XtGem Forum catalog
Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang

Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 19 đánh giá )

Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang - Chương 9

↓↓

- Nghe giống đùa lắm hay sao?

bạn đang xem “Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đang yên đang lành lại... Làm thế để... để làm cái gì?


- Thấy chán thôi, đấu đá bon chen mãi rồi chả còn người thân nào.


- Con bé kia nó sắp về rồi.


- Không về đâu. Anh nhìn này...


Lập xoay máy tính về phía bạn. Đó là ảnh Đan. Cô đứng trong khung cảnh nhộn nhạo của 1 bữa tiệc, đang cười rất dịu dàng, vai quàng 1 chiếc khăn lụa thật rộng màu hồng nhạt với 1 dãy trái tim mạ bạc gắn ở góc.


- Con bé này ăn bơ sữa hợp hay sao mà càng ngày càng kháu quá! – An tặc lưỡi - Ảnh này thì có gì mà cậu bảo nó không về?


- Anh nhìn kỹ bên cạnh đi.


Cạnh Đan là 1 anh chàng người Âu có mái tóc bạch kim mặc 1 bộ vest đen áo sơ mi phanh cúc trễ nải khoe bộ ngực trắng ởn, anh ta đang nhìn cô, cười rất tươi. 2 người không chạm vào nhau nhưng ánh mắt và nụ cười đã nói lên tất cả.


- Làm sao? Bạn bè cùng dự tiệc chứ có cái gì.


- Không. Không phải bạn thường đâu.


- Nó nói với cậu thế à?


- Tôi sang, thấy tận mắt.


- Hả, cậu sang? Sang đấy bao... bao... bao giờ?


- Hồi trước Tết.


- Từ hồi đấy? Sao không nói gì với tớ?


- Tôi sang nhìn 1 cái rồi về luôn. Nói với anh làm gì... Mà thôi, tôi vừa ký đơn rồi - Lập rút chiếc phong bì lớn giơ lên - Gửi chuyển phát nhanh cho kịp trước khi tốt nghiệp. Nàng đỡ phải đi đi về về. Tôi cũng đỡ đắng họng. - Cậu biết tại sao tớ lại biết tung tích thằng cu Thạch không? Vợ cậu nó đi thực tập bên Paris, đến thăm bà bác cậu nên mới phát hiện ra đấy.


- À, thực tập tận bên đấy? Thảo nào mấy tuần nay mới thấy gửi ảnh.


- Cậu khoan khoan để suy xét đã. Nó có thằng khác thì còn đi thăm bác chồng với lo cho em chồng làm gì? Mà cậu yêu nó chết được thế này...


- Thôi, tôi phải đi ăn trưa, anh cũng đi ăn đi. Hôm trước tôi nghe chị Thu kêu chuyện dạ dày dạ mỏng của anh lắm.


- Ôi giời, mẹ bổi đấy thỉnh thoảng lại kêu cho có chuyện ấy mà. Nói nốt việc này đi. Cậu đừng đi vội, để tôi gọi điện hỏi nó luôn. Bên đấy bây giờ là sáng sớm, nhưng kệ...


An chộp lấy điện thoại bấm số di động của Đan rồi bật loa để cả 2 cùng nghe. Có 1 giọng phụ nữ lạ hoắc thưa máy.


- Vui lòng cho tôi nói chuyện với bà Đan Nguyễn. - Tan không dùng số máy này nữa, cô ấy vừa đi khỏi. Tôi có thể chuyển lại lời nhắn hoặc ông hãy gọi cho số máy của ông Schneider, Felix Schneider... Không để côgái trong điện thoại kịp đọc số, Lập với tay ấn dập máy.


- Anh nghe rõ chưa? Felix. Hắn tên là Felix Schneider.


Trước khi chung vốn kinh doanh với Lập, An đã từng làm thuê cho 1 ông chủ người Đức, anh văng 1 câu chửi tiếng Đức:


- Schaisse, thợ may thành đạt! Mẹ, tên thằng này nghe đã thấy bốc mùi vải vóc lượt là rồi. Lẽ nào nó thích đứa cùng nghề?


- Thôi, anh đừng suy đoán nữa. Tạm thời từ mai anh lên quyền tổng giám đốc. Sẽ làm thủ tục nhượng cổ phần sau. Bây giờ tôi cần yên tĩnh.


Đan xuống taxi, kéo hành lí đến bên cổng bấm chuông. Chân tê dại còn lưng thì ê ẩm, cô vừa mới trải qua 1 chuyến đi mệt mỏi. Xuống sân bay xong, cô bắt xe đi thẳng về đây, không báo cho ai. Đã quá 3 rưỡi sáng, có lẽ mọi người trong nhà đã ngủ cả rồi. - Trời, cô Đan... Cô về sao không gọi cậu với bà đi đón? - Chị giúp việc ồ lên, cầm ngay lấy tay kéo của chiếc vali – Cô để tôi...


2 người đi trên con đường trải sỏi giữa 2 hàng cau, gió đông bắc thổi mạnh làm những tàu lá cau kêu ràn rạt. Đan thở ra, cô đã về nhà thật rồi!


- Mẹ cháu với anh Lập ngủ rồi phải không cô?


- Bà thì ngủ rồi, cậu Lập vẫn thức, đang xem bóng đá dưới nhà đấy... Bà ơi, cậu Lập ơi... Cô Đan về!


Lập hiện ra ở bậc thềm, anh nhìn cô trân trối. Đan bước lên đứng trước mặt anh, thở ra nhẹ nhõm:


- Cuối cùng cũng đến nhà. Có lẽ anh nên làm băng chuyền từ cổng vào đây!


Dang tay ôm cô nhè nhẹ, anh nói nhẹ nhàng:


- Em đã về!


Chất giọng nhạt nhẽo của anh làm Đan thấy gờn gợn, nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã thấy bà Huyên từ trong phòng đi ra, vẫn đang cho tay vào chiếc áo choàng bông bà đã nói 1 hơi:


- Trời ơi, con về sao không báo để mọi người ra đón. Mặt mũi tái mét rồi. Kìa, bỏ ba lô xuống đi chứ. Ăn uống gì chưa? Lập đưa vợ đi nghỉ luôn đi. Chào hỏi nghi lễ gì để mai. Chị Khán pha trà sâm mang lên phòng cho cô.


1 lát sau, cốc trà sâm bốc khói nghi ngút đã được đặt trên đầu giường, Đan đã thay chiếc áo khoác dạ dài bằng 1 bộ pijama nỉ. Cô uống 1 ngụm trà nóng nhìn Lập đang ngồi khoanh tay ở chiếc ghế đệm. Anh mặc áo len màu xám với sơ mi sọc xanh bên trong, trông anh già và trầm lặng.


Đan lục vali lấy ra 1 chiếc hộp thiếc rất to, bên trong hộp lèn đầy vải vụn. Nhấc 1 cái bao bằng bìa cứng ra, cô chìa cho anh:


- Em có quà cho anh. Baby, You're a rich man. Bản này Beat chơi trong Magical Mystery Tour năm 1967.


Lập cầm lấy, rút chiếc đĩa than ra khỏi bao giấy bìa. Cô hẳn đã mệt óc để nghĩ cách bảo quản nó trong cả 1 chặng đường dài với hàng đống đồ quăng quật. Anh nhếch môi, cô vẫn còn nghĩ đến anh ư?


- Cảm ơn em. Nhưng bây giờ anh không giàu nữa rồi.


Đan nhìn chồng, ngay từ lúc đầu cô đã thấy anh rất lạ. Chẳng lẽ việc làm của Thạch để lại hậu quả nghiêm trọng đến vậy.


- Em đã gặp Thạch ở Paris.


- Anh biết. Lúc trưa An đã nói với anh. - Anh có còn giận Thạch không?


- Không.


- Hôm trước khi về, em có nói chuyện với anh An, thấy anh ấy bảo mọi việc ở công ty vẫn tốt. Vậy sao...


- Vẫn tốt. Anh chỉ trao lại chức vụ và cổ phần cho An thôi. Anh muốn nghỉ ngơi 1 thời gian.


Đan còn chưa kịp nói gì thì anh đã ngả xuống đệm ghế, với tay tắt đèn rồi lên tiếng trong bóng tối, giọng trầm trầm:


- Em ngủ đi 1 giấc.


- Em muốn nằm với anh.


Bóng tối làm Đan nói ra câu đấy dễ dàng. Cô ngồi xuống mép ghế, khẽ chạm vào vai anh.


- Ghế này chật lắm - Lập trở mình tránh tay cô.


- Giường rộng mà.


- Anh buồn ngủ rồi.


Đan trở lại giường. Cô không hình dung được buổi hội ngộ lại diễn ra thế này. Chuồi người vào chiếc chăn lạnh toát, cô thì thầm:


- Em rất nhớ anh.


Lập mở mắt trừng trừng trong bóng tối. Anh đã xúc động đến mức bủn rủn chân tay khi thấy cô xuất hiện trên bậc thềm. Đan hơi xanh vì chuyến đi nhưng vẫn đầy sức sống. Khi cô ôm anh, mùi thơm quen thuộc của loại nước hoa cô hay dùng khi còn ở nhà thoang thoảng làm anh váng vất. Nhưng cũng ngay lập tức anh cũng nhận thấy mùi của chuyến bay, thứ mùi lạnh lẽo khô khan. Anh đã biết cô về làm gì rồi. Lá đơn ly hôn anh vừa gửi hồi tối đã không kịp đến tay cô và cô phải trở về tận đây để...


- Em biết anh chưa ngủ.


Lập giật mình, hình như anh vừa thở dài. Với tay bật chiếc đèn đọc sách, anh nhìn về phía giường, cô đang ngồi, mái tóc dài buông xõa. Anh nói tỉnh:


- Đội anh bắt vừa mới thua 0-4. Chúng nó đá như bọn chân gỗ, thằng trọng tài thì thiên vị rõ ràng...


- Anh không có gì để nói với em nữa sao?


- Anh thấy tóc em dài ra. Và em về sớm hơn dự định 1 tháng.


- Em đã đủ điều kiện tốt nghiệp. Còn tóc thì từ hồi sang em không cắt.


- Chẳng lẽ tiền anh gửi không đủ để em cắt tóc lấy 1 lần?


- Đủ để cắt mỗi ngày 1 lần. Nhưng như thế thì nhiều quá.


- Em béo lên đấy. Anh ta chăm sóc em tốt hơn anh.


- Anh nói gì cơ? Anh ta nào?


- Anh chàng tóc bạch kim của em.


- Anh muốn nói đến Felix á?


- À, anh ta tên là Felix, nghĩa là thành công thì phải! Hắn ta đẹp trai, nhưng có vẻ hơi lép kẹp. Hay em ăn tranh hết của hắn.


- Anh chỉ nhìn ảnh mà không hề đọc mail của em, đúng không?


Không để ý đến lời Đan, Lập ngồi dậy tiến đến bên giường nhìn cô bằng cặp mắt phê phán, giọng anh mỉa mai:


- Chết thật, đúng là em ăn tranh hết của hắn rồi. Thảo nào anh thấy má em phúng phính thế, khổ thân hắn!


- Felix chỉ là bạn học của em thôi. Anh ta là... - Bạn học mà chờ nhau đi học, ôm hôn nhau, nắm tay dắt nhau? - Lập vụt trở nên giận dữ - Lại còn đội mũ vuốt tóc nhau tình tứ nữa.


Đan ngẩng lên nhìn ánh mắt sắc lạnh của anh. Cô lục lại trí nhớ. Đúng rồi...


- Anh đã sang chỗ em! - Giọng cô không ra reo cũng không ra hét.


- Phải rồi, tôi đã như 1 thằng rồ vác cái xác không sang đấy với ý nghĩ là rồi tôi sẽ lôi bằng được cô về.


- Từ hôm đó anh không còn đưa ảnh lên nữa, cũng không đọc và viết mail...


- Tôi đã quá tự tin rằng cô không thể thiếu tôi được. Nhưng tôi đã phải trả giá cho cái thói chủ quan của mình. Cũng đáng đời tôi thôi!


- Anh vẫn không bỏ được cái tính suy diễn hồ đồ - Đan đứng phắt dậy, nhanh đến nỗi đầu cô húc cả vào ngực anh.


Lập lùi ra 1 bước nhưng theo quán tính, tay anh lại giữ lấy khuỷu tay cô. 4 mắt chạm nhau. Mắt Đan long lanh như cười. Cô kiễng chân áp đôi môi mềm mại vào môi anh, thì thầm:


- Anh chẳng hiểu gì cả...


Đúng là Lập không hiểu gì thật! Anh bị cuốn vào nụ hôn nồng nàn của cô. Lưỡi cô nghịch ngợm vờn lưỡi anh, mái tóc dài của cô quấn quýt trên ngực anh. Anh ghì riết lấy eo cô bằng 2 cánh tay rắn chắc, nụ hôn trượt dần xuống. Cô thì thầm trong hơi thở:


- Anh đúng là chẳng hiểu gì cả, ông già ạ!


Đang mê mẩn vùi mặt vào ngực cô, Lập chợt khựng lại. Anh tự hỏi từ bao giờ cô có cái kiểu chủ động chết người này? Và cô đang gọi anh là gì? Ông già ư? Anh quá già với cô sao? Nghĩ đến đây, anh đẩy cô ra. Phải rồi, cái gã tóc bạch kim kia trẻ trung duyên dáng biết bao! Nhìn cô bằng ánh mắt gần như ghê tởm, anh gằn giọng: - Tôi không muốn thấy mặt cô nữa!


Rồi không để cô kịp phản ứng, anh bỏ hẳn ra ngoài hành lang, sập cửa lại. Lát sau Đan nghe tiếng xe và tiếng đóng cổng. Chưa đến 6 giờ, trời mùa đông vẫn còn tối nhờ nhờ.


An há hốc miệng khi thấy người xuất hiện trước mũi xe mình là Đan. Anh mở cửa xe bước xuống, người lái xe đánh tay lái vòng vào hầm đỗ.


- Làm sao mà anh như thấy ma thế? Em là Đan đây mà!


- Em về từ... từ... bao... giờ - Mỗi khi bất ngờ quá là An lại mắc tật nói lắp, anh nhìn Đan ngơ ngẩn - Mới hôm qua anh còn gọi điện cho em! Nghe cô gái nào đấy bảo em vừa đi khỏi...p>

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chúc Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật

Truyện Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh thuộc thể loại tiểu thuyết

23-07-2016 10 chương
Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Văn án: Tối nào em cũng ngồi trên khung cửa ngẩng đầu ngắm trăng. Em đúng là ngốc

15-07-2016 75 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Đêm biển

Đêm biển

(khotruyenhay.gq- Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Em đồng nát khả kính

Em đồng nát khả kính

"Này bào nhiêu?" Tôi chợt hỏi. "Hết giá là 300k chú ạ!" Em trả lời. "300k sao, rẻ

23-06-2016
Mương rộng hào sâu

Mương rộng hào sâu

Hồi đầu cũng không ai nghĩ tới chuyện làm một ranh giới giữa hai nhà. *** Con mương

24-06-2016