XtGem Forum catalog
Hải Đường không dành cho em

Hải Đường không dành cho em


Tác giả:
Đăng ngày: 24-06-2016
5 sao 5 / 5 ( 118 đánh giá )

Hải Đường không dành cho em

↓↓
 Anh có thấy không, Hải Đường của em, à không, em quên, chừng đó năm mà vẫn quên, Hải Đường không dành cho em, anh hai ha....


***


1.


Con trai à, lúc này con đã dựa lưng vào chiếc ghế nệm trên máy bay như bao lần con mơ ước hay chưa? Chiếc ghế ấy có như mẹ và con bao nhiêu đêm từ thủa nhỏ cùng nhau vẽ ra không con? Hành trình thực hiện hoài bão của con đã bắt đầu, nhưng cả mẹ cả con đều không bao giờ nghĩ, chuyến đi của con lại diễn ra như thế này. Và mẹ biết trong lòng con, những nỗi xót xa cũng đang dằn xé. Con đi tới một phương trời tương lai rực rỡ, mà mẹ nhìn trong mắt con, cảm thấy cứ như con đang tiến hành một cuộc tẩu thoát, một phen trốn chạy...

bạn đang xem “Hải Đường không dành cho em” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


 


Tường Vi không đến. Chuyến bay của con đã cất cánh được hơn nửa giờ. Mẹ vẫn ngồi ở hàng ghế chờ , nhìn dòng người qua lại, nhưng con bé ngốc nghếch ấy vẫn không xuất hiện. Mẹ cố nhìn vào trong từng ngóc ngách, cố tìm những nét thân quen đang ẩn mình đâu đó.


Nhưng con trai à, hình như Tường vi thật sự không có ở đây.


Mẹ mở mảnh giấy con gửi cho Tường Vi. Con ghi vội cho mẹ sau khi chờ đến cận giờ mà loa báo phải gọi tên con như hành khách cuối cùng vì con cũng muốn được một lần gặp con bé trước lúc đi xa.


Con trai, thì ra bao nhiêu năm qua, con đã âm thầm cho hạnh phúc của mẹ như vậy sao ?


Giọt nước mắt của mẹ rơi xuống, làm nhòe đi những dòng chữ vội vàng nhưng vẫn nắn nót của con ...


" Vi "i ngắn", Hải Đường không dành cho em, hãy gọi anh là anh hai, sống cho thật tốt và thay anh chăm sóc bố mẹ, biết chưa ?"


Mẹ lại nhìn quanh một lần nữa, Tường Vi, con đâu rồi, sao con không ra đây ? Mẹ có điều muốn hỏi...


****


Em còn không dám cởi chiếc nón bảo hiểm màu đỏ mận ra khỏi đầu. Em cứ đứng đó , trên con đường cao tốc dẫn vào sân bay. Chỉ còn một đoạn ngắn, băng qua một ngã tư, em sẽ được gặp anh lần cuối, trước khi anh đi xa, mà ngày về như anh nói, kéo dài đến vô cực.


Em hứa với anh là sẽ đến.


Em giữ lời hứa mà.


Buổi sáng,em dậy từ rất sớm ( hay nói thẳng ra rằng em có ngủ được miếng nào đâu,cả đêm em cứ như nằm chờ đồng hồ báo thức với một trái tim hết âm ỉ đau rồi chuyển qua đau nhói, nước mắt không chảy nữa chỉ vì nó đã khô cằn mất rồi.)


Em tắm rửa thật thơm tho sạch sẽ. Anh luôn muốn thấy em tươm tất. Em trang điểm nhẹ nhàng vừa đủ dể cho anh thấy em không qua loa với vẻ ngoài. Nhưng hôm nay em phải vẽ mắt hơi kỹ và lâu một chút. Em sợ anh sẽ thấy đôi mắt thâm quần của em. Mà em thì đã hứa với anh sẽ ngủ sớm và làm một cô gái vui vẻ xinh đẹp ra gặp anh cơ mà.


Em gần như lục tung cả tủ đồ, thử không biết bao nhiêu váy đầm quần áo, nhưng không có bộ nào em vừa mắt. Nhưng khi chán nản nằm uể oải ra giường, em chợt nghĩ, làm gì có bộ nào vừa mắt cho ngày anh đi, vì mỗi cái việc phải nhìn anh đi là em đã không vừa mắt rồi.


Nhưng đã hứa với anh, thì phải làm, em giả bộ xúng xính áo quần dù em không hề ưng ý, điểm xuyến một vài phụ kiện cho hợp thời trang, đeo một bóp đầm dây chéo cho thêm dịu dàng. Em nhìn mình trong gương.Tất cả đều đan cài nhau một cách hòa quyện.


Chỉ thiếu một thứ thôi.


Nụ cười của em.


Em cứ đứng nhìn mình trong gương thật lâu. Em tập cười. Anh ạ, khó quá,anh có lại về làm gia sư cho em "môn" này được không ? Nụ cười thường ngày ra đi trước khi cả anh ra đi rồi. Vậy thì làm sao em thực hiện lời hứa với anh đây?


Bố gọi. Bố nói bố đã chuẩn bị xe xong,kèm theo một câu nói ngắt quãng và có chút băn khoăn :


- À... mẹ con Hải Đường chắc ra sân bay rồi...


Em đáp lời bố và nói sẽ xuống liền. Nhưng em vẫn còn đứng đó thật lâu.


Căn phòng này, anh đã từng ngồi trên bậu cửa sổ, quay vào ngắm em, cho ý kiến về những lần em phục sức chuẩn bị cho những buổi đi chơi cùng bạn bè. Căn phòng này, anh đã từng đứng tựa lưng vào tường, thể hiện đủ mọi biểu cảm trên gương mặt mỗi lần em bắt anh làm cái "thùng rác" cho em trút hết mọi nhọc nhằn tâm sự. Anh đã từng ngồi trên giường,khoác vai em và kể cho em nghe về ước mơ đi du học của anh. Em từng hờn dỗi,bên đó không có em sao anh cứ ham đi thế. Anh cười hiền,anh đi rồi anh về...


Vậy lần này anh có "anh đi rồi anh về..." hay không , Hải Đường của em ?


Cuối cùng em cũng rời khỏi được căn phòng mình. Nhưng anh ơi, hành lang đi về phía cầu thang lại đi ngang phòng anh.


Em biết mình sẽ còn mất thời gian ở đó.Vì mỗi bàn chân em bước đi lúc này, sẽ là bước qua bao nhiêu hồi ức của bốn năm qua. Bao nhiêu lần dừng lại, bao nhiêu thời gian cho đủ,hả anh ?


Em nói bố đi trước.


Không phải vì em sợ bố đợi lâu. Mà còn vì em biết chưa chắc em sẽ có can đảm cùng bố bước vào sân bay tiễn anh đi.


Em thông minh thế mà,anh thấy không, em đoán trước được luôn.


Anh thấy không, cô gái anh yêu thương đang đứng bên vệ đường cao tốc, với máy xe chưa tắt và chiếc nón báo hiểm màu đỏ mận không tháo khỏi đầu ?


Một chiếc máy bay vừa lao vút lên bầu trời, có phải chiếc máy bay của anh?


2.


Mẹ nhớ lần đầu tiên chúng ta găp cha con Tường Vi. Khi đó con mười tám tuổi, Tường Vi mười sáu tuổi.


- Bác ấy là mối tình đầu của mẹ?


Mẹ nhớ mẹ không nói gì với con cả. Suốt bữa cơm tình cờ hôm đó, dù kỷ niệm như những dòng ký ức theo lời kể của người đàn ông ấy cứ tuôn ra như một một mặt hồ lai láng. Nhưng tuyệt nhiên mẹ chắc rằng, cả hai không đề cập gì đến mối quan hệ của nhau nhiều hơn tình bạn.


Suốt buổi, con cứ ngồi nghe, thỉnh thoảng mỉm cười, đôi mắt thể hiện sự lắng nghe một cách quảng giao.Mười tám tuổi nhưng vì phải cùng mẹ gánh vác cuộc đời, nên con già dặn hơn nhiều so với tuổi thanh xuân của con, phải không con trai? Con trả lời những câu hỏi từ người bạn cũ của mẹ, một cách từ tốn , tự tin và rất lịch sự.


Vậy mà khi bố con Tường Vi ra về sau bữa tối, con vừa dọn dẹp vừa hỏi mẹ câu hỏi đó. Mẹ gần như bị sự ngạc nhiên làm cho bất động.Mẹ nhìn con bằng đôi mắt to tròn, môi mẹ lắp bắp. Mẹ lại định dùng quyền năng người lớn của mình để nạt con một trận ra hồn nhầm gạt bỏ đi cái suy nghĩ ấy trong đầu con. Dẫu rằng đó là sự thật.


Nhưng khi mẹ lấy lai sự bình tĩnh thì ,con trai, con vẫn với nét ung dung, bưng chồng chén dĩa sang bồn rửa chén, mở vòi nước và xen vào tiếng nước chảy như gợi nhắc một điều gì đó, con nói với giọng của một thanh niên mới lớn, nhưng với ngữ điệu và cốt cách chẳng khác một người đàn ông:


- Mẹ, con thấy bác ấy còn thích mẹ nhiều lắm!





*****


Phải nói rằng mẹ nấu đồ ăn ngon anh ha.


Ngay từ bữa ăn đầu tiên, em là khách mà cứ không thể khiến mình ngừng đũa. Em nhớ, bố em và mẹ anh,lúc đó, cứ ngồi người nói người cười về những câu chuyện cũ. Chắc những câu chuyện cũ luôn dễ làm lay động cảm xúc của con người.Nhưng lúc đó em còn thơ ngây và chưa đủ trải nghiệm để hiểu hết điều đó, hoặc là những món ăn của mẹ anh quá ngon ,quá hấp dẫn. Em ăn và hình như quên luôn trong bữa ăn ấy còn hiện diện một người là anh...


Nên anh chỉ thực sự bước vào cuộc đời em khi bố dẫn anh vào phòng em và nói, từ đây anh sẽ là gia sư cho em.


Lúc đó,anh mới đậu đại học. Em thì đang học lớp mười. Em mới chuyển trường và có vẻ không theo kịp với chương trình trong ngôi trường mới. Bố em nhanh chóng tìm cho em một giải pháp. Giải pháp đó là anh.


Trong buổi chiều đó,em mới nhận ra anh là một chàng trai dễ mến, khuôn mặt ưa nhìn. Phong thái anh ung dung và từ tốn. Giọng nói anh giảng bài cho em thật rõ ràng nhưng nhẹ nhàng như những lời kể chuyện .Nói chung không biết từ lúc nào,em mang hết sự ngưỡng mộ của mình ra và phong anh làm thần tượng.


Nhưng anh nghiêm túc ra trò. Ngoài nói chuyện học hành,khi thoảng hỏi thăm cuộc sống mới của em,anh chẳng bao giờ nói gì khác. Trong khi em muốn được nói đủ thứ chuyện với anh, hiểu thêm về anh, và câu hỏi cứ lượn lờ trong đầu em suốt một năm đầu tiên biết anh đó là, anh có bạn gái hay chưa? Bởi vì những khi em bận xin đổi giờ học sang chủ nhật,anh đều từ chối. Anh sẵn sàng dạy tất cả các buổi,kể cả tối khuya,nhưng chủ nhật thì không. Em cứ ngồi cắn bút , rồi thấy một cảm giác khó chịu làm nhịp tim đập nhanh,hơi thở gấp rút như bị ai đó bóp ngạt, với cái giả thiết trong đầu "Chắc chủ nhật,anh dành cho một chị nào đó...của anh...?"


Giả thiết đó đeo bám trong em suốt một năm trời. Một năm đó em vui khi được gặp thần tượng của mình một tuần ba lần.Khi thoảng thì nhiều hơn thế khi bố dẫn em qua nhà anh ăn tối.Nhưng mà, những bữa ăn tối đó luôn làm em khó xử.Em thích ăn những món mẹ anh nấu,nhưng không thể cứ ngồi ăn tự nhiên khi anh đang ở đối diện. Em phân vân gì đâu. Nhưng mà,phân vân là vậy, cuối cùng ,tại thời điểm đó,thì cái bụng của em luôn chiến thắng, anh à. Nhưng một năm đó, mỗi lần em có giờ học khác bị trùng hoặc là anh bận thi cử, mỗi lần nhắc đến ngày chủ nhật, là y như rằng em buồn cả buổi tối.Thần tượng đi hẹn hò mà, sao vui được chứ? Anh có biết năm đầu tiên đó với em đã diễn ra phức tạp như vậy không? Chứ không phải bình thản như mỗi lần anh khen em làm bài đúng, em nói "em thông minh mà ,anh thấy không." rồi anh cười hiền xác nhận.


Đến khi em lên lớp 11, năm thứ hai,anh làm gia sư cho em,thì mọi chuyện thay đổi.


Tất cả bắt đầu bằng một sự việc mà em không biết là mình may mắn hay xui xẻo. Em được một bạn nam để ý. Bạn ấy tỏ tình, đưa đón em đi học và về nhà. Nhưng em chẳng thấy vui mà chỉ thấy sợ. đơn giản là em không thích bạn ấy. Đến một lúc, em thấy phiền vì sự quan tâm của bạn làm cuộc sống của em xáo trộn. Em nói với bạn là em có bạn trai rồi. Nhưng chàng trai si tình thủa đó không tin, anh à. Vậy là em phải nhờ đến anh.


Mà nói là nhờ vậy thôi,chứ anh nhớ không, anh có biết gì đâu. Học xong,em nhờ anh chở em chạy ngang trường. Không liên quan lắm với chuyện em đang kể, nhưng mà ngồi sau lưng anh khi đó,em thấy thoải mái và thích lắm. Khi chạy ngang cổng trường,như đã hẹn trước, bạn nam kia thấy anh chở em.Và hoàn toàn ngoài dự liệu,em không biết mình nghĩ gì khi đó lại tựa vào lưng anh và nhẹ nhàng đặt hai tay lên người anh.Chiếc ôm đầu tiên.


Anh nhớ anh đã phản ứng như thế nào không anh ? Đúng rồi,anh dừng xe, quay lại hỏi em rất ân cần rằng em bị chóng mặt hả? Em phì cười.Nhưng vẻ mặt lo lắng của anh càng khiến vỡ kịch mà anh vô tình thành nam chính càng thêm đắt giá.


Nhưng em đâu biết rằng, vì vậy mà hai ngày sau anh nằm liệt giường vì bị người ta chặn đường đánh túi bụi. Nghe tin,là em hiểu ngay mọi chuyện. Em ngồi học trong lớp mà như thiêu như đốt cứ mong tan học để chạy về gặp anh.


Tan lớp. Em không nhớ cảnh mình mặc áo dài và chạy như thế nào ra cổng.Em làm mọi thứ nhanh nhất có thể. Khi bước vào phòng , thấy anh hằng hà những vết thâm tím,em mếu máo khóc vì em mà anh ra nông nổi này. Vậy mà anh vẫn cười hiền, đưa tay xoa đầu em và nói :


- Tường Vi, sao lại khóc, anh không có sao mà!


- Anh,là tại em đó...


Em vừa khóc vừa kể. Em tưởng anh sẽ giận,sẽ trút cơn thịnh nộ lên em và rồi bỏ mặc em. Nhưng không, anh lại nắm lấy đôi bàn tay run rảy của em, và nói những lời dỗ dành. Em như co mèo ốm nép vào người anh.Hình như em vô tình chạm vào vết đau của anh,nghe anh rên nhẹ một tiếng nhưng vẫn không đẩy em ra.Sao lúc nào, những nỗi đau của anh, anh đều không nói em nghe hết vậy ?


Chiều nào em cũng ghé thăm anh. Anh luôn tỏ ra vui vẻ và hoạt bát. Nhưng em biết anh lo lắng cho những ngày vắng mặt ở giảng đường. Em lén lấy số điện thoại của bạn anh, xin mượn tập tài liệu, cái nào photo được em photo, cái nào chép tay em chép tay, xong gói lại vào một bìa kiếng cẩn thận. Em định chiều chủ nhật sẽ đưa cho anh. Nhưng mà, em lại sợ, có phải chiều chủ nhật "một chị nào đó"sẽ đến thăm anh. Mà thôi,em sẽ qua, nhìn cho biết người yêu của thần tượng ra làm sao.Nếu mà đẹp đôi, thì em sẽ âm thầm chúc phúc cho hai người.Thần Tượng được vui thì em cũng vui mà. Em đã thật sự đứng trước gương và nói với mình như thế đó anh.


Anh bảo em không lo học mà lo làm gì đâu không khi nhận bìa kiếng tài liệu, nhưng anh vẫn nở một nụ cười tươi tắn.Nụ cười đó làm trái tim em ngưng đập mấy giây. Em cứ ngồi đó, nói chuyện rồi lấy cháo cho anh ăn. Buổi chiều tan đi trong sự hồi hộp của em.Và rồi tối đến,mẹ anh vào và nói bố em nhắn em về. Em lấy hết can đảm hỏi anh :


- Chị ấy không đến hả anh ?


- chị nào em?


- Bạn gái anh đó!


Anh phì cười rồi lắc đầu :


- anh làm gì có bạn gái đâu .


- Vậy sao anh không dạy em vào ngày chủ nhật,em tưởng anh dành ngày đó cho bạn gái anh...


Anh lại cười lớn hơn.


- Vi i ngắn, em suy diễn nhiều quá đó, chủ nhật,là ngày anh dành cho gia đình, cho mẹ anh.


Đó là lần đầu tiên anh gọi em là "Vi i ngắn", từ đó em lấy luôn cái nickname đăc biệt ấy, bởi vì nó gắn liền với một cột móc vui vẻ trong quãng thời gian đó của em : ngày em biết Thần Tượng của em chưa có người yêu.


***


3.


Mẹ vẫn không hiểu tại sao đêm chủ nhật đó, con lại xuống ngủ với mẹ. Con trai lớn già đầu rồi, hai chục tuổi đầu chứ ít đâu mà còn đòi :


- tối nay con muốn ôm mẹ ngủ một bữa.


Con vừa nói vừa cười. Ờ mà cũng lâu rồi mẹ không nằm cạnh con như trước đây, không nghe tiếng con thở khi ngủ, thỉnh thoảng con sẽ nói mơ những điều con không bao giờ chia sẽ lúc thức.


Nói chuyện về con, về việc học hành , về tương lai về cơ hội du học nước ngoài như ước mơ từ rất nhỏ của con kéo dài đến gần nửa đêm.Khi mẹ đã ngáp một cái để chuẩn bị cho một giấc ngủ thật ấm áp bên cạnh đứa con trai mẹ yêu thương, thì chợt con hỏi :


- Mẹ, kể con nghe về chuyện của mẹ với bác ấy đi, ý con là, bố của Tường Vi đó.


Mẹ lại ngạc nhiên vì câu nói của con. Chần chừ một hồi,nhưng thấy con nhất quyết đòi nghe nên cuối cùng mẹ cũng kể.


Ừm, thì bác ấy là mối tình đầu của mẹ. Mẹ quen bác ấy khi còn đi học. Bác ấy học trên mẹ hai lớp.. Tình cảm học trò trong sáng nuôi tuổi thanh xuân của mẹ bằng những ước mơ ngây thơ rằng mẹ và bác ấy sẽ thành một đôi. Nhưng rồi không như mẹ nghĩ, khi bác ấy thực hiện nghĩa vụ quân sự, ông bà ngoại bắt mẹ lấy một người khác, đó là ba con.


Năm đó mẹ mới mười chín tuổi. Mười chín tuổi, mẹ lấy chồng. Mười chín tuổi mẹ hoài thai đứa con đầu lòng. Mười chín tuổi, cha con qua đời sau một tai nạn bất ngờ. Mười chín tuổi mẹ thành góa bụa.


Nhiều người nói mẹ bỏ đi cái thai còn ít tháng để bắt đầu một cuộc sống khác. Nhưng làm sao mẹ làm vậy được con à. Mẹ về nhà ngoại sống trong tủi hổ lầm lũi và cuối cùng cũng chờ được ngày sinh con ra đời. Lúc thấy con, con như một thiên thần, chỉ cần vậy thôi thì bao nhiêu điều đắng cay trước đó với mẹ chẳng là gì trong khoảnh khắc ngọt ngào bế con trên tay...


- Mẹ, tên con là do bác ấy đặt?


Mẹ nhẹ nhàng gật đầu.Con trai khiến mẹ ngạc nhiêu nhiều đến nỗi không còn biểu cảm nào cho sự bất ngờ nữa. Đến bây giờ mẹ vẫn tự hỏi, làm sao con biết nhiều thứ vậy con trai?


Lúc bác ấy quay về, biết mẹ đã bở lỡ lời hứa hẹn tình yêu ngày nào, nhưng vẫn ở bên mẹ, chăm sóc mẹ và chính bác ấy là ngươi đưa mẹ vào nhà thương trong ngày sinh con, khi gần như tất cả những người trong nhà ngoại đều thờ ơ với cơn đau bụng của mẹ. Bác ây bồng con trên tay, nhìn qua cửa sổ của phòng hậu sản ngày đó, nơi có một hàng hàng hoa Hải Đường trắng được chăm tỉa thật đẹp. Bác ấy hỏi mẹ, có muốn con trở thành một chàng trai may mắn và hạnh phúc không? Đương nhiên là mẹ gật đầu rồi, không có người mẹ nào không muốn thế cả. Bác ấy nói Hải Đường là loài hoa tượng trưng cho một chàng trai được ái mộ, ấm áp và vui tươi .Vậy nên mẹ đồng ý với cái tên Hải Đường ấp ủ những điều tốt đẹp nhất dành cho con.


Bác ấy muốn cưới mẹ, Nhưng gia đình bác ấy không thể chấp nhận một người phụ nữ đã qua một đời chồng như mẹ, dù khi đó mẹ mới hai mươi.Bác ấy làm đủ cách cũng chỉ đổi được một thỏa hiệp rằng, mẹ để con ở lại và đám cưới sẽ được diễn ra. Nhưng làm sao mẹ có thể làm vậy, làm sao mẹ có thể để con lại n hà ngoại với những người vốn chưa bao giờ mong muốn sự tồn tại của con? Mẹ không thể. Với mẹ,lúc đó, con là tất cả. Vậy nên,thêm một lần, mẹ phụ tình bác ấy.


- Mà sao con hỏi chuyện này?


- Dạ không, tự nhiên hôm nay con đọc một bài viết về tuổi thanh xuân, con thắc mắc về thanh xuân của người phụ nữ quan trọng nhất đời con thôi.


Con nói và cười. Vẻ mặt con bình thản, kiểu như con đã biết hết mọi chuyện. Con trai, con làm mẹ bối rối quá, thật ra con đang nghĩ gì?

↑↑
Chìa khoá tình yêu

Chìa khoá tình yêu

Nàng chọn mặc bộ đồ lót và váy ngủ mà chàng thích nhất, nàng trang điểm và sức

24-06-2016
Bố...!!!

Bố...!!!

Nhìn trên tay bố còn mấy chục ngàn tiền lẻ, con không lấy trả lại cho bố, bố cũng

29-06-2016
Không nhan sắc

Không nhan sắc

Thơm đứng bên cửa sổ, tóc buộc ở sau gáy bằng một sợi dây thun màu vàng. Trong ngày,

01-07-2016
Ký ức tuổi thơ

Ký ức tuổi thơ

Mỗi một câu chuyện ra đời thường là sau khi có biến cố hay sự kiện nào đó. Tôi

27-06-2016
Cúc áo của mẹ

Cúc áo của mẹ

Buổi trưa về đến nhà, trước mặt khách đến thăm, cậu cắt nát vụn chiếc áo mới

30-06-2016
Tôi và những giấc mơ

Tôi và những giấc mơ

"Tôi là người có thể thâm nhập vào giấc mơ người khác. Và bạn biết đấy, mộng

24-06-2016
Bản năng diệu kỳ

Bản năng diệu kỳ

Bố mẹ của tôi gặp nhau tại Úc khi cả hai đang du học. Cả hai đã quyết định kết

25-06-2016
Thần gió và mặt trời

Thần gió và mặt trời

Gió và Mặt trời đã tranh chấp dữ dội rằng ai mạnh hơn. Bỗng nhiên họ thấy một

24-06-2016
Cơ hội nhỏ nhất

Cơ hội nhỏ nhất

Lời khuyên của cha rất thực tế, nhưng cũng thật đau lòng cho tôi, bởi lẽ, trường

30-06-2016
Một chuyến đi

Một chuyến đi

Ngồi trên xe từ sân bay về nhà, cô chẳng biết nói gì trong câu chuyện phiếm về cuộc

23-06-2016
Lạc lối

Lạc lối

Tôi là ai? Tôi từ đâu đến? Tháng ngày hôm nay đã là bao nhiêu rồi? Tuyết vẫn còn rơi

24-06-2016
Đôi đũa lệch

Đôi đũa lệch

Tại sao anh không về nhà? Tại sao anh để cho người phụ nữ đó gọi điện mà không

23-06-2016