anh rồi, anh lấy chỗ đấy đem đầu tư cho vợ nó, cho nó chết!
Đan cười, cô đứng dậy:
- Thôi, em phải về qua nhà em đã. Ba em vẫn chưa biết con gái rượu về đâu!
Chương trước | Chương sau