Tư Tư vốn là người đàn bà trong chốn phong trần, đâu có tình cảm sâu xa gì với Địch Thanh Lân.
bạn đang xem “Thất chủng binh khí 6 - Ly Biệt Câu - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Dương Tranh tuy nghĩ trong lòng như vậy, nhưng y không nói ra, y biết trước giờ Lữ Tố Văn vẫn coi Tư Tư như em gái mình, nghe nói vậy chắc chắn nàng sẽ không bằng lòng.
Vì vậy y chỉ nói:
- Em xem cô ấy đi đâu bây giờ ?
- Em nghĩ không ra, cũng không nghĩ đến làm gì.
Lữ Tố văn nói:
- Bởi vì em không tin chút nào cả.
- Không tin chuyện gì ?
- Không tin lời Địch Thanh Lân nói, không tin Tư Tư bỏ y đi.
Lữ Tố Văn nói:
- Bởi vì Tư Tư có nói với em, hạng người đàn ông như Địch Thanh Lân, chính là người trong mộng của cô ấy, cô ấy nhất định là tìm cách bám dính y.
Nàng nói tiếp:
- Tư Tư không bao giờ nói dối trước mặt em.
... Chuyện đời thay đổi liền liền, trái tim đàn bà thay đổi còn nhanh hơn đó nữa, nhất là những người đàn bà như Tư Tư, dù lúc đó có nói thật chăng nữa, chẳng ai dám bảo đảm cái lối suy nghĩ của cô sẽ không thay đổi.
Dương Tranh dĩ nhiên cũng chẳng nói ra những ý nghĩ đó trong đầu của mình ra.
- Không lẽ em nghĩ là Địch Thanh Lân nói dối ?
Y hỏi Lữ Tố Văn:
- Không lẽ em nghĩ y đã làm gì Tư Tư sao ?
- Em cũng không biết.
Lữ Tố Văn nói:
- Lấy thân phận của Địch Thanh Lân mà nói, đáng lý ra là chẳng đi nói dối làm gì, nhưng trong lòng em sợ sợ làm sao đó.
- Em sợ ?
Dương Tranh hỏi:
- Em sợ gì ?
- Sợ chuyện gì xảy ra.
- Chuyện gì sẽ xảy ra ?
- Chuyện gì cũng xảy ra được.
Lữ Tố Văn nói:
- Bởi vì em biết hạng người đàn ông như Địch Thanh Lân, nhất định không để cho người đàn bà nào bám dính lấy mình.
Nàng bỗng nắm chặt lấy tay Dương Tranh:
- Thật tình em sợ lắm. Vì vậy trước mặt y em không dám nói gì, không dám hỏi gì.
Còn y, tuy thân phận của y tôn quý vậy, nhưng sao em cứ cảm thấy y là con người lòng dạ thâm độc, chuyện gì cũng làm được.
Dương Tranh biết nàng quả thật đang sợ quá chừng, bàn tay nàng lạnh ngắt.
- Chẳng có chuyện gì để sợ.
Dương Tranh an ủi nàng:
- Nếu Địch Thanh Lân quả thật có làm gì Tư Tư, bất kể thân phận y có cao quý đến đâu, anh sẽ không tha cho y, không những vậy anh nhất định sẽ tìm Tư Tư ra cho em.
Lữ Tố Văn thở ra nhè nhẹ rồi nhắm mắt lại:
- Hôm qua đến giờ em còn chưa ngủ được tí nào, em ngủ ở đây một chút được không ?
Nàng nhắm mắt là ngủ ngay.
Bởi vì nàng đã yên lòng lắm, tuy trước giờ nàng chưa hề tín nhiệm người đàn ông nào, nhưng nàng tín nhiệm vào Dương Tranh.
Nàng tin rằng chỉ cần có Dương Tranh bên cạnh, sẽ không có một ai sẽ làm hại nàng được.
Đêm càng khuya, tiếng người đã ngưng bặt.
Trong cái thành nhỏ thuần phác này, cuộc đời rất đơn giản, hiện tại ai ai cũng đã đi ngủ.
Trừ người mẹ già của Tiểu Hỗ Tử và người vợ mới cưới của lão Trịnh đang đau lòng muốn chết đi kia, trong thành không chừng chỉ có một người còn chưa ngủ.
oo Khách sạn lớn nhất trong thành là khách sạn Duyệt Bảo.
Đây là một khách sạn mới khai trương, phòng ốc còn đang mới mẻ, nhưng mấy hôm trước bỗng lại bỏ thêm ra mấy trăm lạng bạc trùng chỉnh một mé dãy phòng phía tây.
Ông chủ khách sạn không muốn bỏ ra bao nhiêu đó tiền tu sửa thêm, nhưng y không làm không được.
Đấy là vì có người rất có thế lực bắt y phải làm vậy, bởi vì sẽ có một vị thân phận cực kỳ cao quý lại đây ở một đêm.
Cái vị khách cao quý này là một người rất giảng cứu, tuy y chỉ ở có một đêm, chuyện gì cũng không được đại khái. Vị khách quý này chính là Địch Thanh Lân.
Địch Thanh Lân mặc chiếc áo bào rộng màu trắng như tuyết, cầm ly rượu bạch ngọc đựng đầy rượu lưu ly, nằm dựa nghiêng lên một chiếc ghế dựa lót da dê xứ Ba Tư màu trắng toát, hình như y đang có tâm sự gì đó, mà làm như đang đợi ai.
Y đang đợi một người.
Bởi vì bên ngoài đã có người đang gõ cửa, tóc, tóc tóc tóc, gõ như vậy hai lần, Địch Thanh Lân mới hỏi:
- Ai đó ?
- Mười ba tháng giêng.
Người bên ngoài lập lại thêm lần nữa:
- Mười ba tháng giêng.
Đấy là ngày tháng, không phải là tên người. Không chừng không phải là ngày tháng, mà là một thứ ám hiệu gì đó đã được dàn xếp sẵn.
Nhưng hiện tại ám hiệu đó đại biểu cho một người, thuộc vào một tổ chức khổng lồ bí mật.
Bốn trăm năm nay, trong giang hồ không hề có tổ chức nào lớn bằng Thanh Long hội.
Thuộc hạ trong tổ chức có ba trăm sáu mươi lăm phân đà, rải rác thiên hạ, lấy âm lịch làm đại biểu, Mười Ba Tháng Giêng chính là đại biểu cho một đà chủ của một phân đà.
Địch Thanh Lân đang đợi chính là người này, công tác lần này, chính là do người này phụ trách thay mặt Thanh Long hội liên lạc với y.
Người vừa bước vào, tráng kiện cao lớn, ăn mặc diêm dúa, thấy y, ngay cả Địch Thanh Lân trước giờ rất thản nhiên cũng lộ vẻ kinh ngạc:
- Là ngươi sao ?
- Tôi biết tiểu hầu gia nhất định không ngờ rằng Mười Ba Tháng Giêng là tôi.
Người này cười hì hì nói, gương mặt phì nộn không có điểm gì là giả trá:
- Rất ít người biết tôi cũng là người trong Thanh Long hội.
Dù cho có người biết được cũng sẽ phải nghi ngờ, người hùng cứ một phương là Hoa Khai Phú Qúy Hoa Tứ gia đây tại sao lại chịu khuất phục dưới tay người khác ?
Nhưng Địch Thanh Lân hiểu được điểm đó.
Nếu Thanh Long hội muốn tiếp thu người nào, người đó sẽ không có cơ hội để lựa chọn.
... Không gia nhập hội chỉ còn đường chết.
... Nếu một người là chủ nhân của Mẫu Đơn sơn trang, nếu gia tài mình nhiều đủ để mười tám đời con cháu tiêu xài không hết, người đó có muốn chết không ?
Dù một người không có đồng bạc nào, y cũng không muốn chết.
Địch Thanh Lân mỉm cười:
- Thật tình tôi không ngờ tới.
Y hỏi ngược lại Hoa Tứ gia:
- Ông có nghĩ là tôi sẽ giết người được không ?
- Tôi không nghĩ ra được.
Hoa Tứ gia thừa nhận:
- Tôi nằm mộng cũng nghĩ không ra.
- Có điều bây giờ ông đã biết, thi thể của Vạn đại hiệp là do chính tay ông bỏ vào quan tài đấy.
Địch Thanh Lân nhấp một miếng rượu:
- Thủ lãnh các ông giao cho tôi chuyện đó, tôi cũng đã làm xong rồi.
- Tôi đã báo cáo chuyện đó rồi, phía trên đã có nói xuống, nếu tiểu hầu gia có chuyện gì muốn làm, chúng tôi nhất định sẽ tận lực.
Hoa Tứ gia bỗng không cười nữa, y nghiêm trang nói:
- Nếu tiểu hầu gia muốn tôi đi chết đâu đó, tôi sẽ lập tức đi đâu đó chết ngay.
Địch Thanh Lân nhìn đăm đăm vào màu rượu lưu ly trong ly bạch ngọc, một hồi thật lâu mới mở miệng:
- Tôi không muốn ông đi đâu chết, tôi hy vọng ông được trường thọ phú quý, nhiều con nhiều cháu.
Y nói:
- Có một người tôi không muốn cho sống thêm tí nào nữa, ngay cả một ngày cũng không muốn.
- Tiểu hầu gia đang nói đến ai ?
Chương trước | Chương sau