Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 48 đánh giá )

Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long - Chương 9 - Ý trời như đao

↓↓

Trong sân không có ai, vì vậy cửa lớn không đóng lại, vì vậy Dương Tranh không cần phải gõ cửa chỉ đi thẳng một mạch vào trong nhà.

bạn đang xem “Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Triệu Chính hiển nhiên cảm thấy rất bất ngờ, nhưng y vẫn gắng gượng đứng dậy, cười nửa miệng hỏi Dương Tranh:


- Chú thật là khách quý, hôm nay đại giá quang lâm, có phải là có tin mừng gì cho tôi không ?


- Không có, ngay cả một tin mừng cũng không.


Dương Tranh nói:


- Tôi chỉ bất quá lại đây ngồi nói chuyện chơi với ông môt lát.


Triệu Chính chẳng còn thấy nụ cười đâu nữa, y sa sầm nét mặt nói:


- Lão đệ, không lẽ chú đã quên mất hạn kỳ của chú chỉ còn có bốn năm ngày gì nữa sao, chú còn tâm tình đâu lại đây nói chuyện chơi ?


Dương Tranh chẳng thèm để ý, y đi thẳng vào trong phòng khách ở trước nhà.


Triệu Chính nhìn chăm chăm vào sau lưng y, vào cái đồ y gói cầm trong tay một hồi, rồi cũng theo vào, thái độ của y lại thay đổi, nét mặt lại tươi cười lên:


- Chú đã lại đây, ăn một miếng cơm rồi đi. Tôi kêu người đi lấy rượu cho chú.


- Không cần.


Dương Tranh đang nhìn bức họa trên tường:


- Ông nghe tôi nói chuyện này xong, đại khái sẽ không mời tôi uống rượu nữa.


Triệu Chính chau mày hỏi:


- Rốt cuộc chú muốn nói chuyện gì vậy ?


Dương Tranh bỗng quay người lại, nhìn thẳng vào y:


- Tôi bỗng có một thứ suy tưởng thật kỳ quái, bỗng phát hiện ra ông là một người thật là siêu đẳng.


- Sao ?


- Nghê Bát cướp tiêu xong, hành tung vẫn giữ rất bí mật, vậy mà ông biết được.


Dương Tranh nói:


- Chụp được yếu phạm như Nghê Bát là một công lao thật to lớn, vậy mà ông không chịu lại tranh công với tôi.


Y lạnh lùng nói tiếp:


- Hình như ông đã sớm biết bạc đã bị tráo từ đời nào, quả thật là siêu đẳng.


Triệu Chính biến hẳn sắc mặt:


- Chú nói thế là có nghĩa gì ?


Dương Tranh cười nhạt:


- Tôi có ý gì ông là người còn rõ ràng hơn ai.


Y nói:


- Chuyến tiêu lớn dường đó, Vương Chấn Phi còn không chịu thân tự đi áp, nhưng bạc vừa được đem về, ngay tối hôm đó y đã về ngay lại, lúc bắt thủ phạm cướp tiêu chẳng thấy ông đâu, nhưng khi Vương Chấn Phi vừa đến, ông đã lò dò lại, không những vậy lập tức đã truy ra ngay bạc đã bị tráo rồi.


Dương Tranh lại nói:


- Muốn tráo bao nhiêu đó bạc không phải là chuyện dễ dàng, phải tốn biết bao thì giờ, tôi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ nghĩ ra được có một người có đủ thì giờ làm chuyện đó.


Triệu Chính mặt mày xanh lè, nhưng còn cố ý hững hờ hỏi Dương Tranh:


- Chú nói đó chắc là Nghê Bát ?


- Nếu Nghê Bát tráo bạc, y đã chẳng vì mấy xe bạc giả đó mà đi liều mạng, cũng không đến nổi chết oan như vậy.


Dương Tranh nói:


- Nếu là mấy tên tiêu sư đi áp tiêu làm, thì bọn họ cũng không vì thế mà bị chết.


Y bỗng thở ra một tiếng:


- Triệu đầu nhi, ông đã có nhà có đất, tại sao còn đi cấu kết Thanh Long hội, làm những chuyện như vậy ? Không lẽ ông cho là tôi còn không biết Vương Chấn Phi là người của Thanh Long hội ?


Triệu Chính không phủ nhận nữa, y hỏi Dương Tranh:


- Chú muốn tôi phải làm sao ?


- Tôi muốn ông nói ra Vương Chấn Phi hiện giờ đang ở đâu.


Dương Tranh nói:


- Tôi còn muốn ông đi thú nhận tội lỗi.


- Được, ta làm được chuyện đó.


Triệu Chính bằng lòng tỉnh bơ:


- Chỉ tiếc là dù ta có cho chú biết Vương Chấn Phi đang ở đâu, chú cũng chẳng làm gì được y.


- Tại sao ?


Triệu Chính cố ý thở ra:


- Cửa hầu phủ thâm sâu như biển, chú vào được đó bắt người sao ?


Địch Tiểu Hầu, Địch Thanh Lân, bao nhiêu chuyện đó vốn không có liên hệ gì đến y, bởi vì y vĩnh viễn ở trên cao. Những chuyện dơ dáy xấu xa trong chốn giang hồ làm sao lại dính vào tấm thân trắng toát không nhiễm một chút bụi trần kia ?


Có điều bao nhiêu chỗ trọng yếu đều tập trung vào một con người của y.


Dương Tranh bỗng sực nhớ lại lời nói của phụ thân y lúc còn sống:


... Có những người rất giống con nhện, suốt ngày ngồi dệt võng không ngớt, đợi người khác sa vào lưới của y, nhưng người đầu tiên bị nằm dính kẹt trong cái lưới đó chính là y.


... Có những người cho rằng nhện ngu muội, chính con nhện ắt cũng biết là vậy, nhưng nó không thể không làm vậy, bởi vì cái mạng lưới ấy không những là lương thực của nó, mà còn là cái lạc thú của nó, không dệt võng là không cách nào sống nổi.


- Ta sẽ đi tự thú đấy.


Triệu Chính lại nói:


- Ta và bọn họ không phải là một thứ, ta ăn lương bỗng nhà quan, làm chuyện quan, pháp luật nhà quan đã mọc rễ trong người ta, có những chuyện ta làm không được.


Y gắng gượng cười lên một tiếng:


- Huống gì tuy ta có cấu kết chút ít với bọn họ, thật ra ta cũng chẳng làm chuyện gì quá tệ, nếu ta ra tự thú, tội trạng cũng không lớn gì, còn chú thì sao ? Có thật chú sẽ vào hầu phủ bắt người không ?


Dương Tranh trả lời rất mau lẹ ngắn gọn, mà cũng rất bình tĩnh:


- Đúng vậy.


Y nói:


- Hiện tại tôi đi đây.


- Vậy thì ta tiễn chú đi trước.


Triệu Chính nói:


- Nhưng chú lại đó, nhất định phải đặc biệt cẩn thận.


Dương Tranh chẳng nói gì thêm, nói đến bao nhiêu đó, bất cứ nói thêm gì nữa cũng dư thừa thôi.


Y bước ra ngoài.


Bọn họ lẳng lặng đi qua cái sân nhỏ, lão già mài dao đang còn ngồi cúi đầu mài dao, làm như chẳng nghe chẳng thấy điều gì, bởi vì lão ta đang tập trung tinh thần mài hai cây đao không lấy gì làm trân quý lắm.


Còn thanh phác đao những người trong lục phiến môn hay xài đã được mài xong, lưỡi đao lấp lánh dưới ánh mặt trời.


Dương Tranh đi qua bên cạnh lão, Triệu Chính cũng đi qua, bỗng xoay người hớt lấy cây phác đao chém một nhát vào sau cổ Dương Tranh.


Ít nhất y cũng cho rằng nhát đao đó đã chém vào sau cần cổ của Dương Tranh, bởi vì y tin chắc nhát đao đó không thể nào trật được.


Chỉ tiếc là y vẫn bị trật.


Dương Tranh hình như đã tính đúng Triệu Chính sẽ làm vậy, y bỗng khom lưng lại, xoay ngược tay phản kích, lấy cây Ly Biệt Câu đang được bọc lại bằng miếng vải đánh vào giữa rẻ xương sườn thứ tư và thứ bảy giữa ngực Triệu Chính.


Xương sường gãy nát, cây phác đao rớt xuống.


Gương mặt của Triệu Chính vì đau đớn và kinh hãi mà nhăn nhúm lại, nhăn nhúm xong bỗng cứng đơ ra, vĩnh viễn không còn trở lại như xưa.


Vì vậy sau này y ở trong tù, bạn bè trong đó đặt cho y một cái biệt hiệu, gọi là "quái kiểm".


Dương Tranh nhìn y thở ra:


- Tôi thật tình đang hy vọng ông chiếu theo lời ông đáp ứng tôi mà làm, chỉ tiếc là tôi cũng biết ông nhất định không chịu làm vậy, ông đã lọt chân vào đó sâu quá rồi.


Lão già nãy giờ đang cúi gằm đầu mài dao bỗng thở ra một tiếng, nói ra một câu không ai ngờ lão sẽ nói ra.


Lão bỗng than thở rồi nói:


- Con trai của Dương Hận quả thật không hổ là con trai của Dương Hận.


Dương Tranh xoay người lại, kinh ngạc nhìn lão già mài đao thọt chân ốm yếu suy nhược:


- Sao ông biết tôi là con của người đó ?


- Bởi vì dáng điệu của ông bây giờ in hệt lúc tôi gặp y không sai tí nào.


Lão già nói:


- Ngay cả tính khí cũng vậy.


- Ông gặp người lúc nào ?


- Đấy là chuyện đã xa xưa lắm rồi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Chị/Cô! Anh yêu em!

Chị/Cô! Anh yêu em!

Tôi tát cậu ta, lần đầu tiên trong đời tôi tát một người và đó lại là cậu Sinh

23-06-2016
Bánh giò

Bánh giò

Bánh giò sẽ mãi là người bạn đồng hành cùng con cho tới cuối đời. *** Lê đôi

23-06-2016
Me hài ola ngày 25-06-2016

Me hài ola ngày 25-06-2016

Trước đây bạn có những điều tuyệt vời không chỉ me hài ola mà còn nhiều thứ khác

25-06-2016
Mẹ con Đậu Đũa

Mẹ con Đậu Đũa

 Tôi ngồi như pho tượng. Người cha ngượng ngùng xọc tay vào túi quần, lom khom tấm

01-07-2016
Chim ưng và cáo

Chim ưng và cáo

Chim ưng và Cáo quyết định sống với nhau như bạn bè và thoả thuận ở gần nhau cho

24-06-2016

XtGem Forum catalog