Anh Không Thích Thế Giới Này Anh Chỉ Thích Em

Anh Không Thích Thế Giới Này Anh Chỉ Thích Em


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 19
5 sao 5 / 5 ( 60 đánh giá )

Anh Không Thích Thế Giới Này Anh Chỉ Thích Em - Chương 05

↓↓
Hách Ngũ Nhất Thương Mến Của Tôi



Hách Ngũ Nhất là bạn gái thân thiết của tôi, học cùng tôi cấp ba. Cô nàng sinh ngày 1 tháng 5. Người biết về nguồn gốc cái tên của cô thường trêu cha mẹ cô đúng là lười biếng, Hác Ngũ Nhất chỉ biết thở dài, phải đó, may mà sinh nhật của tớ không phải là mùng 8 tháng 3 (trong tiếng Trung ngày 8/3 đọc là tam bát – đồng âm với từ ngu ngốc).

Nghe nói hồi nhỏ Hách Ngũ Nhất lâm bệnh nặng, suýt thì mất mạng nên cha mẹ cô không đặt nặng vấn đề học tập với con gái, chỉ cần khỏe mạng chạy nhảy được là ok. Hách Ngũ Nhất không phụ lòng mong mỏi của hai vị song thân, xưa nay thành tích của cô ấy trong mọi kỳ thi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ nằm ngoài phạm vi top 3 từ dưới lên, thành tích thật ổn định.

bạn đang xem “Anh Không Thích Thế Giới Này Anh Chỉ Thích Em ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Cha cô ấy không giận, lúc nào cũng nói không sao hết, sau này cha nộp tiền cho mày vào học trường X. Đám trẻ chúng tôi đều lớn lên trong lời răn dạy “Vào được trường X chẳng khác nào đã bước được một chân vào cánh cửa đại học trọng điểm”, tuy nhiên sau này chúng tôi mới phát hiện ra có thi đỗ đại học được hay không không liên quan gì đến cái chân ấy lắm.

Hách Ngũ Nhất yên tâm chơi bời suốt ba năm. Ai dè năm đó sở Giáo dục lại bất ngờ thay đổi phương pháp thi vào cấp ba, họ quán triệt không được nộp tiền để vào trường mà phải căn cứ theo điểm thi. Cả gia đình bạn tôi hết sức bất ngờ, cha cô ấy tìm đủ mọi mối quan hệ mà vẫn không được. Mãi đến khi hiệu trưởng trường tôi bày cách sửa “tiền vào trường” bằng “tiền đóng góp để xây dựng trường” Hách Ngũ Nhất mới thuận lợi vào được cổng trường X.

2.

Lúc mới bước chân vào trường, tôi thấy rất áp lực. Cấp hai tôi còn có thể lọt được vào top10 nhưng đến đây mới biết “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”. Đưa mắt nhìn một lượt, đâu đâu cũng thấy toàn anh tài. Nếu so sánh với họ, một chữ “tệ” không đủ để hình dung về tôi.

Vì thế tôi cung phụng Hách Ngũ Nhất vô cùng, mua đồ ăn sáng giúp cô ấy, trực nhật cùng với cô ấy, nhường thịt cho cô ấy lúc ăn cơm, mục đích là khiến cô ấy sâu sắc cảm nhận được tình bạn tốt đẹp tôi dành cho cô ấy. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhắc tới những chuyện này cô ấy vẫn không khỏi xúc động. Tôi thực sự không nỡ nói cho cô ấy biết, thực ra là vì tôi sợ cô ấy sẽ chuyển trường… ít nhất có cô ấy ở đây, tôi không phải đội sổ.

Có lần thi toán, tôi rất lo lắng. Hách Ngũ Nhất ngồi sau lưng tôi, lúc nộp bài, chúng tôi truyền tay nhau để nộp lên trên bàn đầu. Tôi giật mình kinh hãi, giấy thi của cô ấy kín chữ!!!! Trước mắt tôi tối sầm lại, nghĩ bụng: toi đời rồi, lần này tôi chắc chắn đội sổ.

Tan học, bạn F đi đến phòng giáo viên giúp chấm bài. Bạn F nói với tôi:

- Yên tâm, điểm cậu cao hơn của bạn ấy.

- Cậu đừng an ủi tớ, tớ thấy bạn ấy viết kín giấy.

Bạn F tỏ ra bất lực:

- Bạn ấy không làm được câu nào nhưng chép lại đề bài tới 5 lần lận!!!

3.

Cả tôi lẫn Hách Ngũ Nhất đều có niềm đam mê của mình. Tôi thích sưu tập giấy bọc quà đẹp long lanh, còn cô ấy thích sưu tập vở viết. Mỗi khi học kỳ mới bắt đầu, cô ấy đều chuẩn bị 5, 6 cuốn vở mới rồi nắn nót viết lên bìa vở: Vở ngữ văn, Vở toán, Vở tiếng anh… nhưng chỉ viết được năm trang là không thể kiên trì viết tiếp nữa, phần còn lại của cuốn vở toàn để đánh cờ ca-rô.

Trước kia chúng tôi đi học thường truyền tay nhau một mẩu giấy, trao đổi đủ thứ chuyện vớ vẩn. Vở nháp của mọi người đều bị xé nham nhở để lấy giấy truyền cho nhau. Chỉ có một mình Hách Ngũ Nhất là chuẩn bị riêng một quyển vở để viết mấy thứ vớ vẩn kia.

Cuốn vở này có đủ thứ chuyện nhảm nhí trong lớp tôi, nào là bạn nào thích bạn nào, bạn nào chia tay với bạn nào, bạn nào xen vào giữa cặp nào…

Sau đó cuốn vở này không may bị cô chủ nhiệm thu mất nên mọi bí mật trong lớp đều bị cô phát hiện. Mọi người hận không thể bóp chết Hách Ngũ Nhất.

4.

Có một thời gian lớp tôi rộ lên trào lưu đi giày Nike, chính là kiểu Nike Air Force 1, hình như là hơn 400 đồng. Lúc đó tôi rất hận bản thân không phải con một, mẹ tôi không có nhiều tiền, tôi biết bà kiếm tiền không dễ dàng. Quan Triều miệng dẻo quẹo, cứ quấn lấy mẹ đòi mẹ mua giày cho mình nên tôi không đành lòng đòi thêm đôi nữa.

Thú thật, bảo không xấu hổ là giả, mười sáu mười bảy là độ tuổi thích khoe khoang nhất. Nhìn người khác đi đôi giày hàng hiệu còn mình thì đi đôi giày rẻ tiền mấy chục đồng, tôi cảm thấy như đứng nói chuyện với nhau cũng thiếu tự tin.

Một hôm trong tiết thể dục, con gái trong lớp xúm lại nói chuyện với nhau, mọi người đều nhắc tới đôi giày Nike thần thánh kia, rồi nhận ra hầu như trong lớp ai cũng đi giày Nike hoặc Adidas. Bất ngờ có một bạn nữ nói: Không phải, Kiều Nhất không thế.

Một bạn khác chỉ vào đôi giày mà tôi đang đi, hỏi: Giày của mày là của hãng nào?

Thời khắc đó tôi cảm thấy như mình làm chuyện sai trái bị phát hiện vậy, mặt tôi đỏ bừng, không biết nên trả lời thế nào.

Hách Ngũ Nhất đứng cạnh tôi đang cầm một cái kem rất to, thuận tay chia cho tôi một nửa rồi ngồi xuống, nói đại:

- Mẹ tao bảo giày Nike vừa cứng vừa đắt, hại tao bị mẹ mắng là đồ phá gia chi tử.

Câu nói này làm các bạn khác đều ngượng ngùng.

Sau đó cô ấy cũng không hay đi giày Nike nữa, suốt ngày đi những đôi giày rẻ tiền không nhãn hiệu giống tôi.

Trong một dịp sinh nhật của Hách Ngũ Nhất, tôi tặng cho cô ấy một đôi giày, đêm đó uống say, tôi bảo tao vẫn nhớ lần ấy mày giải vây cho tao.

Cô ấy trợn mắt, hình như đã quên sạch chuyện kia rồi:

- Có chuyện đó thật à? Sao tao chẳng nhớ gì nhỉ? Đúng rồi, mẹ tao đúng là đã mắng tao là đồ phá gia chi tử, tao chỉ nhớ mỗi thế thôi.

Có những người tàn ác và xấu xa là vì họ chưa được đối xử tốt bao giờ. Tôi tin mình sẽ mãi lương thiện như thế là bởi vì tôi đã gặp được người tốt trong những năm tháng đầu đời.

5.

Trường của chúng tôi có hai bộ đồng phục, một bộ màu xanh, một bộ màu đỏ. Một lần lãnh đạo sở giáo dục đến khảo sát, cô chủ nhiệm năm lần bảy lượt dặn dò cả lớp phải thống nhất mặc đồng phục màu đỏ. Không biết Hách Ngũ Nhất không nghe thấy hay quên mất mà hôm thứ hai đến trường, cả trường đều một màu đỏ rực, chỉ có một mình cô ấy mặc đồng phục màu xanh, cực kỳ nổi bật khi xếp hàng.

Cô chủ nhiệm nổi giận đùng đùng, đứng mắng học sinh ngay trên hành lang:

- Chỉ vì cô mà trường mình không được đánh giá là xuất sắc, cô là con sâu làm rầu nồi canh, phải xử phạt cô thật nặng mới được…

Dù cẩu thả thế nào đi nữa thì Hách Ngũ Nhất vẫn là con gái, bị nhiều người mắng mỏ thế nhưng cô ấy vẫn cúi đầu cố không bật khóc. Tôi muốn an ủi bạn nhưng lại do dự mà trước đó chúng tôi mới cãi nhau to, nguyên nhân cụ thể bây giờ tôi không còn nhớ nữa, chỉ nhớ nỗi buồn khi tuyệt giao với bạn gái thân không ít hơn chia tay người yêu.

Hôm đó sau tiết học thứ nhất, cả trường nhận được thông báo xuống sân tập trung, mọi người đều đoán chắc là vì chuyện đồng phục nên hiệu trường muốn đích thân quở trách làm Hách Ngũ Nhất sợ đến nỗi mặt mày tái mét. Cô chủ nhiệm vội vàng giục các bạn xuống xếp hàng, trong lớp chỉ còn lại mình tôi, thời khắc đó, tôi ra quyết định… Vì bạn bè, quyết định cùng chịu phạt.

Tôi thay đồng phục màu xanh rồi đứng vào hàng, F rất ngạc nhiên vì tôi đang mặc đồng phục của bạn í, bạn í rất lười mang đồ về nhà nên áo đồng phục toàn nhét vào ngăn bàn.

Nhìn thấy tôi, Hách Ngũ Nhất giật mình rồi òa khóc, tiếng khóc rất to. Thấy cô ấy khóc tôi cũng khóc, chắc vì sợ mình cũng sẽ bị phạt nặng. Nếu ở trong phim, trong một rừng người toàn mặc đồ màu đỏ, hai cô gái mặc áo xanh ôm nhau khóc nức nở, trông như hai con điên ấy. Ngay cả hiệu trưởng đang đứng trên sân khấu phát biểu cũng phải dừng lời, trợn mắt nhìn chúng tôi.

Dĩ nhiên sau đó chúng tôi không bị phạt nặng gì mà chỉ bị phạt dọn vệ sinh một tháng. Hách Ngũ Nhất nói với tôi, đó là lần cô ấy sợ nhất nhưng vì tôi mà trải nghiệm đó trở nên ấm áp. Lúc ấy cô nàng đã nhận định rằng, tôi sẽ là bạn thân suốt đời của cô nàng.

6.

Hách Ngũ Nhất học rất lệch. Cộng điểm ba môn toán, lý, hóa cũng không cao bằng điểm của một mình môn Văn. Năm lớp 11 trường tôi thông báo nhà trường sẽ chia lại thành lớp trọng điểm, lớp dưới trọng điểm và lớp bình thường. Hách Ngũ Nhất bắt đầu lo sợ.

Bạn F là con ngoan trò giỏi, phải về nhà đúng giờ. Tôi đành kéo Quan Triều đến dạy kèm cho Hách Ngũ Nhất, sau đó cơn ác mộng của tôi bắt đầu…

Tình hình bình thường là thế này:

Quan Triều cho một bài.

Hách Ngũ Nhất còn đang đọc đề bài, Quan Triều đã múa bút viết xong trình tự giải.

Hách Ngũ Nhất:

- Cậu viết gì thế? Tớ chẳng hiểu gì cả.

Quan Triều:

- Thế mà còn không hiểu? Tớ viết cặn kẽ lắm rồi đấy.

Tôi ngó sang nhìn. Fuck, bài giải phải trải qua năm bước, thế mà Quan Triều đại gia nhảy thẳng từ bước 1 đến tận bước cuối cùng, tôi hoàn toàn không hiểu gã này lấy đáp án kia ở đâu ra.

Sau đó chúng tôi chốt hạ, Quan Triều có lối tư duy của gã, chỉ mình gã có thể hiểu được, còn chúng tôi không thể ý kiến, chỉ cần ý kiến một chút thôi là gã sẽ nổi giận đập bàn bỏ đi, còn mắng: hai đứa chúng mày ngu như bò. Bình thường trong tình huống này tôi sẽ im lặng, theo kinh nghiệm của tôi, cãi nhau với gã vừa mệt óc vừa mỏi miệng lại còn dễ thua. Nhưng Hách Ngũ Nhất thì khác, Hách Ngũ Nhất là kiểu người không bao giờ chịu thua, nhất quyết phải đấu tới cùng nên cô ấy sẽ cãi lại, hai người kia bắt đầu màn chửi bới không ai chịu ai. Vào lúc mà tôi nghĩ hai người sẽ tuyệt giao thì cả hai lại ngồi xuống, một người chép bài, một người nghiên cứu từ bước một đến bước cuối cùng giải như thế nào.

Chắc hẳn đây cũng là một kiểu giao tiếp đặc biệt.

7.

Quan Triều và tôi lớn lên bên nhau, gã này không có tí ý tứ nào hết. Một lần, tôi, F, Hách Ngũ Nhất và Quan Triều cùng đi về nhà. Tôi và F đi trước một đoạn xa, Quan Triều đi giữa còn Hách Ngũ Nhất đi cuối cùng. Đi được nửa đường, Hách Ngũ Nhất dừng lại gọi tôi:

- Kiều Nhất, mày có mang cái kia không?

- Cái gì?

Cô ấy nói bằng khẩu hình miệng.

Tôi chưa hiểu gì.

Quan Triều nói:

- Băng vệ sinh.

- Cái gì? – Tôi không nghe thấy.

- Hách Ngũ Nhất hỏi mày có mang băng vệ sinh không, bà dì(1) của mày đến rồi! – Quan Triều quát lên thật to.

(1) Chỉ kinh nguyệt của phụ nữ.

Hách Ngũ Nhất hóa đá ngay lập tức, đến cả tảng băng vạn năm như bạn F cũng phải đỏ mặt.

8.

Hách Ngũ Nhất có một người bạn trai lớn lên từ bé với cô ấy, lớn hơn cô ấy 4 tuổi, đang học đại học. Quan hệ của cha mẹ hai người rất thân thiết, thỉnh thoảng còn gọi nhau là thông gia. Chắc là vì có bạn trai chiều chuộng nên Hách Ngũ Nhất vẫn qua loa đại khái và cẩu thả như thế. Nhưng năm lớp 10, chàng trai kia bất ngờ muốn chia tay với Hách Ngũ Nhất.

Hách Ngũ Nhất đau lòng lắm, gầy đi mấy cân, thẫn thờ mất nửa tháng trời. Một tối, cô ấy bất ngờ gọi điện cho tôi, nói ngày mai sẽ nói chuyện rõ ràng với chàng trai kia, cuối cùng còn hỏi nhỏ tôi:

- Mày biết trang điểm không?

Dĩ nhiên tôi không biết, tôi hỏi tại sao cô ấy phải trang điểm.

Cô ấy nói:

- Tao phải xuất hiện trước mặt anh ấy với hình ảnh đẹp nhất.

Thế là hôm sau Hách Ngũ Nhất chôm được một tá đồ trang điểm của mẹ mang đến nhà tôi. Chúng tôi loay hoay suốt một buổi chiều, trang điểm theo kiểu mà chúng tôi thì cho là rất đẹp nhưng thực ra xấu đến không tưởng nổi. Tôi khen bạn tôi là Paris Alexander của Trung Quốc, còn Ngũ Nhất khen tôi là Quế Luân Mỹ bản Đại lục. Quan Triều bên cạnh nghe không lọt tai, liền nói: tình bạn của đám con gái chúng mày giả dối không chịu nổi!

Tôi nói: Anh thì biết cái cóc khô gì? Cần có bạn gái thân để làm gì? Chính là để thỏa mãn lòng hư vinh đấy! Paris Alexander phiên bản Trung Quốc đi nói chuyện với bạn trai, quá trình như thế nào tôi không rõ lắm nhưng cuối cùng, Hách Ngũ Nhất khóc nức nở không muốn về nhà, chàng trai kia tìm được số điện thoại của tôi trong di động của cô ấy, tôi bèn rủ Quan Triều đi đón Ngũ Nhất về.

Tôi vẫn nhớ đó là một ngày không trăng gió mạnh. Chúng tôi tìm thấy Hách Ngũ Nhất bên bờ sông, cô ấy nước mắt nước mũi tùm lum, tóc tai rũ rượi, lớp trang điểm trên mặt thành bảng màu. Theo trí nhớ của Quan Triều, lúc đó gã này sợ đến mềm cả người, cứ tưởng yêu quái chui từ dưới sông lên.

Chuyện là, chàng trai kia đưa ra một yêu cầu hết sức vô lý, hắn bảo chỉ cần Hách Ngũ Nhất gấp được 9999 ngôi sao làm quà sinh nhật cho hắn, hắn đồng ý sẽ làm lành với cô.

Nhưng chỉ còn một tuần nữa là đến ngày sinh nhật hắn ta. Hách Ngũ Nhất ngày nào cũng gấp sao, tôi cũng gấp phụ, sau đó mấy bạn nữ ngồi xung quanh chúng tôi biết chuyện cũng chủ động làm giúp, cuối cùng không biết từ bao giờ trở thành hầu như cả lớp đều tham gia gấp sao! Một số ít những người không gấp (ví dụ như bạn F) thì đếm, ngày nào cũng thông báo số lượng còn thiếu.

Tuần đó rất đặc biệt. Tiếng chuông hết tiết vang lên, cả lớp tôi im phăng phắc, không ai ra chơi mà tất cả mọi người đều miệt mài ngồi gấp sao. Ai nấy đều bị lôi cuốn bởi thứ ma lực kỳ lạ này, dường như chúng tôi đều là những chiến hữu sát cánh lúc sắp ra chiến trường.

Cuối cùng, trước ngày sinh nhật tên kia, cả lớp tôi đã gấp đủ 9999 ngôi sao, Hách Ngũ Nhất mua một bình hoa siêu lớn, sau giờ tan học hôm đó không ai ra về mà chuyền tay nhau bình hoa kia, mỗi người bỏ số sao mình đã gấp được vào đó, cuối cùng khi bình hoa về đến tay Hách Ngũ Nhất, nó đã đầy ắp.

Hách Ngũ Nhất bê bình hoa siêu bự này đến gặp bạn trai. Hắn ta giật mình kinh ngạc, hắn đưa ra yêu cầu này là muốn Hách Ngũ Nhất thấy khó mà lui, không ngờ cô ấy lại làm được. Họ cuối cùng vẫn chia tay nhau nhưng Hách Ngũ Nhất lại nói: Lạ thật, trên đường ôm bình hoa kia về nhà, tao không thấy buồn tí nào!

Sau đó một đàn anh lớp trên bị bệnh bạch cầu, trường tôi phát động mỗi lớp mở gian hàng từ thiện, tiền bán được sẽ quyên góp cho đàn anh kia. Chúng tôi đề nghị Hách Ngũ Nhất mang bình hoa kia ra bán. Hôm bán hàng, chúng tôi cùng Hách Ngũ Nhất khiêng bình hoa đến sân vận động, ai nấy đều phải ngước nhìn vì nó đặc biệt quá.

Cuối cùng chủ nhiệm lớp tôi mua bình hoa kia, rồi đặt ngay ngắn trong văn phòng của cô ấy. Năm nay có bạn về thăm cô, nói không ngờ bình hoa kia vẫn còn ở vị trí cũ. Nghĩ lại, cảnh cả lớp tôi đồng tâm hiệp lực ngồi gấp sao đã trở thành cảnh tượng nổi tiếng khắp khối lớp 10. Vậy mà cô giáo chủ nhiệm nổi tiếng nghiêm khắc lại coi như không thấy, có lẽ cô cũng bị chúng tôi hấp dẫn. Chúng tôi trong tuổi thanh xuân năm đó, trong sáng và đầy nhiệt huyết, ngỗ ngược nhưng rất ngây thơ và lương thiện, đó mới là hình ảnh đẹp nhất của chúng tôi.

9.

Một hôm đi uống rượu với Hách Ngũ Nhất. Tuy bạn Hách Ngũ Nhất đã đi xem mặt vô số lần nhưng vẫn chưa kiếm được đối tượng. Tôi hỏi cô ấy tại sao lại như vậy. Cô ấy trả lời:

- Tao có chướng ngại tâm lý.

Tôi:

- Hả? Chướng ngại gì?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Nhật kí của chồng

Nhật kí của chồng

Tôi choáng váng mặt mày, ngước mắt nhìn trời, nước mắt tuôn trào thành sông, phụ

24-06-2016
Ai là thiên thần?

Ai là thiên thần?

- Sắp rớt cái mỏ rồi kìa, cha nội! Mến nguýt dài. Dường như chẳng để tâm đến

29-06-2016
Tháng 12

Tháng 12

Tháng 12, nỗi xốn xang những cơn mưa Thu ngọt ngào hóa ra cũ kĩ, anh chẳng cất mình

24-06-2016
Chỗ nào cũng nắng

Chỗ nào cũng nắng

Quá cái tuổi háo hức những món quà miệt vườn trong giỏ xách mẹ, mỗi bận bà lên

24-06-2016
Bơ gạo

Bơ gạo

Người ăn xin không thể tin được vào tai mình. Không có một lý do gì để một người

30-06-2016
Cô gái khóc trong mưa

Cô gái khóc trong mưa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập: "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016

Snack's 1967