Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 149 đánh giá )

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung - Chương 50 - Trổ tài thần dẹp uy cao thủ - Giết sói lang trừ hại tế nhân

↓↓
Nhắc lại Trương-Siêu-Trọng và Quan-Đông Tam-Ma, sau khi nhìn thấy đàn sói rượt theo Trần-Gia-Cách, Tiêu-Thanh-Đồng và Hương Hương công chúa thì trong lòng hết sức vui mừng.


Trương-Siêu-Trọng nói:


-Tôi chỉ tiếc có nàng Kha-Tư-Lệ. Con người xinh đẹp như thế mà phải bị làm mồi cho lũ sói hung dữ kia. Còn Trần-Gia-Cách và Tiêu-Thanh-Đồng thì có chết cũng là đáng số, chẳng ai thương!


Bốn tên sau đó lại chất thêm củi khô vào lửa. Thấy đói bụng, cả bọn bèn bắt mấy con sói chết nướng ăn cho đỡ đói.

bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bỗng lại có tiếng sủa vang lên từ xa đưa lại. Chó sói kéo tới càng lúc càng đông khắp cả tứ phía. Nhìn cành khô sắp hết, cả Trương-Siêu-Trọng cùng bọn Tam-Ma lo ngại không biết mấy. Tất cả ngồi lại bàn với nhau tìm cách nào tẩu thoát trong hoàn cảnh tuyệt vọng.


Đang băn khoăn nghĩ ngợi thì bỗng nhìn thấy cát bụi mịt mù trên không. Tiếng chân thú dồn dập, mỗi lúc nghe một gần.


Lúc ấy, cành khô đã hết sạch. Một khi tất cả những cây củi trong đống lửa cháy thành than là không còn cách nào để ngăn ngừa được đàn sói xông vào nữa. Mọi người sực nhớ ra cách của Tiêu-Thanh-Đồng dùng cây lửa để dọa sói đến gần. Nhưng khổ thay, chỉ có được ba con ngựa cho bốn người. Mà người nào cũng đều nghĩ bụng rằng chỉ còn cách dùng ngựa liều mạng xông ra mà thôi chứ không thể ngồi yên để chờ chết được.


Trương-Siêu-Trọng đưa tay nắm lấy dây cương một trong ba con ngựa của Tam-Ma. Hấp-Hợp-Đài nhảy tới cản lại hỏi:


-Mi muốn gì?


Trương-Siêu-Trọng định tống cho Hấp-Hợp-Đài một chưởng thì Đẳng-Nhất-Lôi và Cổ-Kim-Phiêu xông tới, rút binh khí ra chuẩn bị đối địch.


Trương-Siêu-Trọng dù bản lãnh cao siêu nhưng cũng tự biết một mình khó cự nổi nếu Tam-Ma liên thủ đánh mình. Bỗng nhiên y chỉ tay ra ngoài nói:


-Thôi hết rồi! Sói lại đến nữa kìa!


Quan-Đông vừa quay mặt ra nhìn thử, Trương-Siêu-Trọng đã nhảy lên lưng ngựa phóng ra ngoài, còn nói vọng lại:


-Để ta ra ngoài thám thính tình hình hộ cho các ngươi.


Sự thật đó là một bầy lạc đà chứ không phải là sói. Trương-Siêu-Trọng đầu óc linh mẫn, trong thoáng chốc đã nghĩ được kế thoát thân nên mới nói gạt Tam-Ma để thừa cơ đoạt ngựa xông ra.


Thấy bầy lạc đà, đàn sói lập tức chuyển hướng rượt theo mồi ngon hơn và nhiều hơn. Nhờ vậy, Trương-Siêu-Trọng phi ngựa an toàn không bị sói rượt hay cản đường.


Hỏa-Thủ Phán-Quan chạy một hồi gặp một hắc y nhân (#1) có tuổi chặn đầu ngựa hắn lại hỏi:


-Những bầy sói kia ở đâu?


Trương-Siêu-Trọng chưa kịp trả lời thì thấy đàng sau có hai kỵ mã, một người đàn ông mặt đỏ, đầu trọc lóc, một người đàn bà tóc bạc phơ đang đuổi theo một bầy thú vật gồm dê rừng, lạc đà, ngựa vằn, như lùa chúng về chuồng. Y còn đang cau mày chưa hiểu ất giáp gì, lại thấy Tam-Ma từ đâu phi ngựa đến.


Vừa trông thấy hắc y nhân, bọn Tam-Ma liền xuống ngựa cung kính chào hỏi:


-Hân hạnh được tái ngộ ngài nơi đây. Ngài vẫn mạnh giỏi chứ?


Hắc y nhân hừ một tiếng đáp:


-Cái gì không mạnh!


Hắc y nhân chính là Thiên-Trì Quái-Hiệp Viên-Sĩ-Tiêu, còn hai kỵ mã chính là vợ chồng Thiên-Sơn Song-Ưng.


...


Nguyên vợ chồng Thiên-Sơn Song-Ưng định hành thích Trần-Gia-Cách với Kha-Tư-Lệ, nhưng khi nhìn thấy hai người hết lòng lo lắng cho Tiêu-Thanh-Đồng thì lại không nỡ. Sau giây phút đó, hai người bỗng cảm thấy quý mến nhau, thương yêu gắn bó hơn bao giờ hết. Họ nhìn lại dĩ vãng, trong suốt bao nhiêu năm gây gổ với nhau toàn những điều phi lý bỗng cảm thấy hối hận và nực cười. Sau khi trở về lều, hai người thức suốt đêm tâm sự với nhau. Sực nhớ ra Trần-Gia-Cách là đồ đệ của Viên-Sĩ-Tiêu, Thiên-Sơn Song-Ưng bỗng toát cả mồ hôi. Nếu không kịp thời tỉnh ngộ, hai người đã gây ra đại họa, khó mà yên thân được với Thiên-Trì Quái-Hiệp sau này. Nghĩ vậy, hai vợ chồng lén lút bỏ ra đi, nhưng cũng không quên để lại mấy hàng chữ nhắc nhở Trần-Gia-Cách. Sau đó, hai vợ chồng quyết định phải đi tìm Viên-Sĩ-Tiêu để nói chuyện, mục đích hàn gắn lại tất cả những chuyện không vui đã xảy ra trong quá khứ.


...


Gặp Viên-Sĩ-Tiêu, vợ chồng Thiên-Sơn Song-Ưng tươi cười, vồn vã đón tiếp thân mật. Trần-Chánh-Đức luôn miệng hỏi thăm Thiên-Trì Quái-Hiệp, thái độ rất vui vẻ cởi mở, không như trước lúc nào cũng có ý ghen tuông, xem ông ta là thù địch. Thấy Trần-Chánh-Đức thay đổi, Viên-Sĩ-Tiêu cũng vui vẻ chuyện trò hỏi thăm lại. Đôi bên như đã thông cảm nhau, dẹp bỏ được những thành kiến và hiềm khích trong mấy chục năm qua.


Viên-Sĩ-Tiêu cười nói:


-Hôm trước Trần đại ca đã phá hỏng kế hoạch của tôi rồi. Hôm nay đừng có tái diễn mà làm hại tôi nữa đấy nhé!


Trần-Chánh-Đức cũng tươi tỉnh, cười lớn đáp lại:


-Phải! Hôm nọ vợ chồng chúng tôi nhanh nhẩu đoảng, thật sự đã làm hỏng việc của đại ca. Hôm nay chúng tôi xin thành tâm đền bù lại chút đỉnh để tạ lỗi, nguyện theo giúp đại ca, bằng lòng để đại ca mặc tình sai khiến, dạy bảo.


Quan-Minh-Mai nghe chồng nói thế cũng mỉm cười gật đầu, biểu lộ đồng tình. Viên-Sĩ-Tiêu mừng rỡ đáp:


-Thế thì thật là quý hóa biết bao!


Ba người sau đó bàn thảo một hồi rồi lên ngựa lùa bầy thú đi theo dấu chân của những bầy sói.


Viên-Sĩ-Tiêu nhìn Trương-Siêu-Trọng và Tam-Ma dõng dạc nói:


-Bọn ta đi bắt chó sói đây. Các ngươi muốn sống thì đi theo lánh nạn!


Tam-Ma đã hai phen chịu ơn của Viên-Sĩ-Tiêu nên dù không muốn cũng khó từ chối, chỉ im lìm lặng thinh không đáp.


Trương-Siêu-Trọng hừ giọng mũi một tiếng, đáp:


-Tôi còn muốn sống để vui hưởng ít nhất là mấy chục năm nữa, không thể nghe lời xúi dại của ngài được.


Dứt lời, Trương-Siêu-Trọng quay mặt, định phóng lên ngựa đi. Trần-Chánh-Đức cả giận quát lớn:


-Mi đã không nghe lời dạy bảo của Viên đại hiệp lại còn giở giọng ăn nói vô lễ hàm hồ như thế nữa hả?


Vừa nói dứt câu, Trần-Chánh-Đức vung tay chộp ngang hông của Trương-Siêu-Trọng một cái. Trương-Siêu-Trọng liền vung cánh tay, gạt trảo của Trần-Chánh-Đức qua một bên. Trần-Chánh-Đức liền vung một chưởng đánh thốc vào người Hỏa-Thủ Phán-Quan. Trương-Siêu-Trọng thấy chưởng pháp của đối phương cực kỳ mạnh mẽ thì không dám khinh thường, liền vận toàn lực đẩy lại một chưởng.


Hai chưởng chạm vào nhau nẩy lửa, tạo nên một tiếng đinh tai nhức óc. Cả Trương-Siêu-Trọng và Trần-Chánh-Đức cùng bị chưởng phong đẩy lùi ra sau mấy bước.


Trần-Chánh-Đức quát nạt, hỏi:


-Mi bằng lòng vâng theo lời của Viên đại-hiệp rồi chứ?


Sau khi thử sức qua Trần-Chánh-Đức, Trương-Siêu-Trọng nhận thấy người ấy bản lĩnh không kém mình, mà một mực cung kính gọi Viên-Sĩ-Tiêu là Viên đại-hiệp thì không khỏi kinh ngạc. Nhưng tính y vốn đa nghi, lại tự cao, cho rằng trên đời khó có người nào có tài nghệ hơn được y nên khinh khỉnh mà tự nhủ thầm:


-"Hay là tên mặt đỏ đầu trọc này biết đánh không thắng nổi mình nên dùng hư danh của lão kia đều dọa nạt mình? Được lắm! Để ta hỏi ít câu tất sẽ hiểu ngay bản lãnh của Viên đại-hiệp kia đến đâu.


Nghĩ vậy, Trương-Siêu-Trọng nói:


-Tại hạ có vài điều thắc mắc về võ thuật, xin được thỉnh giáo cùng Viên đại-hiệp bằng khẩu quyết. Nếu ngài bậc sự là bậc tiền bối cao nhân thì tại hạ xin một lòng nghe theo tất cả những gì ngài sai bảo.


Viên-Sĩ-Tiêu cười ha hả nói:


-Bình sinh ta chỉ quen khảo võ kẻ khác chứ chưa hề bị ai khảo võ bao giờ. Ta hỏi mi nhé. Khi mi dùng thế Cung văn thác nguyệt biến chưởng thành quyền theo thế Tuyết ũng lam quan; nếu tay trái ta đánh vào bên má trái ngươi theo thế Hạ sơn trảm hổ, tay mặt ta điểm vào má phải mi ngay huyệt thần dinh, đồng thời chân mặt ta đá vào phía dưới đầu gối mi đúng ba tấc, thử hỏi mi sẽ đối phó như thế nào?


Trương-Siêu-Trọng ngẩn người ra suy nghĩ một hồi rồi mới đáp:


-Hạ bàn tôi sẽ dùng thế Bàn cung xạ điêu, hai tay tôi sẽ sử dụng Cầm nã pháp chộp ngay mạch môn ngài.


Viên-Sĩ-Tiêu cười nói:


-Trong thế thủ có kèm theo thế công, đó là cách đối phó của cao thủ Võ-Đang.


Trương-Siêu-Trọng thất kinh nghĩ thầm:


-"Y thật đáng sợ! Chỉ một câu nói đã đoán ra được môn phái của mình!"


Viên-Sĩ-Tiêu lại hỏi tiếp:


-Năm nọ khi còn ở Hồ-Bắc, ta có khảo sát võ công của Võ-Đang chưởng môn nhân Mã-Chân đạo trưởng và bủ cho ông ta những khuyết điểm tong Cầm nã pháp. Có lẽ Mã-Chân cảm thấy đúng, chịu nghe lời nên truyền lại cho mi đúng phương pháp lắm.


Mặt Trương-Siêu-Trọng xám như tro, trông chẳng khác gì một thây ma chết đứng. Viên-Sĩ-Tiêu lại hỏi:


-Tay mặt ta dùng Miên chưởng hóa giải Cầm nã pháp của mi, cùi chõ trái ta đánh vào trước ngực mi ngay tim!


Trương-Siêu-Trọng lo lắng hỏi:


-Phải đó là Chẩu trùy trong Đại hồng quyền không?


Viên-Sĩ-Tiêu đáp:


-Mi khá đấy! Thế Chẩu trùy của ta chỉ là hư chiêu, chờ mi xoay lưng né tránh, tay trái ta sẽ bất ngờ đánh một chưởng vào ngay mặt mi. Thử hỏi xem mi làm cách nào khỏi vỡ mặt nào? Năm nọ ta đã thử Mã-Chân đòn này và chỉ ông ta cách hóa giải.


Trương-Siêu-Trọng lại suy nghĩ một hồi lâu rồi mới trả lời:


-Nếu thế đánh của ngài nhanh quá không né kịp, tôi sẽ dùng thế Uyên ương đánh vào xương hông ngài, bắt buộc ngài phải né tránh mà lập tức thu tả chưởng về.


Viên-Sĩ-Tiêu cười đáp:


-Dù sao thì mi cũng xứng đáng là cao thủ số một của Võ-Đang đấy!


Trương-Siêu-Trọng nói tiếp:


-Liền sau đó tôi điểm vào huyệt Huyền cơ ở ngay ngực ngài.


Viên-Sĩ-Tiêu cười, nói:


-Hay lắm! Mi dám tấn công ta liên tiếp như thế thì quả thật là một cao thủ. Ta lập tức đạp chân lên vị trí Quy muội ở phía Tây-Bắc, đánh vào hạ bàn của mi.


Trương-Siêu-Trọng nói:


-Tôi lui về vị trí Trọng, tấn Nguyên vọng điểm Thiên dung.


Cổ-Kim-Phiêu và Hấp-Hợp-Đài nghe lối Chỉ thượng đàm binh (#2) của hai người thì ngơ ngác không hiểu gì cả. Đẳng-Nhất-Lôi bèn giải thích:


-Đó là 12 vị trí trong 64 quẻ Phục-Hy, là những huyệt đạo trong châu thân con người.


Lúc đó, Viên-Sĩ-Tiêu lại nói:


-Chân trái ta tiến Minh di, bắt qua Kỳ môn.


Trương-Siêu-Trọng nói:


-Tôi thoái Trung phù, dùng Phùng nhãn thủ hóa giải.


Viên-Sĩ-Tiêu lắc đầu nói:


-Trật lất! Mi thua rồi! Không tin để ta thử cho xem. Cẩn thận!


Viên-Sĩ-Tiêu bay lên, dùng chân mặt đá vào huyệt Bạch hải của Trương-Siêu-Trọng một cái. Trương-Siêu-Trọng thất kinh la lên:


-Ối, chết tôi rồi! Sao ông nỡ hại mạng...


Viên-Sĩ-Tiêu đã thâu cước lại nhưng ngón tay của ông ta đã đưa tới điểm vào huyệt Phụng vỹ của Trương-Siêu-Trọng khiến y nhói cả người, kêu lên từng hồi đau đớn.


Viên-Sĩ-Tiêu lại nhanh tay vuốt ngực hắn một cái để giải huyệt rồi cười, hỏi:


-Thế nào?


Mọi người thấy võ công của Trương-Siêu-Trọng thật là hết sức cao cường, thế mà Viên-Sĩ-Tiêu chỉ mới ra tay đã khiến cho y thiếu điều bỏ mạng thì không khỏi kinh hãi, người nào người nấy im thim thít. Võ nghệ của Thiên-Trì Quái-Hiệp thật là cao diệu không mức nào mà lường được.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Tổ ấm

Tổ ấm

Hùng đút lá thư vào miệng và nhai ngấu nghiến như thể hắn đang nhai những uất ức

26-06-2016
Dòng sông quê hương

Dòng sông quê hương

Hồi tôi còn nhỏ cũng thế, nếu không sợ mẹ đau lòng thì tôi đã không đem đổ cả

29-06-2016
Ngọn nến không cháy

Ngọn nến không cháy

Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa

01-07-2016
Bỏ chồng đi chị

Bỏ chồng đi chị

Không biết em sao chứ chị không có thiện cảm với con gái đã li dị chồng lắm, ích

23-06-2016
Đám đông nhỏ bé

Đám đông nhỏ bé

"Không vì những điều như thế này mà người ta thôi sống và tận hưởng cuộc sống.

24-06-2016
Em không phải gái hư

Em không phải gái hư

Cô ấy không do dự thừa nhận mình là gái hư. Hư từ thời bé cho tới bây

24-06-2016
Khi người lớn cô đơn

Khi người lớn cô đơn

Cũng lâu lâu rồi, không có ca khúc nào chạm vào cõi lòng đủ để tôi phải viết bất

28-06-2016

XtGem Forum catalog