Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 108 đánh giá )

Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông - Chương 6 - Núi Hoang Thiếu Nữ Thoát Nạn Từ Nay Vùng Vẫy Lên Đàng Xông Pha

↓↓
Nhắc lại Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương, khi thừa cơ Kim Cô Lâu và Từ Lưu Bản gây sự đánh nhau, bèn nhanh nhẹn bỏ chạy đi thẳng. Chẳng mấy chốc sau, cả hai lướt đi xa ngoài bốn năm dặm đường.


Khi nhìn lại về phía sau, chẳng còn trông thấy ai truy đuổi theo, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương mới chậm chân lại. Tây Môn Nhất Nương lên tiếng nói:


- Chiếc hộp gỗ bọc gấm này, chúng ta đã xem kỹ đến hai lần rồi, và chứng tỏ đấy rõ ràng là một chiếc hộp trống không, thế chẳng hiểu vì lẽ gì mà quần hùng võ lâm lại bám sát theo ta mãi? Lữ Đằng Không nói:


- Còn có một điều này mới thực đáng nghi ngờ. Ấy là việc chúng ta nhận lãnh món hàng áp tải quái dị này tại thành Nam Xương, chỉ mới cách nay có độ mấy hôm, thế chẳng hiểu tại sao nhân vật võ lâm khắp thiên hạ đều hay biết được tin ấy cả? Tây Môn Nhất Nương suy nghĩ một chốc, bỗng ồ lên một tiếng, nói:

bạn đang xem “Lục chỉ cầm ma - Nghê Khuông ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tôi đã hiểu rồi! Lữ Đằng Không hỏi:


- Bà đã hiểu chi thế? Tây Môn Nhất Nương nói:


- Chúng ta đã bị kẻ khác lợi dụng, để làm một cái đích nhắm của quần hùng võ lâm.


Chắc chắn người ấy có một vật chi vô cùng quan trọng, muốn đưa đến tận tay Kim Tiên Chấn Càn Khôn Hàn Tốn, nhưng lại sợ kẻ khác theo dõi cướp đi. Chính vì vậy, nên hắn ta mới giả vờ mang một món hàng đến, nhờ chúng ta áp tải, để ai nấy tưởng hắn đã trao vật ấy cho chúng ta rồi, nhưng kỳ thực, hắn ta lại sai một người khác bí mật lên đường, mang vật ấy đi.


Trong khi đó, tất cả quần hùng trong võ lâm đều chú ý vào chúng ta, và ùn ùn theo dõi hành tung của mình, giúp cho đối phương chuyển được món vật ấy đi một cách an toàn.


Lữ Đằng Không suy nghĩ một lúc thấy lời nói rất hữu lý, nên bất giác tức giận nói:


- Nếu thế, người mang chiếc hộp không này đến mướn mình áp tải, quả là một con người đáng ghét! Tây Môn Nhất Nương cười lạnh lùng, nói:


- Nhận tiền của người ta, mình phải gánh lấy cái họa cho người ta chứ sao, vậy còn bảo đáng ghét nổi gì? Lữ Đằng Không nghe thế, biết người vợ già của mình đang tỏ lộ sự bất mãn trước tánh tham tiền tài của mình, nên sắc mặt không khỏi bừng đỏ, nói:


- Chân tướng của việc này ra sao, chắc chắn không bao lâu nữa sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Vậy chúng ta không thể phán đoán một cách liều lĩnh được.


Tây Môn Nhất Nương cười nhạt, song im lặng không nói chi thêm. Trong sự im lặng đó, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đều có ý nghĩ là suốt bao nhiêu năm qua, họ sống trong cảnh êm ấm an nhàn, nhưng bất thần bao nhiêu biến cố lại xảy đến dồn dập, và việc đã làm cho họ đau lòng nhất, chính là việc Lữ Lân bị đối phương sát hại. Do đó, cả hai đều cảm thấy hết sức đau khổ, rầu lo tràn ngập cõi lòng.


Song vì tình nghĩa vợ chồng giữa hai người từ trước đến nay luôn luôn đậm đà êm ấm, nên dù giờ đây gặp phải biến cố trên, họ vẫn nhẫn nhịn nhau, không ai đỗ lỗi cho ai, hoặc gây gổ với nhau.


Sau đó, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương cùng im lặng tiếp tục lướt thẳng về phía trước.


Trên đường đi, trong lòng của hai người lúc nào cũng cảm thấy lo âu, buồn bã. Nếu họ không nghĩ đến cái chết vô cùng thảm thiết của Lữ Lân, thì cũng nghĩ đến chiếc hộp gỗ bọc gấm đầy thần bí mà họ đang lãnh áp tải. Hơn nữa, lúc nào họ cũng phải đề phòng những cao thủ võ lâm bất thần tràn ra tấn công.


Chính vì vậy, nên chẳng mấy chốc sau, dù trời đã ngã bóng hoàng hôn mà cả hai tựa hồ vẫn không hề hay biết. Mãi đến khi mây xám đã phủ kín không gian, Lữ Đằng Không mới giật mình nói:


- Phu nhân, tại sao chúng ta đã đi rất xa rồi, thế mà vẫn không thể vượt ra khỏi vùng Tây Thiên Mục? Tây Môn Nhất Nương ngửa mặt nhìn khắp bốn bên, thấy đâu đâu cũng có những ngọn núi cao chọc trời vây bọc, trong khi màn đêm đang từ từ buông rũ, không khỏi nghi là mình đã đi lạc đường rồi.


Lữ Đằng Không lại lên tiếng nói:


- Phu nhân, tại Tây Thiên Mục này, núi đồi chớm chở, trùng điệp, và là một địa phương khó tìm lối đi nhất. Hiện giờ trời đã sụp tối, nếu ta nhắm mắt đi liều thì chắc chắn sẽ bị lạc đường, vậy hãy tìm nơi yên nghỉ, chờ đến sáng sớm ngày mai, sẽ tìm lối đi cũng không muộn! Tây Môn Nhất Nương cất giọng bực tức nói:


- Nếu thế, chúng ta lại để cho tên lão tặc Lục Chỉ ấy sống thêm được một hôm nữa.


Thì ra, trong lòng bà ta không giờ phút nào lại không nghĩ đến chuyện xông thẳng lên Tiên Nhân Phong tại vùng núi Võ Di, để tìm Lục Chỉ Tiên Sinh, báo thù cho đứa con trai yêu quý. Do đó, bà ta hết sức nóng lòng, muốn hành động sớm ngày nào hay ngày đó.


Lữ Đằng Không cười đau đớn, nói:


- Khi chúng ta tìm đến Điểm Thương và Nga My, mời được các cao thủ trong hai phái này rồi, còn sợ gì không trả được mối thâm thù ấy nữa sao? Giữa lúc hai người đang chuyện trò, bỗng trông thấy từ phía xa, giữa khu rừng núi, bỗng có ánh đèn sáng lập lòe, nên cả hai đều không khỏi giật mình sửng sốt.


Vì giữa một vùng núi non hoang dại, đâu đâu cũng có tiếng sói đói tru dài, thực không ai có thể tưởng tượng được, lại có người dám cất nhà để ở.


Do đó, Lữ Đằng Không liền đưa mắt nhìn về phía Tây Môn Nhất Nương một lượt, nói:


- Phu nhân, nếu ở nơi này có nhà cửa dân cư, tại sao chúng ta không tìm đến để ngủ trọ một đêm cho khỏe? Tây Môn Nhất Nương nói:


- Ông đã thế nào rồi? Suốt dọc đường, chúng mình gặp phải bao nhiêu chuyện rối, thế còn chưa đủ sao, mà còn định đi tìm thêm chuyện rối nữa? Lữ Đằng Không cất tiếng cười nhạt, nói:


- Phu nhân, có phải bà đã bị đám người ấy làm cho kinh hoảng rồi không? Kể từ lúc ở Nam Xương ra đi đến giờ, chúng ta đã gặp được bao nhiêu cao thủ và bọn họ đã gây tổn thất gì cho ta? Tây Môn Nhất nương cũng bật cười, nói:


- Thôi, tôi chiều theo ý ông vậy! Liền đó, hai người bèn nhắm ngay hướng có bóng đèn, tiếp tục đi nhanh tới. Và họ trải qua một đoạn đường chẳng bao xa, lại thấy tại nơi ấy có bốn ánh đèn, chứ không phải một.


Khi hai vợ chồng của Lữ Đằng Không đi đến gần thêm, trông thấy tại nơi ấy chính là một vùng núi có địa hình rất kín đáo, và sát bên một bức vách đá cao có một dãy nhà gồm đến tám chín gian. Đồng thời, những gian nhà đó đều được xây cất bằng những tảng đá to chắc chắn, cửa sơn đen, đang đóng kín mít.


Bốn ánh đèn mà hai người nhìn thấy được chính là từ bốn chiếc lồng đèn to treo trước cổng chiếu ra. Bốn chiếc lồng đèn ấy to một cách lạ lùng, màu vàng kim, hình dáng rất quái dị, thử nhìn qua thì không ai biết nó có hình dáng chi, nhưng một ngọn gió lùa nhẹ đến, khiến bốn chiếc lồng đèn ấy xoay tròn một vòng, người ta mới nhận ra được là nó làm theo hình dáng một chiếc đầu lâu khổng lồ! Bởi thế, Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương không khỏi giật mình.


Tây Môn Nhất Nương hạ giọng nói nhỏ rằng:


- Thực không ngờ chúng ta nhắm mắt đi càng, mà lại đi đến sào huyệt của gã Kim Cô Lâu.


Lữ Đằng Không gượng cười nói:


- Đây mới thực là một việc bất ngờ. Bốn chiếc lồng đèn này xem ra mới vừa được thắp sáng, vậy chả lẽ gã Kim Cô Lâu ấy đã trở về rồi chăng? Tây Môn Nhất Nương suy nghĩ một lúc, nói:


- Theo tôi, chưa hẳn đúng thế đâu. Vì nếu hắn đã trở về, chả lẽ chúng ta lại không gặp được hắn lúc đi dọc đường? Lữ Đằng Không nói:


- Vừa rồi, bà có nhớ là gã Kim Cô Lâu ấy đã bảo chiếc hộp gỗ của chúng mình lãnh áp tải có tương quan to tát đến hắn ư? Lúc bấy giờ, vì chúng ta chưa kịp hiểu ra, là mình đã bị người ta tìm cách trêu cợt, nên mới không bằng lòng nói trắng sự việc cho hắn biết, trong chiếc hộp trống trơn chẳng có đựng một thứ chi cả. Giờ đây, mình đã biết được dụng ý của kẻ mang chiếc hộp này đến mướn áp tải rồi, thực quả hết sức căm tức, vậy tại sao không tìm cách trả đũa đối phương cho hả giận? Do đó, mặc dù gã Kim Cô Lâu ấy có ở nhà hay không, chúng mình cũng bước vào xin ngủ trọ, rồi sẽ tùy cơ ứng biến sau.


Tây Môn Nhất Nương cười, nói:


- Hay lắm, chúng ta nên lấy hành động của người ấy, trừng trị trở lại người ấy cho đích đáng.


Vừa nói, hai người cũng vừa đưa chân bước thẳng đến phía cổng nhà. Nhưng cả hai vừa mới đến nơi, chưa kịp kéo cái khoen sắt trên cánh cổng để khua lên gọi cửa, bỗng nghe từ bên trong, có một giọng nói trong trẻo của một cô gái vọng đến rằng:


- Ai vừa đến thế? Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương không khỏi giật mình, vì vừa rồi hai người bước đi rất nhẹ, thế mà họ vừa mới bước đến trước cổng nhà, là người ở bên trong đã hay biết ngay. Như vậy, cũng đủ thấy nhĩ lực của cô gái ấy thực vô cùng thính nhạy.


Tây Môn Nhất Nương đưa mắt ra hiệu cho Lữ Đằng Không một lượt, nói:


- Chúng tôi là người đi lỡ đường, muốn tìm vào đây xin ngủ trọ một đêm.


Cô gái trong gian nhà im lặng một lúc thật lâu, mới lên tiếng đáp:


- Bà có thể đến được nơi này, vậy chắc chắn là người trong võ lâm chứ gì? Thế tại sao bà không tìm một nơi kín đáo ở ngoài để ngủ hoặc tiếp tục lên đường bất kể đêm khuya? Trái lại, tìm đến để ngủ trọ nơi này, chẳng phải tự mình đi tìm lấy chuyện rắc rối cho mình hay sao? Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương nghe giọng nói trong trẻo và dịu dàng của cô gái ấy, đoán biết tuổi cô ta cũng hãy còn rất nhỏ. Hơn nữa giọng nói của cô ta lại vô cùng buồn bã, ai oán, nên cả hai không khỏi hết sức lấy làm lạ.


Theo sự hiểu biết của Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương, từ trước đến nay Kim Cô Lâu chỉ đi đứng trong võ lâm một mình, không nghe ai nói là hắn ta có bạn tình. Vậy chả lẽ nơi này không phải là nơi cư trú của gã Kim Cô Lâu ấy hay sao? Nhưng nếu tại nơi đây không phải là nơi cư trú của Kim Cô Lâu, tại sao ở ngoài cổng lại có treo bốn chiếc lồng đèn hình đầu lâu như thế? Tây Môn Nhất Nương suy nghĩ một lúc, mới lên tiếng hỏi:


- Có phải vì không có chủ nhân ở nhà, nên cô không tiện lưu khách chăng? Cô gái bên trong cất giọng như rất kinh ngạc, nói:


- Ủa, tại sao bà lại biết được là không có chủ nhân ở nhà? Vừa nói đến đây, bỗng nghe bên trong gian nhà có tiếng lòi tói sắt kéo lết trên đất, khua nghe loảng xoảng không ngừng. Và chỉ trong chốc lát sau, thì tiếng động ấy đã tiến đến bên cửa, rồi mới dừng lại. Kế đó, lại nghe có tiếng lạch cạch, chứng tỏ cô gái ấy đang mở then cửa ra.


Bởi thế, Tây Môn Nhất Nương vội vàng thò tay xô nhẹ cánh cửa, và khi cánh cửa đã mở rộng, thì bà ta không thể sửng sờ kinh ngạc.


Thì ra, bà ta đã trông thấy tại khung cửa, xuất hiện một người con gái trẻ tuổi, mớ tóc trên đầu cô ta óng mượt như những sợi tơ, xõa đến tận vai, đôi mày xanh biếc như xuân sơn, đôi mắt trong veo như thu thủy, chiếc mũi dọc dừa xinh như ngọc, khuôn mặt kiều diễm vô song.


Nhưng y phục trên người cô ta thì lại rách mướp, trên vai áo phía trái rách thành một lỗ to, khiến mớ da thịt trắng như tuyết cũng phơi bày cả ra ngoài. Hơn nữa, trên lớp da ấy, lại có vô số những lằn roi bầm tím chằng chịt, trông hết sức thương tâm.


Tất cả những việc đó đã là rất quái dị rồi, song còn có việc quái dị hơn, ấy là trên hai cổ tay của cô gái ấy, đều có hai cái vòng thép nặng nề khóa cứng. Đồng thời, dính liền với hai chiếc vòng thép ấy, là hai sợi lòi tói to cỡ bằng cổ tay, dài ba bốn trượng, dính liền với một cây cột bên trong gian nhà.


Tây Môn Nhất Nương đứng sửng sờ một lúc thực lâu, cũng không làm thế nào hiểu được lai lịch của cô gái trước mặt. Nhưng riêng cô gái khi nhìn thấy hai người, thì sắc mặt tràn nét vui mừng, thò đầu ra khỏi cửa, ngó quanh quất một lúc rồi hạ giọng nói:


- Nhị vị đây chắc là Lữ tiêu đầu và Lữ phu nhân vừa từ Nam Xương đến đây chứ gì? Thôi, xin mời bước vào mau! Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương trông thấy cô gái bị hai sợi lòi tói nặng nề, chắc chắn xích chặt vào cây cột, không thể bước đi xa hơn ba trượng, hay nhiều nhất thì chỉ bước đi ra khỏi cửa để thắp cháy bốn chiếc lồng đèn mà thôi. Thế nhưng cô ta lại biết rõ được lai lịch của họ, thử hỏi trong lòng hai người không lấy làm lạ sao được? Bởi thế, cả hai đều lộ vẻ do dự, chưa bước vào nhà ngay.


Cô gái ấy thấy thế, liền lên tiếng nói:


- Xin nhị vị hãy an lòng, tôi tuyệt nhiên không có ác ý chi đối với nhị vị cả.


Tây Môn Nhất Nương thong thả đưa một bàn tay lên, sờ nhẹ vào mớ tóc trên đầu cô gái, cười nói:


- Dù cho cô có ác ý đi nữa, tôi đây cũng chẳng hề khiếp sợ. Nhưng tại sao cô lại biết rõ được lai lịch của chúng tôi như vậy? Có phải gã Kim Cô Lâu ấy đã nói cho cô nghe không? Cô gái vừa nghe qua ba tiếng "Kim Cô Lâu", sắc mặt liền hiện vẻ kinh hoàng, nói:


- Hắn... Hắn ta ở đâu rồi? Tây Môn Nhất Nương trông thấy cô gái ấy hết sức xinh đẹp, tánh tình lại dịu dàng dễ thương, hơn nữa, lại thấy cô ta bị xích cứng để giam giữ trong nhà, và chắc chắn đã bị đối phương đánh đập giày vò vô cùng thống khổ, nên trong lòng không khỏi thương hại, nói:


- Hiện giờ hắn ta đang cùng đánh nhau với Từ Lưu Bản bên bờ suối cách đây khá xa, do đó, chắc chắn hắn ta chưa trở về ngay được. Nhưng dù hắn ta có về đi nữa, có chi đáng sợ chứ? Cô gái nghe thế, thì sắc mặt bình tĩnh trở lại hơn. Sau khi Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương đưa chân bước qua khỏi cửa, thì cô ta vội vàng khóa cứng cánh cửa ấy lại. Trong lúc cô ta làm việc, thì hai sợi lòi tói sắt không ngớt khua loảng xoảng, nghe lạnh lùng ghê rợn vô cùng.


Khi Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương bước vào đến bên trong gian nhà, đưa mắt nhìn quanh, thì thấy sự bài trí thực là đơn giản, bàn ghế toàn làm bằng đá, trông xấu xí thô lậu không thể tả. Riêng cây cột dùng để xích cứng hai sợi lòi tói sắt ấy chính là một cây cột đúc bằng sắt rất nặng nề, không ai làm sao phá bỏ được.


Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương ngồi yên xuống ghế, thì cô ta lên tiếng nói:


- Thưa nhị vị, vãn bối có một việc muốn nhờ đến nhị vị giúp đỡ, chẳng rõ nhị vị có bằng lòng không? Tây Môn Nhất Nương nói:


- Ngươi có việc chi, thì cứ nói thẳng ra nghe nào? Cô gái ấy bèn nghiêng tay lắng nghe sự động tĩnh chung quanh một lúc khá lâu, mới lên tiếng đáp:


- Hiện nay, vãn bối đang bị gã Kim Cô Lâu ấy bắt sống mang về đây, và phụ thân của vãn bối hoàn toàn không hay biết được việc đó. Vậy, nếu nhị vị vui lòng báo giúp tin cho phụ thân của vãn bối hay để đến cứu thoát vãn bối, ơn đức ấy vãn bối không lúc nào dám quên.


Lữ Đằng Không nói:


- Phụ thân của ngươi là ai? Cô gái cất tiếng than dài, nói:


- Nhị vị hiện giờ phải đi đến vùng Tô Châu phủ, vậy chừng ấy, xin nhị vị chịu khó đến vùng Kiếm Trì một chuyến, tất sẽ gặp được phụ thân của vãn bối ngay.


Lữ Đằng Không nghe thế, liền phì cười nói:


- Hồ Khưu Kiếm Trì chính là một nơi danh lam thắng cảnh ở bên ngoài thành Tô Châu, suốt ngày đêm du khách tới lui tấp nập, vậy thử hỏi chúng tôi làm sao biết được phụ thân của cô nương là ai? Cô gái ấy nói:


- Xin nhị vị hãy ngồi chờ trong giây lát! Nói đoạn, cô ta bèn đứng lên kéo lết hai sợi lòi tói sắt xiềng trên tay, đưa chân bước thẳng vào một cánh cửa cạnh đấy. Lữ Đằng Không và Tây Môn Nhất Nương trông thấy hai sợi lòi tói được cô ta kéo đi thực thẳng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Hai sợi lòi tói này nặng nề và dài đến ba trượng, vậy nào có dưới năm sáu trăm cân, thế mà cô gái ấy lại có thể kéo đi một cách quá dễ dàng, chứng tỏ cô ta là người có một trình độ nội công quả cao cường, chứ chẳng phải chơi." Trong khi hai người còn đang nghĩ ngợi, thì cô gái ấy lại bước trở ra, và trong tay đang cầm một vật chi.


Khi bước đến trước hai người, cô gái liền lên tiếng nói:


- Xin nhị vị khi đi đến vùng Kiếm Trì, hãy mở banh cái gói này ra, tất phụ thân tôi sẽ tìm đến để hỏi nhị vị.


Tây Môn Nhất Nương thò tay đỡ lấy cái gói trong tay của cô gái, và cảm thấy cái gói ấy rất nặng nề, nên cất tiếng hỏi:


- Phụ thân của cô có phải lúc nào cũng ở gần bên cạnh vùng Kiếm Trì ấy cả sao? Cô gái đáp:


- Đúng thế! Tây Môn Nhất Nương nói:


- Trong gói này đã đựng vật chi thế? Vừa nói, bà ta vừa đưa hai bàn tay lên định mở ra xem.


Cô gái thấy thế, bèn lên tiếng nói:


- Lữ phu nhân, trước khi hai ông bà đi đến vùng Kiếm Trì, thì tuyệt đối không thể mở chiếc gói này ra được! Tây Môn Nhất Nương nghe nói thế, trong lòng hết sức không vui, quay đầu lại nói với Lữ Đằng Không rằng:


- Vừa rồi, chúng mình đã nhận một món hàng, mà ông khách gởi không cho phép mở ra xem. Nhưng đấy là việc áp tải ăn tiền, nên cũng có thể cho là được. Thế nhưng giờ đây, người ta có việc nhờ cậy đến mình, trao đồ vật cho mình mang đi giúp, mà lại không cho phép được xem qua là vật gì! Lữ Đằng Không cũng cảm thấy lời nói ấy của cô gái thực không hợp tình hợp lý chút nào. Nhưng lão ta liếc mắt nhìn, thì thấy vẻ mặt của cô gái đang đầy sợ hãi, luống cuống, thò tay ra như muốn lấy gói đồ ấy trở lại. Song, cuối cùng cô ta lại thụt tay trở về, trông rất đáng thương hại.


Bởi thế, Lữ Đằng Không bất giác cất tiếng cười, nói:


- Phu nhân, cô ấy tuổi hãy còn nhỏ, nên đối nhân xử thế không tránh được sự sơ sót.


Vậy, phu nhân chấp nhất cô ta làm gì? Thôi, hãy trả gói đồ ấy lại cho cô ta vậy! Sắc mặt của cô gái càng lộ vẻ cuống quýt hơn, đôi tròng mắt lóng lánh ánh lệ, nói:


- Chả lẽ nhị vị không bằng lòng giúp cho vãn bối hay sao? Lữ Đằng Không cười, nói:


- Có phải cô nương muốn chúng tôi báo tin cho lệnh tôn, để lệnh tôn tìm đến đây cứu thoát cô nương ra hay không? Đôi mắt cô gái ngấn lệ, khẽ gật đầu.


Lữ Đằng Không lại nói:


- Nếu thế, chi bằng giờ đây chúng tôi cứu thoát cô ra khỏi nơi này thì cũng thế thôi! Sắc mặt của cô gái thoáng hiện vẻ nghi ngờ, nói:


- Nhị vị nếu có thể báo tin giúp cho phụ thân tôi, đã là một việc khiến tôi cảm kích vô cùng rồi. Nếu nhị vị muốn ra tay cứu thoát tôi, thì thực không dám để cho nhị vị phải mạo hiểm đến thế! Lữ Đằng Không nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Kẻ ngoại đạo

Kẻ ngoại đạo

Em là cô gái theo đạo Kito, hiền lành, khuôn mặt tròn với đôi mắt rất to. Tôi là kẻ

23-06-2016
Mẹ có lạnh không?

Mẹ có lạnh không?

Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng

01-07-2016
Món quà

Món quà

Rất bận rộn nhưng tuần nào cũng vậy, ông dành ra một buổi tối ăn mặc như một

29-06-2016
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly là một truyện ngôn tình võng du mình giới thiệu cho bạn nào

23-07-2016 4 chương
Chuyện bạn bè

Chuyện bạn bè

Nhưng tôi lại nghĩ tình bạn cũng cần có cái "duyên", tôi cũng chẳng biết giải thích

24-06-2016
Binh pháp tỏ tình

Binh pháp tỏ tình

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tháng năm có

27-06-2016
Thế nào mới là yêu?

Thế nào mới là yêu?

Dẫu rằng hôm nay tôi sẽ không nói lời chia tay với em. Nhưng tôi quyết định hôm

26-06-2016

Teya Salat