Trương-Siêu-Trọng mặt cắt không còn chút máu, không còn dám nghênh ngang nữa, cúi đầu khúm núm thưa:
bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
-Tại hạ xin vâng theo lời của Viên đại-hiệp sai khiến.
Trần-Chánh-Đức hỏi:
-Kể ra võ công của ngươi cũng có hạng trong võ lâm đấy. Ngươi tên họ là gì?
Trương-Siêu-Trọng đáp:
-Tại hại họ Trương, tên Siêu-Trọng. Xin thỉnh vấn đại danh cao tánh của cả ba vị.
Trần-Chánh-Đức nói:
-À! Thì ra mi là Hỏa-Thủ Phán-Quan đây mà! Viên đại ca! Hắn là sư đệ của Mã-Chân đó!
Viên-Sĩ-Tiêu gật đầu nói:
-Võ công của hắn có phần còn sắc xảo hơn sư huynh hắn nữa đó!
Để cho mọi việc êm, Trương-Siêu-Trọng trả lại con ngựa cho đám Tam-Ma mà bắt một con trong đám thú vật để cỡi.
Trương-Siêu-Trọng lại hỏi Trần-Chánh-Đức:
-Trần đại-hiệp! Bầy sói có hàng vạn con! Làm sao chúng ta bắt cho xuể đây? Không sợ bị chúng ăn thịt hay sao?
Trần-Chánh-Đức cười đáp:
-Viên đại-hiệp xem đám sói này như đàn cừu non mà thôi. Người đã nói có kế hoạch là đương nhiên là biết cách tiêu diệt được chúng để trừ hại cho sa mạc. Ngươi cứ đi theo, đừng hỏi!
Đi được một hồi, Viên-Sĩ-Tiêu bỗng dừng lại nói:
-Đây là dấu chân của bầy sói vừa đi ngang qua. Để tôi đi dẫn đầu. Sáu người ráng chăn bầy thú, đừng để cho con nào chạy lọt ra ngoài.
Đẳng-Nhất-Lôi định hỏi mấy câu thì Viên-Sĩ-Tiêu quay ngựa phi như bay. Chạy khoảng 9-10 dặ, bầy sói đông hằng hà sa số đánh được hơi người và hơi thú liền từ xa kéo tới như sóng tràn.
Viên-Sĩ-Tiêu dồn bầy lạc đà chạy mở đường. Sáu người kia cứ theo kế đã dặn mà làm theo. Cứ thế mà chạy xuống hướng Nam chừng 100 dặm, bỗng có hai người thợ săn người Duy chạy tới đón đầu hỏi:
-Viên lãi gia, thành công chứ?
Viên-Sĩ-Tiêu đáp:
-Mau lên! Báo cho tất cả, đâu đó chuẩn bị sẵn sàng!
Hai người thợ săn Duy dẫn đầu đi trước. Đi một hồi lâu bỗng thấy giữa bãi sa mạc có một vòng thành đất cao hơn 4 trượng, với một cửa nhỏ đi vào. Viên-Sĩ-Tiêu liền dẫn bầy thú chui qua đó mà đi.
Những bầy chó sói rượt theo cũng chui lọt vào trong thành không sót một con. Thiên-Sơn Song-Ưng cùng Hấp-Hợp-Đài cũng theo vào bên trong. Trương-Siêu-Trọng đến cửa, không biết nghĩ sao lại nép sang một bên. Đẳng-Nhất-Lôi và Cổ-Kim-Phiêu thấy vậy cũng đứng ở ngoài cửa với Trương-Siêu-Trọng mà không dám vào.
Bỗng một hồi tù và nổi lên, bỗn nhiên ở hai bờ hàng vây bọc vòng thành vài trăm người Duy mạnh mẽ kéo tới cùng ra tay một lượt, chỉ trong nháy mắt đã dùng bùn đất bít kín cửa vào thành.
Đám người Duy bỗng vỗ tay hoan hô vang trời. Trương-Siêu-Trọng liền trố mắt nhìn xem thử. Hắn thấy có mấy chục người Duy ngồi trên lưng ngựa thòng vào bên trong thành những sợi dây kéo bốn người leo ra, là Viên-Sĩ-Tiêu, vợ chồng Thiên-Sơn Song-Ưng và Hấp-Hợp-Đài.
Trương-Siêu-Trọng đứng lên lưng ngựa nhìn vào bên trong, thấy một cảnh tượng hết sức khiếp đảm. Đó là một vũng lầy khổng lồ, không biết sâu bao nhiêu. Nguyên đàn sói mấy vạn con đang bị lún sâu xuống, tự chôn vùi thân xác chúng. Con nào càng vùng vẫy bao nhiêu lại càng bị lún sâu xuống bấy nhiêu.
Trần-Chánh-Đức cả mừng, cúi đầu trước Viên-Sĩ-Tiêu tỏ ý bái phục, nói:
-Những bầy sói này đã tác oai tác quái, làm hại dân chúng hai vùng Nam Bắc giải Thiên-Sơn này hàng mấy trăm năm nay mà không sao trừ được chúng. Công lao và ân đức của Viên đại-hiệp thật đáng ghi lại muôn đời!
Quan-Minh-Mai cũng nói:
-Người ta vì sống mà tranh đấu đến chết. Loài sói cũng vì đói, tìm kiếm miếng ăn mà bị đưa vào chỗ chết. Thật là thê thảm!
Trần-Chánh-Đức dắt Viên-Sĩ-Tiêu và Quan-Minh-Mai ra xa một chút bày tỏ về việc Trần-Gia-Cách và Tiêu-Thanh-Đồng. Hai người thú nhận suýt nữa đã ra tay hạ thủ Trần-Gia-Cách, và mong Viên-Sĩ-Tiêu tha thứ. Thiên-Trì Quái-Hiệp thấy Thiên-Sơn Song-Ưng lòng dạ thật thà thì cũng không chấp nhặt, chỉ cười lên một tràng thoải mái.
Viên-Sĩ-Tiêu nói:
-Để chúng ta tìm gặp hai đứa nó rồi sẽ hay.
Sau đó Thiên-Trì Quái-Hiệp nhảy lên lưng ngựa. Kế đến là vợ chồng Thiên-Sơn Song-Ưng. Chỉ trong nháy mắt, bóng ba người đã mất hút.
Trương-Siêu-Trọng thấy ba người đi rồi bỗng thở phào nhẹ nhõm. Hắn thắc mắc không hiểu Trần-Gia-Cách và Kha-Tư-Lệ giờ này sống chết ra sao. Hỏa-Thủ Phán-Quan nghĩ thầm:
-Nhiệm vụ của ta là làm sao phải bắt được con bé kia về dâng cho Hoàng-Thượng thì con đường công danh sự nghiệp sẽ được vô cùng hiển vinh. Còn Triệu-Huệ có thắng hay bại, sống hay chết cũng chẳng có liên quan gì đến ta!
Suy nghĩ một hồi, Trương-Siêu-Trọng liền lợi dụng mối thù của Tam-Ma với Tiêu-Thanh-Đồng để nói chuyện, mục đích cùng với chúng kết làm vây cánh để lo việc chung với nhau. Hỏa-Thủ Phán-Quan hứa sẽ giúp chúng một tay trả thù nếu chúng chịu cùng y đi tìm tung tích của Kha-Tư-Lệ và Trần-Gia-Cách.
Tam-Ma cũng biết Trương-Siêu-Trọng là một tên ma đầu nham hiểm chứ không phải là phường chính nhân quân tử. Chẳng qua đề nghi của y có lợi cho cả đôi bên nên cũng gật đầu ưng chịu. Hấp-Hợp-Đài từ ngày biết Dư-Ngư-Đồng và Trần-Gia-Cách thì rất phục hai người, đồng thời nể cả quần hùng Hồng Hoa Hội nên không chút tánh thành với dự tính của Đẳng-Nhất-Lôi và Cổ-Kim-Phiêu. Nhưng hắn cũng tự hiểu rằng thân phận mình là thiểu số nên cực chẳng đã phải theo sự quyết định của hai tên kia.
Bàn luận một hồi, bốn tên cùng nhau lên ngựa tiến thẳng về phía Bắc...
Chú thích:
(1-) Hắc y nhân: người mặc áo đen.
(2-) Chỉ thượng đàm binh: nói chuyện trên dây; ý nói hai người tỉ võ bằng cách nói chuyện thay vì dùng tay chân.
Chương trước | Chương sau