XtGem Forum catalog
Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt

Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 118 đánh giá )

Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt - Chương 3 - Tuyết : Đêm thứ ba

↓↓
Sáng sớm hôm sau, Phong Lục và Sương Hồng tới nơi, liền nhìn thấy một cảnh mà cả hai đều không thể tưởng tượng: tiểu thư của bọn ả cuộn mình trong chăn, nằm ngủ ngon lành trên ngực Hoắc Triển Bạch! Còn họ Hoắc thì chống cằm lên đầu nàng, hai tay vòng ra ôm lấy eo, dựa lưng vào cây mai gật gà gật gù, dưới thềm mai rụng lả tả như tuyết xung quanh hai người. Tuyết Diêu đã tỉnh từ lâu, nhưng cũng ngoan ngoãn đứng yên trên giá nghiêng đầu nhìn hai người dưới gốc mai, phát ra những tiếng "gừ gừ" nhẹ nhàng chứ không đập cánh loạn xạ rồi kêu lên quang quác như nhiều lần trước đó.


"Trời đất ơi, chuyện gì thế này?" Lục Nhi nhìn thấy bên cạnh tiểu thư chính là cái gã mình ghét nhất, hai tròng mắt như muốn lòi cả ra ngoài.


"Đây... a!"


Sương Hồng đứng bên cạnh kịp thời đưa tay bịt miệng ả lại, rồi kéo ra xa.

bạn đang xem “Thất dạ tuyết - Thương Nguyệt” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Chưa bao giờ ta thấy tiểu thư ngủ ngon như vậy đấy..." Sương Hồng là người đi theo Tiết Tử Dạ lâu nhất trong đám nha đầu này, chỉ nghe ả lẩm bẩm nói tiếp: "Trước đây dù đốt lửa to thế nào người cũng than lạnh, cứ đến canh ba nửa đêm là không ngủ được mà bò dậy đi đi lại lại... giờ để người ngủ thêm một lúc nữa đi."


"Nhưng mà... bệnh nhân bên Thu Chi uyển..." Lục Nhi khẽ chau mày, giọng nói có chút bất an.


Bệnh nhân đó hôm qua đã trằn trọc cả đêm, cứ ôm đầu rên rỉ mãi không thôi, làm cả đám nha đầu đều cứ ngỡ rằng hắn sẽ chết tới nơi, vừa sáng sơm đã vội vội vàng vàng chạy đến đây định hỏi tiểu thư xem thế nào, kết quả là nhìn thấy cảnh ngượng ngùng vừa rồi.


"A!" Mấy ả nha đầu đang thương lượng xem có nên lui đi hay không thì trong đình viện vang lên một tiếng kêu kinh hãi chấn động khắp trong ngoài. "Ngươi... ngươi làm gì vậy?"


"Tiểu thư tỉnh rồi!" Lục Nhi mừng rỡ nói, lời ả vừa dứt thì lập tức nghe "bịch" một tiếng, một vật từ bên trong bay vút ra ngoài, làm bật cả cửa ra.


"Hoắc Triển Bạch, ngươi lợi dụng ta!"


Người kia còn chưa tỉnh hẳn nên không kịp phản ứng, cứ thế ngã chổng cả bốn vó lên trời, trông thảm hại vô cùng.


"Cô..." Mắt Hoắc Triển Bạch vẫn còn nhập nhà nhập nhèm, nhất thời không nhớ ra tối qua rốt cuộc mình đã làm chuyện gì khiến nữ nhân này nổi trận lôi đình đến thế, chỉ vô thức tránh né những ly những chén bay về phía mình rào rào như mưa. Đến khi một chung rượu bay trúng giữa trán, gã mới nhớ ra mọi chuyện, liền kêu lên: "Đừng có ném nữa! Là cô tự lao vào lòng ta cơ mà! Không liên quan đến ta... đúng, là cô lợi dụng ta mới đúng!"


"Nói bậy! Ngươi là tên quỷ háo sắc! Không phải là con người!" Tiết Tử Dạ lao ra, hung hăng hầm hè chỉ vào mũi gã, quay sang quát đám nữ tỳ: "Ở đây không có Liễu hoa khôi của ngươi! Giam hắn vào cho ta, đợi khi nào xong thuốc thì tống cổ ra khỏi cốc!"


"Vâng, tiểu thư!" Lục Nhi hoan hỉ đáp lời, hoàn toàn không nhìn thấy Sương Hồng đứng bên cạnh đang khẽ chau mày lại.


Tiết Tử Dạ quay ngoắt đi, chẳng buồn nhìn gã thêm một lần, hừ một tiếng rồi nói: "Đi Thu Chi uyển!"


Đợi cho tất cả đã kéo nhau đi hết Hoắc Triển Bạch mới lấy lại bình tĩnh lồm cồm bò dậy, gã đưa tay sờ sờ vết thương trên trán... đây mà là thái độ của kẻ hành y với bệnh nhân à? Nữ nhân hung ác khí thế hùng hổ ấy so với nữ tử hiền lành nhu mì như chú mèo con tối qua thì thật đúng là một trời một vực. Ta... có phải là ta đã nằm mơ không?


Nhưng... đợi một chút! Vừa rồi nàng ta nói gì nhỉ? Liễu hoa khôi?


Nàng ta... làm sao Tiết Tử Dạ biết ta quen với Liễu Phi Phi, đệ nhất mỹ nữ trong hoa giới ở Dương Châu?


Nghĩ ngợi một lúc, gã chợt vỗ đùi đánh "đét" một cái nhảy dựng lên. Toi đời rồi, lẽ nào tối qua uống say quá, cả những chuyện này cũng bị nàng ta moi móc ra? Gã ủ rũ nhắm mắt lại, ra sức gõ vào đầu mình, như thể chỉ hận không thể gõ cho nó thủng một lỗ ra vậy.


Tiết Tử Dạ dẫn người vội vội vàng vàng chạy đến Thu Chi uyển, miệng vẫn còn nghiến răng kèn kẹt.


Còn dám lợi dụng cả ta nữa chứ! Để rồi xem ta sẽ thu thập tên khốn đó như thế nào - nàng hằm hằm bước đi một mạch. Lục Nhi chạy theo bên cạnh đưa nàng một chiếc áo choàng màu xanh phỉ thúy: "Tiểu thư, người quên khoác áo ngoài rồi, tối qua lại có tuyết, có lạnh không vậy?"


Lạnh? Tiết Tử Dạ chợt ngây người ra... phải rồi, trời có tuyết à? Nhưng trong giấc mộng đêm qua, tại sao nàng luôn thấy hết sức ấm áp chứ?


Nàng cầm áo trên tay, đứng ngẩn ngơ giữa vườn thuốc.


Lúc đến Thu Chi uyển, vừa mở cửa ra thì mùi hương nồng nặc đã xộc vào mũi.


"Đám nha đầu ngốc này, định hun chết bệnh nhân chắc?" Tiết Tử Dạ tức giận quát mấy ả nha đầu trực đêm, rồi đưa tay giật các tấm màn che xung quanh xuống, mở cửa sổ ra.


"Không dặn dò một câu là đã thành ra thế này rồi, các ngươi có đầu óc một chút cho ta nhờ được không?"


"Đừng..." Đột nhiên, trong bóng tối vang lên một âm thanh yếu ớt: "Đừng mở ra!"


Tiết Tử Dạ giật mình quay đầu lại nhìn, hấy trong đống chăn gối lùng bùng trên giường hiện ra một đôi mắt đang tỏa ra thứ ánh sáng lam nhàn nhạt, giọng nói ấy lại trầm vang lên: "Đóng cửa... ta không thích ánh sáng với gió, không chịu nổi..."


Nàng thầm chấn động, nhưng vẫn không nói lời nào, cứ kéo hết màn che sang một bên, ánh tuyết theo đó hắt vào trong phòng, làm chói mắt người bên trong.


"Đóng lại!" Người ẩn mình trong đống chăn gối kia lập tức quay đầu vào trong, gằn giọng gắt lên.


Tiết Tử Dạ xua xua tay, ra hiệu cho đám tỳ nữ lui đi, rồi bước đến ngồi xuống mép giường.


"Không có ánh sáng, không có gió, cứ đóng cửa mãi thế, người sẽ bị rữa ra đấy." Nàng mỉm cười, giọng nói như đang thì thầm với bệnh nhân sắc mặt nhợt nhạt của mình. "Đệ cũng phải quen dần đi. Minh Giới, đệ không thể sống mãi trong bóng đêm như vậy được."


Nàng đưa tay bắt mạch cho hắn, nhưng ngay lập tức bị hất đi.


"Ngươi gọi ai là Minh Giới?" Hắn lạnh lùng cất tiếng hỏi, người vẫn rúc trong bóng tối: "Tại sao lại cứu ta? Ngươi muốn gì?"


Trong mắt hắn không có chút hỉ nộ ai lạc, chỉ ẩn chứa sự lạnh lùng tàn khốc và đề phòng, cùng sự hững hờ đến đáng sợ.


Nàng ngẩn người, hồi lâu sau mới đưa tay ra sờ trán hắn, lẩm nhẩm nói: "Đệ... đáng lẽ phải khôi phục được một phần ký ức rồi mới phải, tại sao vẫn hỏi những câu như vậy? Ta cứu đệ , tự nhiên là vì chúng ta quen nhau từ nhỏ, đệ là đệ đệ của ta mà!"


"Hừ..." Trong bóng tối, hắn bật cười châm chọc, đôi mắt thoáng hiện lên sắc xanh nhàn nhạt: "Đệ đệ?"


Tuyệt đỉnh sát thủ của Tu la trường ở Đại Quang Minh cung tuyệt đối không thể nào có thân hữu... nếu như có, thì sẽ không thể nào sống trong Tam Giới được, nếu như có, cũng sẽ bị giáo quan ép phải đích thân hạ sát thân hữu đó.


Nữ nhân này đang gạt hắn.


Cái gì mà kim châm, cái gì mà giúp hắn trị bệnh... y thị nhất định là người của võ lâm Trung Nguyên phái tới, tất cả những gì hiện lên trong đầu hắn vừa rồi chỉ là ảo ảnh do dược vật tạo ra mà thôi! Y thị chỉ đang dùng mọi thủ đoạn để moi được bí mật của Ma Giáo từ hắn mà thôi – những chuyện này bản thân hắn cũng đã trải qua quá nhiều lần rồi.


Nửa nắm trước, sau khi hành thích Đôn Hoàng thành chủ thành công, hắn không kịp đào tẩu, nhất thời thất thủ bị đám cao thủ Trung Nguyên bảo vệ thành chủ bắt sống, bị nhốt cả một tháng trời mới tìm được cơ hội thoát đi. Để ép hắn khai ra chân tướng, đám nhân sĩ chính phái đạo mạo oai nghiêm kia đã dùng đủ các thủ đoạn chỉ nghe thôi cũng đủ khiếp sợ - trong đó, hắn cũng đã thử qua trò dùng dược vật kích thích thần trí này.


Cả những cực hình tàn khốc nhất mà còn không khiến hắn hé miệng nửa câu, huống hồ nữ nhân trước mặt gã đây rõ ràng là hoàn toàn không biết phải bức cung thế nào.


Hắn cười gằn, tay từ từ nắm chặt lại, chuẩn bị tìm cơ hội phát ra một đòn trí mạng.


Hắn phải lấy bằng được Long huyết châu... phải lấy bằng được!


"Đệ vẫn chưa nhớ ra ư? Đệ tên là Minh Giới, là bằng hữu của Tuyết Hoài, chúng ta cùng lớn lên trong Ma Già thôn trại." Nói tới đây, ánh mắt Tiết Tử Dạ liền trở nên ảm đạm, giọng nói cũng nhỏ dần: "Đệ quen biết ta lúc sáu... lúc ấy... vì ta đã đệ đã giết người lần đầu tiên... đệ còn nhớ không?"


Đôi mắt trong bóng tối đột nhiên chớp chớp, phảng phất như nhớ ra điều gì đó, chợt ánh lên sắc tím nhàn nhạt.


Cặp mắt ấy, tựa hồ như có thể biến hóa ra những màu sắc khác nhau tùy theo trạng thái tình cảm, làm tâm thần người ta không khỏi mê mê hoặc hoặc.


Giết người... lần đầu tiên giết người.


Cánh tay đang nhấc dần lên trong chăn của hắn chợt ngưng lại, chỉ thấy sau ót đau đau. Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên nhuộm một màu đỏ rực của máu, hai gương mặt phù thũng trồi lên khỏi ký ức xa xăm... đó là hai tên sai dịch của quan phủ. Đôi mắt chúng trợn trừng thật to, mặt xanh tím tái, không ngờ lại tự bóp cổ mình đến khi tắt thở mới thôi!


Dưới đất... dưới đất, một nữ tử xanh xao yếu đuối đang nằm rũ rượi, cùng một vũng máu đỏ tươi, dấu hiệu của sự lăng nhục.


Đứa bé gái ôm chặt thân thể không mảnh vải ấy khóc rấm rứt, đôi mắt đen trắng rõ rang nhòa đi vì lệ.


Hắn bỗng nhiên cảm thấy khó thở.


"Đệ vẫn không nhớ ra à? Mười chín năm trước, ta và mẫu thân bị áp giải đi qua Ma Già thôn, dừng chân nghỉ lại trong trạm dịch ngoài thôn. Hai tên khốn kiếp mặt người dạ thú đó muốn lăng nhục mẫu thân ta..." Dù là kể lại quá khứ thương tâm như vậy, nhưng ngữ khí của Tiết Tử Dạ cũng vẫn hết sức bình thản: "Lúc đó, đệ và Tuyết Hoài đang chơi ở gần đó, nghe thấy tiếng kêu cứu của ta, hai người liền xông lên cản chúng lại, nhưng đã bị bọn hung ác đó đánh cho một trận..."


"Chính vào lúc đó, đệ đã dùng Đồng thuật giết người lần đầu tiên."


Đồng thuật! Nghe thấy hai chữ đó, toàn thân hắn chợt run lên cầm cập, đôi mắt sáng rực lên.


"Sau khi mẫu thân qua đời, ta trở thành cô nhi, lưu lạc ở Ma Già thôn trại, tất cả đều dựa vào Tuyết Hoài và đệ chăm sóc mới có thể đứng vững được. Ba người chúng ta trở thành bằng hữu rất tốt của nhau... ta lớn hơn đệ một tuổi, nên nhận đệ làm đệ đệ."


Hắn ôm lấy đầu, gắng sức chống lại những hình ảnh không ngừng trào ra trong đầu theo lời nói của nàng, hơi thở gấp gáp dồn dập.


Giả dối, giả dối! Y thị đang dùng một cách gì đó khống chế tạo ra ký ức cho ta, giống như Đồng thut mê hoặc đầu óc người ta vậy!


"Đệ còn chưa nhớ ra à? Chính vì giết chết hai tên quan sai đó, đệ mới bị người trong tộc phát hiện ra thiên bẩm kỳ dị của mình bị gọi là Yêu Đồng tái thế, rồi bị nhốt lại trong phòng tối." Giọng nói Tiết Tử Dạ nhẹ nhàng mà xa xôi. "Minh Giới, đệ bị nhốt 7 năm ròng, trong 7 năm ấy, ngày nào ta và Tuyết Hoài cũng đến nói chuyện với đệ... cho đến cái đêm diệt tộc đó."


Đêm diệt tộc... đêm diệt tộc...


Ký ức một lần nữa lại như con ngựa thoát cương dồn dập tràn về...


Tuyết bên ngoài vẫn bay bay, trong phòng âm u mà lạnh lẽo, đứa trẻ bị xích cả tay chân vào tường đang cuộn mình rúc vào một góc tối tăm nhất.


Có người mở cửa căn phòng tối ấy, nói với hắn: "Ngươi, có muốn ra ngoài không?"


Giọng nói đó không ngừng hỏi hắn câu ấy, bên trong ẩn chứa một thứ ma lực, một thứ mê hoặc.


"Đám tộc nhân chó lợn đó của ngươi không biết ngươi có sức mạnh lớn thế nào... chỉ có ta mới hiểu được ngươi, mà cũng chỉ có ta mới có khả năng kích phát ra sức mạnh thật sự ấy. Ngươi, có muốn đi theo ta không?"


"Ta muốn ra ngoài! Ta muốn ra ngoài! Thả ta ra..." Hắn gào lên, cảm giác như mình sắp phát điên đến nơi.


"Được, ta dẫn ngươi ra!"


Người kia khẽ cười, nói: "Nhưng, ngươi phải thần phục ta, trở thành 'Đồng' của ta, ngự trị trên võ lâm, thay ta coi quản thế giới bao la, chúng sinh ngu muội. Ngươi, có chấp nhận không?"


"...hay là muốn bị kỳ thị, bị giam cầm, bị móc mắt để rồi sống cả đời trong bóng tối?"


"Thả ta ra!" Hắn ra sức gõ vào vách tường, nhớ ra hôm nay là ngày cuối trong kỳ hạn mà tộc trưởng nói, tâm hồn như muốn vỡ tan, bấp chấp tất cả gào lên thật lớn: "Chỉ cần ngươi thả ta ra!"


Đột nhiên bóng đêm vỡ tan ra, ánh sáng làm mắt hắn chói lòa, tất cả biến thành trống rỗng.


Trong cái không gian màu trắng mênh mông đó, có màu máu xẹt qua xẹt lại, cùng với những tiếng rú gào thảm thiết.


"Đó là... đó là... máu và lửa!"


"Đêm hôm ấy..." Nàng khẽ cụp mắt lại, ngữ điệu nhuốm màu bi thương và cừu hận.


"Câm miệng!" Hắn bất ngờ gầm gừ thành tiếng, rồi không thể nào khống chế được bản thân mình nữa, nộ hỏa bùng phát, vươn tay chụp lấy cổ họng Tiết Tử Dạ!


"Câm miệng..." Hắn khàn khàn giọng quát, hai tay run run: "Câm miệng cho ta!"


Tiết Tử Dạ bị ấn sát vào tường, kinh ngạc nhìn đôi mắt đã biến thành màu ngọc lưu ly trước mặt mình, nhưng trong khoảnh khắc ấy, nàng cũng kịp thời phát giác ra hắn muốn làm gì, nhắm ngay mắt lại trước khi hắn phát động Đồng thuật.


"Nhìn ta đây!"


Hắn không chút nương tình đưa tay chọc vào mắt nàng, móng tay cơ hồ bấm vào nhãn cầu: "Nhìn ta đây!"


Tiết Tử Dạ bị bức phải mở mắt, nhìn thẳng vào cặp yêu nhãn trước mắt, nàng có cảm giác như có một sức mạnh cực lỳ to lớn đang xâm chiếm linh hồn mình.


"Nghe đây, lập tức trả Long huyết châu lại cho ta! Bằng không... bằng không.. ta sẽ khiến ngươi chết dần chết mòn."


Sắc mặt hắn xanh xao mà dữ dội, tựa như ác quỷ Tu La... Minh Giới tại sao lại thành ra như vậy? Đệ ấy... giờ không tin gì cả, không dung tình chút nào... chỉ biết bất chấp tất cả mà theo đuổi thứ mình muốn, dần dần biến thành một loài máu lạnh mất rồi.


Đây... đây chính là sát thủ của Tu La trường ở Đại Quang Minh cung hay sao?


Ý thức nàng bắt đầu tan chảy, thân thể dần dần không còn nghe theo sự chỉ huy của đại não, nàng không biết sau khi Đồng thuật khống chế mình sẽ thế nào... nhưng đúng vào khoảng khắc ấy, bàn tay bóp chặt cổ họng nàng bỗng lơi ra... tựa như hắn cũng đã tiêu hao hết sức lực, đôi mắt màu ngọc lưu ly kia cũng mất đi ánh sáng nhiếp hồn đoạt phách, trở nên ảm đạm u ám lạ thường.


Đồng thở dốc, cả người đột nhiên ngã "bịch" ra phía sau, nằm bất động trong bóng tối.


Nàng cũng mềm nhũn người rũ xuống.


Không biết bao lâu sau, Tiết Tử Dạ mới khôi phục lại thần trí, phản ứng đầu tiên là lập tức bổ nhào tới bên cạnh hắn đưa tay sờ ra sau ót - chỗ ấy, ngọn kim châm thứ hai đã bị đợt kích động vừa rồi đẩy ra ngoài, đuôi châm ló ra khỏi huyệt Linh Đài, xung quanh rướm máu.


"Minh Giới..." Kể từ khi tìm thấy hắn, đây là lần đầu tiên Tiết Tử Dạ thấy kinh hoảng, nàng luống cuống nâng đầu Đồng lên, ôm hắn vào lòng, đoạn tự nhủ: MInh Giới, chẳng lẽ cả hồi ức của chính mình mà đệ cũng không chịu tin hay sao? Bao nhiêu năm nay, rốt cuộc đệ đã bị giày vò thế nào chứ?


Hoắc Triển Bạch cảm thấy mình bị lạnh nhạt một cách rõ rệt – từ đêm say rượu ấy, nữ nhân hung ác kia rất ít khi đến Đông Chi quán thăm bệnh cho gã, cả hai nha đầu quản sự Phong Lục, Sương Hồng cũng hiếm khi ló mặt, chỉ có đám nha đầu làm việc vặt là mỗi ngày mỗi đến đưa cơm 2 lần mà thôi.


Tuy thương thế của gã đã có biến chuyển tốt lên, nhưng cũng không đến nỗi bị bỏ rơi như vậy chứ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Em thích làm vợ anh!

Em thích làm vợ anh!

Nhưng chồng tôi cũng có bắt tôi phải cưới anh đâu, chính tôi là người đã cầu hôn

29-06-2016
Một cách khóc

Một cách khóc

"Nhưng không sao cả, mai này nhìn nó, bạn sẽ nhớ một con đường một hàng cây. Không

24-06-2016
Hương cỏ may

Hương cỏ may

Nhiều năm rồi tôi mới về thăm quê ngoại- nơi tuổi thơ tôi suốt một thời rong ruổi.

25-06-2016