Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 44 đánh giá )

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung - Chương 29 - Vây chặt thành cao theo diệu kế - Vào trong hầm kín đụng cừu nhân

↓↓

Trần-Gia-Cách nói với Từ-Thiện-Hoằng:

bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


-Thất ca thật đã tận dụng Tôn-tử binh pháp. Từ lửa đến nước đều có đủ cả, lại còn thêm cả dầu nữa! Không biết Lý-Khả-Tú chống đỡ bằng cách nào?


Hai người đang chuyện trò bỗng nghe tiếng pháo nổ vang trời. Sau đó là dân cư chung quanh đua nhau chạy trốn. Tình thế trở nên xáo trộn và hỗn loạn vô cùng.


Trong dinh thự của Lý-Khả-Tú, có mấy trăm tên quân cầm sẵn từng thùng nước nhưn lạ lùng thay vẫn đứng im không động đậy gì cả.


Lạc-Băng nghĩ thầm:


-"Lý-Khả-Tú là một đại tướng văn võ song toàn, cơ mưu đầy đủ. Chắc là hắn sợ trúng kế điệu hổ ly sơn nên để mặc kệ cho bên ngoài thế nào vẫn một mực thủ kín bên trong. Như thế gì việc giải cứu Văn tứ ca không dễ dàng chút nào cả!"


Bỗng nhiên, Lạc-Băng nhìn phía lửa đang cháy thấy một đám nông dân như hoảng hốt vô cùng. Họ thay phiên nhau đầy những xe rơm tới gần. Mấy viên võ quan trong phủ thấy vậy lớn tiếng mắng:


-Khốn nạn! Lửa cháy như thế kia mà chúng bây còn đẩy xe rơm lại gần nữa à? Có mau đẩy đi chỗ khác hay không? Nguy hiểm tới nới rồi!


Đám nông dân tỏ ra luýnh quýnh, đám võ quan giận quá dùng roi quất túi bụi vào đám nông dân khiến họ sợ hãi bỏ mặc những xe rơm đó mà chạy đi hết. Giữa lúc nguy cấp, tiếng phèn la đánh lên chát chúa, mấy chục chiếc xe thủy long lướt tới nhẹ nhàng.


Lúc bấy giờ, lửa cháy đã lan tới các doanh trại chung quanh phủ đại tướng quân hết sức mãnh liệt. Gặp các xe rơm, lửa bắt vào ngay lập tức cháy bùng lên dữ dội. Kế đến Châu-Ỷ lại cầm đầu đám dân giả làm nạn nhân hỏa hoạn kéo tới, múc dầu đổ thêm vào ngọn lửa đang cháy dữ dội.


Lý-Khả-Tú đứng trong nhìn thấy đám dân chúng có những hành động lạ lùng liền gọi Tham-tướng Tăng-Đồ-Nam ra ngoài thanh tra.


Tăng-Đồ-Nam đến trước đám người của Châu-Ỷ hỏi:


-Các ngươi làm gì ở đây?


Châu-Ỷ cười đáp:


-Cứu hỏa!


Tăng-Đồ-Nam hét lớn:


-Có mau dẹp hết những trò ngu xuẩn dại dột kia đi hay không? Bị cháy nhà rồi đâm ra mất trí hết cả rồi sao?


Đang lúc Tăng-Đồ-Nam còn đang cãi vả với đám người Châu-Ỷ thì Mã-Thiện-Quân kéo binh lính tuần phòng đến bao vây dinh thự tướng quân giải tán hết đám người chung quanh.


Tăng-Đồ-Nam lớn tiếng gọi:


-Vị tướng quân nào nào chỉ huy đội quân xin bắt hết đám người này nhốt lại dùm!


Tăng-Đồ-Nam vừa nói dứt lời, Châu-Ỷ đã tạt vào người ông ta một gáo dầu. Tăng-Đồ-Nam kinh hãi chạy ngược trở lại, tránh xa ngọn lửa. Lý-Khả-Tú đứng trên thành trông thấy thế thì giận lắm, ra lệnh cho xạ thủ dùng cung nỏ bắn sả xuống đám dân chúng ngoài thành.


Đã được huấn luyện từ trước, đám người chạy tới núp đàng sau những chiếc xe nên chẳng một ai bị thương vong.


Thấy dầu của đạo quân nạn nhân do Châu-Ỷ lãnh đạo đã cạn dầu, Vệ-Xuân-Hoa liền đốc thúc đạo quân Thủy-Long nhắm bờ thành mà đổ dầu sôi không ngừng. Đám quân-sĩ thấy thế thì hoảng hồn, đua nhau chạy trốn, bất chấp quân kỷ.


Lý-Khả-Tú tin chắc đây không phải là hỏa hoạn mà do chính Hồng Hoa Hội đã hoạch định chương trình tấn công với mục đích giải cứu Văn-Thái-Lai. Vì vậy, Lý-Khả-Tú một mặt đặc phái một số quân ra ngoài đi cầu viện, một mặt chỉ huy quân lính trong thành cố thủ.


Nhưng Lý-Khả-Tú có ngờ đâu đã trúng kế Từ-Thiện-Hoằng. Mấy lần gửi quân đi cầu viện đều bị Mã-Thiện-Quân bắt hết.


Theo kế hoạch của Từ-Thiện-Hoằng thì hỉ đốt rơm để hư trương thanh thế chứ không có ý định đốt dinh thự của Lý-Khả-Tú, vì nếu làm như thế mà không cứu kịp Văn-Thái-Lai ắt chàng phải bị chết cháy mà thôi.


Chương-Tấn chỉ huy đội quân thạch khối tới sát bờ thành. Mọi người chồng những bao đá sỏi lên nhau dựa vào vách thành để làm thang.


Đạo quân Thủy-Long của Vệ-Xuân-Hoa sau đó đổi dầu thành nước lạnh tướo lên mặt thành từ từ dập tắt các ngọn lửa.


Lúc đó, đám quân sĩ canh gác trên thành vì bị trận mưa dầu đã trốn hết cả nên Trần-Gia-Cách mới ra lệnh cho mọi người vượt tường mà tấn công vào. Cả bốn mặt đều dùng những bao thạch khối đựng đá sỏi bên trong chồng lên nhau để làm thang mà tiến vào trong thành.


Chẳng bao lâu, ba đội quân Hồng Hoa Hội tại ba cửa Tây, Nam, Bắc đã vào cả được trong thành. Gặp bất cứ tên quân nào chạy, mọi người đều bắt lại để hỏi thăm chỗ dấu Văn-Thái-Lai.


Từ-Thiện-Hoằng lớn tiếng kêu gọi mọi người hợp sức tiêu diệt hết đám Thanh-binh trong thành. Lý-Khả-Tú đích thân đứng ra điều khiển, đốc thúc quân lính chống lại.


Hai bên đang giao tranh kịch liệt thì bỗng nhiên có một người cất cao giọng như nói một tràng tiếng lóng giang hồ rồi tự nhiên đám hào kiệt Hồng Hoa Hội tản mác ra.


Lý-Khả-Tú sợ trúng gian kế nên lập tức truyền lệnh:


-Ai ở đâu giữ yên vị trí nấy, không được bắn tên hay đuổi theo.


Ngay sau đó, đội Thủy-Long kéo tới nhắm vào hàng ngũ của Lý-Khả-Tú phun nước xuống như mưa. Đám quân sĩ chịu không nổi tranh nhau mà chạy trốn bất kể hiệu lệnh.


Từ-Thiện-Hoằng ra lệnh cho đội Thủy-Long ngừng tay rồi hướng về đám tàn quân của Lý-Khả-Tú nói:


-Bọn ngươi muốn sống thì mau buông hết vũ khí xuống.


Cả đám nghe nói đều răm rắp tuân theo. Lý-Khả-Tú bấn loạn tinh thần. Bỗng đâu từ bên ngoài một thanh niên phi thân tới như bay nắm tay ông ta dắt đi nói:


-Thân phụ mau theo con thoát khỏi nơi này.


Lý-Khả-Tú nhận ra thanh niên ấy là Lý-Mộng-Ngọc, con gái mình cải nam trang thì an lòng vững dạ. Nhưng ông ta ngạc nhiên không hiểu tại sao con gái mình hôm nay có sức mạnh như thần, dắt mình bay đi vùn vụt.


Chương-Tấn từ đâu cầm song phủ hùng hổ xông ra nạt lớn:


-Đứng lại! Không được chạy!


Lý-Mộng-Ngọc phóng một kiếm đâm ngay mặt Chương-Tấn làm chàng ta thất kinh vội vàng đưa sống búa lên đỡ. Nhưng thì ra đó chỉ là một hư chiêu. Chương-Tấn vừa nhấc búa lên thì Lý-Mộng-Ngọc đã thâu ngay kiếm về và tiếp tục dắt Lý-Khả-Tú chạy tiếp.


Chương-Tấn định rượt theo thì Triệu-Bán-Sơn cản lại nói:


-Thập đệ! Đừng rượt theo! Việc cứu Văn tứ ca quan trọng hơn!


Chương-Tấn nghe gọi bèn đứng lại ngay, không rượt theo nữa. Nguyên Triệu-Bán-Sơn đã nhận ra được Lý-Mộng-Ngọc là đồ đệ của Lục-Phỉ-Thanh nên không cản lại, thầm nghĩ:


-"Không biết hắn và Lý-Khả-Tú có mối quan hệ như thế nào mà lại liều mạng giải cứu trong lúc nguy hiểm như thế này. Tốt hơn hết là nể mặt Lục lão ca để cho hắn làm tròn bổn phận là hơn."


Lúc ấy toàn thể binh lính trong dinh thự đã buông hết vũ khí xuống đầu hàng. Dương-Thanh-Hiệp dồn tất cả vào một góc. Đám hào kiệt Hồng Hoa Hội thi nhau đi tìm Văn-Thái-Lai mà vẫn không thấy được một tung tích nào cả. Lạc-Băng nóng lòng, hết tra khảo hàng binh lại tra khảo đến hàng tướng. Nhưng không một ai biết được tên Văn-Thái-Lai khi nàng hỏi đến.


Từ-Thiện-Hoằng nói:


-Có hỏi hay giết hết đám người này cũng vô ích thôi! Chi bằng rượt theo Lý-Khả-Tú bắt lại mà hỏi thì may ra còn tìm được manh mối!


Thấy Từ-Thiện-Hoằng nói có lý, định ra ngoài chia nhau đi bắt Lý-Khả-Tú thì một người bịt mặt từ đâu xông ra chặn lại. Lạc-Băng giơ đao lên chém người bịt mặt một nhát thì hắn vung kiếm lên gạt đao của nàng qua một bên rồi nhìn Lạc-Băng nói:


-Muốn gặp chồng hãy theo tôi!


Lạc-Băng như ngây cả người hỏi:


-Người nói gì vậy?


Tuy hỏi vậy nhưng Lạc-Băng lập tức chạy theo người ấy. Châu-Ỷ cùng Chương-Tấn sợ Lạc-Băng mắc phải quỷ kế của địch nhân nên cùng đi theo hổ trợ. Người bịt mặt có khinh công tuyệt diệu, nên phi như gió. Qua một khúc quanh co, hắn lại nhắm hoa viên chạy thẳng một mạch.


Lạc-Băng vừa chạy vừa ngạc nhiên hỏi:


-Ngươi là ai?


Người bịt mặt không trả lời. Hình như thông thạo hết cả đường lối trong dinh Lý-Khả-Tú, hắn lách qua lách lại thật tài tình và may lẹ vô cùng. Hắn dẫn mọi người qua khỏi những cửa động kỳ lạ trong hoa viên rộng thênh thang được ngụy trang trong những cụm hoa thật khéo léo. Lạc-Băng để ý dưới đất có nhiều tử thi nằm la liệt chưa ráo máu. Đó là những kẻ bị Vô-Trần Đạo-Nhân giết khi nãy lúc mọi người chạy đi tìm nơi giam giữ Văn-Thái-Lai mà không gặp.


Người bịt mặt đảo quanh một hồi thì đến một cái gò cao, phía trên trồng toàn mẫu đơn trắng. Đi vòng một hồi, người bịt mặt liền vỗ tay bốn cái. Lạc-Băng không hiểu gì cả, vừa định hỏi thì lại thấy người bịt mặt nắm tay Lý-Khả-Tú mà chạy vào, đàng sau có hai anh em Tây-Xuyên Song-Hiệp đuổi theo.


Thình lình, người bịt mặt phóng qua bồn hoa dùng một thế Hồi phong phất liễu tấn công hai anh em Tây-Xuyên Song-Hiệp. Anh em họ Thường lùi ra sau hai bước né tránh. Thừa cơ hội ấy, người bịt mặt nắm tay Lý-Khả-Tú phi thân lên đầu tường.


Thường-Bá-Chí đưa năm ngón tay chụp tới, trong khi Thường-Thích-Chí phóng ra một chưởng dồn người bị mặt vào thế bí cực kỳ nguy ngập. Hắn thoát được một tay một người thì lại bị người kia chụp trúng ngay bả vai. Lạc-Băng thấy thế la lên:


-Ngũ ca! Lục Ca! Đừng đánh hắn!


Tây-Xuyên Song-Hiệp nghe nói liền dừng tay lại ngơ ngác. Người bịt mặt lúc đó lại nhảy qua bồn hoa bên kia, và cứ thế nhảy qua nhảy lại mấy lần, hành động kỳ quái, thật là khó hiểu.


Chương-Tấn khó chịu, không thể nhịn được nữa gọi lớn:


-Tứ ca! Anh ở đâu? Có anh em đến cứ anh đây!


Dứt lời, Chương-Tấn vung búa lên, nhắm gò hoa đập loạn lên. Thường-Thích-Chí để ý chợt thấy phía dưới bồn hoa có một dấu hiệu rất là kỳ quái. Phóng mình lại gần xem thì khám phá ra một sợi dây xích sắt chôn dưới chậu hoa nọ.


Nắm sợi dây xích vận nội công kéo thử, thì nghe có tiếng động di chuyển. Dời mấy chậu hoa bên cạnh sang mộ bên thì bỗn đâu lòi ra một nắp hầm bằng đá xanh rất lớn. Mọi người thấy thế liền reo lên. Châu-Ỷ rồi ra ngoài kêu đám hào kiệt Hồng Hoa Hội vào giúp sức. Trong lúc đó, người bịt mặt biến đi lúc nào mà không ai để ý đến.


Mọi người cố sức mỗi người một đầu khiêng nắp hầm lên. Nhưng mặc cho mọi người tha hồ phí sức, nắp hầm vẫn không di chuyển một ly nào. Từ-Thiện-Hoằng liền ra dấu bảo mọi người dừng tay để cho chàng quan sát.


Dưới ánh trăng lờ mờ, trên mặt đá xanh như hiện ra những nét của một Bát Quái Thái Cực Đồ. Từ-Thiện-Hoằng liền bước vào giữa ngay trung tâm của Bát Quái Thái Cực Đồ. Chàng án theo phương pháp, đạp thử vào các phương vị Bát Quái thì thấy dưới bàn chân như đang chuyển động nhè nhẹ. Chàng tung mình ra khỏi nắp hầm thì ngay sau đó phiến xanh xụp xuống, thành một miệng hang.


Lạc-Băng mừng quá định nhảy xuống thì Thường-Bá-Chí kinh hãi nắm hai tay kéo lại nói:


-Khoan đã!


Từ dưới miệng hầm, ba mũi phi tiêu bắn lên vun vút lên khiến Lạc-Băng hết hồn hết vía. Lúc đó, mọi người nhìn kỹ thì thấy có những bậc thang bằng đá dẫn xuống một đường hầm.


Trần-Gia-Cách nói:


-Ngũ ca và lục ca! Hai anh giữ miệng hầm, để chúng tôi xuống dưới coi thử.


Dứt lời, Trần-Gia-Cách từ từ cẩn thận từng bước đi xuống dưới hầm. Vô-Trần Đạo-Nhân, Triệu-Bán-Sơn, Châu-Trọng-Anh, Chương-Tấn, Lạc-Băng, Mạnh-Kiện-Hùng và Châu-Ỷ cùng đi theo. Dương-Thanh-Hiệp ở lại giữ cửa hầm phía trong để khi có tin tức gì từ trên hầm đưa xuống sẽ lập tức chạy vào thông báo cho mọi người.


Đi hết con đường trước mặt thì bất chợt gặp một cánh cửa sắt chạn ngang trước mặt. Từ-Thiện-Hoằng thấy vậy liền lấy đá lửa ra đánh vào bùi nhùi. Ánh sáng lóe lên rọi vào cửa sắt, một bản đồ Thái Cực lại hiện ra trước mặt mọi người.


Vận dụng nội công vào hai cánh tay, Từ-Thiện-Hoằng áng theo phương vị trong hình Thái Cực đánh luôn hai chưởng và kêu lớn:


-Tất cả dang ra hai bên cho thật xa!


Đám hào kiệt chia nhau ra hai nhóm, nép sát vào tường vì sợ có ám khí phóng ra. Nhưng trái với sự tiên liệu của mọi người, lần này cánh cửa từ từ mở ra mà không thấy ám khí đâu cả. Lạc-Băng vì quá nóng nảy nên khi cánh cửa vừa hé đủ cho một người chui lót đã nép mình chui ngay vào bên trong.


Từ-Thiện-Hoằng hốt hoản la lên:


-Tứ tẩu! Khoan đã!


Tiếng chàng vừa dứt thì Lạc-Băng đã sang đến bên kia rồi. Chương-Tấn và Châu-Ỷ liền sau đó cũng chui qua.


Bỗng nhiên, Vệ-Xuân-Hoa từ bên ngoài chạy vào gọi lớn:


-Tổng-Đà-Chủ! Có người cứu Lý-Khả-Tú thoát khỏi nơi đây rồi! Chúng ta mau ra tay cho lẹ kẻo viện binh kéo đến thì nguy!


Trần-Gia-Cách liền ra lệnh:


-Cửu ca mau ra tiếp sức với Mã đại ca chuẩn bị đội xạ thủ cản viện binh cho bằng được mới mong cứu được Văn tứ ca.


Vệ-Xuân-Hoa tuân lệnh lui ra. Trần-Gia-Cách lại tiếp tục dẫn mọi người chui qua cửa sắt vào bên trong. Trước mặt mọi người là một con đường dài hun hút như vô tận. Vì quyết tâm cứu Văn-Thái-Lai cho bằng được nên mọi người không sợ nguy hiểm, cùng nhau đi tới. Đi hết con đường đến chỗ tận cùng, mọi người thấy có một khúc rẽ. Ngay khúc rẽ ấy có một cánh cửa nhỏ hiện ra trước mắt mọi người. Chương-Tấn liền dùng búa đập một cái, cánh cửa mở ra. Sau cửa là một gian phòng nhỏ. Trong phòng có thắp mấy cây nến. Giữa phòng có một cái ghế, và ngồi trên ghế là một người cầm kiếm.


Người cầm kiếm không ai khác hơn là Hỏa-Thủ Phán-Quan Trương-Siêu-Trọng. Đàng sau Trương-Siêu-Trọng có một cái giường, và trên giường có một người đang nằm. Người ấy chính là Bôn-Lôi-Thủ Văn-Thái-Lai.


Văn-Thái-Lai nghe tiếng chân, quay đầu lại trông thấy Lạc-Băng thì tưởng mình đang nằm mơ. Tay chân chàng bị xiềng xích nên không cử động được, chỉ khẽ kêu lên một tiếng. Lạc-Băng rút ra ba mũi phi đao nhắm Trương-Siêu-Trọng phóng rồi chạy thẳng đến chiếc giường.


Trương-Siêu-Trọng một tay bắt ba mũi phi đao của Lạc-Băng, còn tay kia bấm nhẹ vào một nút ở trên ghế y đang ngồi, lập tức từ trên một cái lưới sắt chụp xuống dưới chụp kín quanh giường Văn-Thái-Lai.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Gõ quả cầu sắt

Gõ quả cầu sắt

Thành công đơn giản chỉ là làm đi làm lại một việc, với nghị lực kiên cường; lúc

30-06-2016
Hai nửa dòng máu

Hai nửa dòng máu

(khotruyenhay.gq) Thực tình, má còn không biết cái thai trong bụng mình là của ai thì làm

28-06-2016
Vợ đúng là cục nợ

Vợ đúng là cục nợ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Về thăm bạn

Về thăm bạn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") - Con về ngay,

27-06-2016
Ngọn hải đăng

Ngọn hải đăng

"Đừng bao giờ rời mắt hay buông tay khỏi người mình yêu nhé. Bởi chỉ một tíc tắc

24-06-2016